Sau Khi Tái Sinh Tôi Dấn Thân Vào Giới Giải Trí


Và anh cũng không thể làm điều đó, và nhìn em gái mình không biết đang nơi đây.
Hai người con gái này là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, và anh không muốn thấy họ rời xa mình.
(Đội cứu hộ): "Thưa anh, xin hãy bình tĩnh."
(Đội cứu hộ): "Anh đang trì hoãn thời gian giải cứu bằng cách làm này, và anh sẽ chỉ tìm thấy họ trong tình trạng có thể nguy hiểm hơn."
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Thực ra, anh cũng biết điều đó.
Tuy nhiên, anh không thể làm được, rõ ràng là vợ và em gái anh đang gặp nguy hiểm, nhưng anh không thể làm gì một mình được.
Giờ phút này, Trần Hạo Hiên cảm thấy bất lực, cảm giác mình giống như lãng phí thời gian mà không có tác dụng gì.
"Tôi sẽ đi cùng các anh."
Nghe vậy, đội cứu hộ nhìn Dạ Nhiên như một kẻ ngốc.
Ánh mắt đó dường như muốn nói: "Anh chàng này không hiểu lời người khác nói sao? Bảo đừng đi cùng sẽ gây chuyện, sao còn muốn đi!"
"Mặc dù tôi biết rằng những người gặp nạn có thể rất quan trọng, nhưng tôi không thể ngăn cản đội cứu hộ bắt đầu giải cứu kịp thời, và tôi không thể đặt tính mạng của mình vào tình trạng nguy hiểm."
Có lẽ, Dạ Nhiên đã hiểu ý tứ trong ánh mắt của người kia.

Anh mở miệng giải thích:
“Khi đi lính, tôi đã có vài kinh nghiệm cứu nạn trên biển”.
"Nếu đi, tôi nghĩ có thể giúp một chút."
Nghe vậy, đội cứu hộ vui mừng khôn xiết.
(Đội cứu hộ): "Được, làm phiền bạn." Đội cứu hộ nhìn Dạ nhiên với nụ cười trên môi và nói.
Có kinh nghiệm thì tốt, miễn là không ở đây để gây rắc rối.
"Tin tôi đi, tôi chắc chắn sẽ đưa họ trở về an toàn." Dạ Nhiên vỗ vai Trần Hạo Hiên và nói với giọng nghiêm túc.
Trần Hạo Hiên nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Dạ Nhiên - ánh mắt đầy chắc chắn.
Anh nhìn vào mắt Dạ Nhiên, nỗi lo lắng trong lòng cũng nhẹ bớt.
Dạ Nhiên lên đường cùng đội cứu hộ.
Không lâu sau khi đoàn người ra biển, gió biển vẫn tiếp tục thổi manh, sương mù dần làm mờ tầm mắt của mọi người.
Càng đến gần nơi Trần Ánh và Kiều Ninh gặp tai nạn, trái tim Dạ Nhiên càng thêm bất an.
Trước khi đi, anh ấy đã hứa với Trần Hạo Hiên rằng sẽ đưa cả hai trở về an toàn, nhưng càng đến gần, anh lại càng lo lắng...
Trong làn sương mù dày đặc, Dạ Nhiên bàng hoàng nhìn về phía xa thấy có ai đó như thể đang vẫy tay gọi.
"Có vẻ như có người đang vẫy gọi ở đằng kia."
(Đội cứu hộ): "Tôi cũng nhìn thấy nó."
(Đội trưởng đội cứu hộ): "Nhanh lên, lấy tàu cao tốc tới đó."
Đội trưởng ra hiệu lệnh, đồng đội điều khiển xuồng cao tốc chạy theo hướng đó.
Đội cứu hộ và Dạ Nhiên đã làm việc cùng nhau để giải cứu những người bị mắc kẹt.
Đó là ông chú người địa phương.

Là người đã đưa Trần Ánh và Kiều Ninh ra khơi.
"Chú, sai lại chỉ có một mình chú?" Dạ Nhiên hỏi với một cách rất nghiêm túc.
Tuy nhiên, ánh mắt anh lại tràn đầy lo lắng.

"Hai bọn họ đã ra biển với chú?!" Anh lo lắng hỏi tiếp.
“Chiếc thuyền bị lật và tất cả chúng tôi đều rơi xuống biển.

Sóng lớn quá khiến tôi và hai cô gái đó chia lìa."
Nghe vậy, sắc mặt của Dạ Nhiên càng ngày càng kém.
(Một nhân viên cứu hộ nào đó): "Đội trưởng, trời lại có sương mù." Nhân viên cứu hộ nhìn bầu trời đầy sương mù thì rất lo lắng.
"Nếu chúng ta không kịp thời rút lui, phía sau sương mù sẽ càng dày đặc, chúng ta sẽ lạc đường giữa biển sâu."
Nghe vậy, vị đội trưởng trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng vậy!
Nếu chúng ta không ra khỏi đây kịp thời trong lúc có thể nhìn thấy phương hướng rõ ràng, chúng ta có thể gặp nguy hiểm.
Không chỉ cứu không được, ngược lại chính mình cũng gặp nguy hiểm.
(Đội trưởng đội cứu hộ): "Rút lui!".

Độitrưởng nghiến răng và đưa ra một quyết định khó khăn.
Không phải hắn không muốn cứu hai người kia gặp nạn, mà là đối mặt với sương mù dày đặc như vậy, hắn không thể làm gì.
"Không được, không thể rút lui bây giờ.


Hai người bọn họ vẫn chưa tìm được, không thể rút lui." Dạ Nhiên bàng hoàng ngăn lại.
Bọn họ còn chưa tìm được, sao có thể rút lui dễ dàng như vậy.
(Đội trưởng đội cứu hộ): "Không phải là chúng tôi không muốn thực hiện cuộc giải cứu.Nhưng sương mù trên biển càng ngày càng dày, nếu không rút kịp thời, chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi không thể khiến nhiều người gặp nguy hiểm như vậy chỉ vì hai người." Hắn cũng không muốn nhìn thấy tình huống này, nhưng hắn buộc phải lựa chọn như vậy.
Hắn cũng biết rằng sự lựa chọn của hắn là tàn nhẫn, nhưng, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của hắn, hắn không thể đặt cược thêm người khác vào tình thế nguy hiểm này được.
"Tôi biết." Dạ Nhiên biết tại sao vị đội trưởng lại làm như vậy, và đó cũng là để đảm bảo an toàn cho nhiều người hơn.
"Xin cho tôi một chút thời gian.

Tôi sẽ đi sâu vào xem.

Nếu không tìm thấy ai, chúng ta có thể quay về ngay lập tức.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận