Thứ hai, Trần Ánh cũng không nghĩ món súp gà là do cô ta nấu, bởi vì cô ấy cảm thấy hương vị giống hệt như món mà cô hay ăn ở nhà hàng. Trần Ánh nghi ngờ món súp gà này là do cô ta đi ra ngoài mua.
Nghe đến đây, Kiều Mẫn cũng choáng váng. Bởi vì, cô ta không ngờ rằng Trần Ánh sẽ trực tiếp nói ra những lời này. Mấu chốt là có rất nhiều người ở đây, cô ấy thật không để lại chút mặt mũi nào cho cô ta.
Thẩm Nguyệt hiển nhiên cũng sửng sốt.
“Mẫn Mẫn cũng là có ý tốt, không cần phải nghĩ nhiều như vậy.” Thẩm Nguyệt vội vàng giải quyết êm đẹp mọi chuyện cho Kiều Mẫn.
Trần Ánh phớt lờ Thẩm Nguyệt và lại bắt đầu tìm bánh bao nhân đồng xu của cô.
Thấy không có ai đáp lại mình, Thẩm Nguyệt chỉ có thể ngượng ngùng cười. Không ai nói chuyện, và bầu không khí trở nên khó xử trong một lúc. Thẩm Nguyệt đành chỉ có thể tự mình tìm một chủ đề.
"Mẫn Mẫn, hôm nay con đến đây sớm như vậy để chúc Tết, chắc còn chưa ăn sáng, có muốn ăn bánh bao cùng với gia đình ta không?" Thẩm Nguyệt hỏi.
Nghe vậy, Kiều Mẫn gật đầu. Cô ta đến mà không ăn sáng. Không ăn sáng không liên quan gì đến việc đến nhà họ Trần chúc Tết, sau khi Kiều Mẫn gia nhập giới giải trí, để giữ dáng, cô hầu như chỉ ăn một bữa mỗi ngày. Đứa con trong bụng có cần dinh dưỡng hay không cũng không quan trọng. Có thể nói, Kiều Mẫn không hề có ý định có đứa trẻ trong bụng mình, cô ta chỉ đơn giản muốn dùng đứa trẻ trong bụng mình để gả vào nhà họ Trần sớm hơn. Nói cho cùng, chỉ cần cô ta chưa gả vào nhà họ Trần thì cũng sẽ có khả năng sẽ hủy hôn ước. Nhưng có thể gả vào nhà họ Trần thì cũng sẽ có khả năng li hôn.
Thẩm Nguyệt bảo dì Trương xuống bếp bưng một bát bánh bao ra, bảo Kiều Mẫn cùng ngồi xuống ăn. Sau khi cắn một miếng bánh bao, cô ta bắt đầu khen ngợi hết lời.
“Dì, mấy cái bánh bao này ngon lắm. Dì làm à?” Kiều Mẫn bắt đầu nịnh nọt. Thật đáng tiếc...Kiều Mẫn đã mắc sai lầm.
Nghe vậy Thẩm Nguyệt ngượng ngùng cười. Bà ta đã làm những chiếc bánh bao này ở đâu? Từ nhỏ bà đã là con gái vàng, con gái bạc chưa từng vào bếp, nấu nướng gì cũng không được chứ đừng nói đến làm bánh bao. Tuy nhiên, sự tâng bốc của Kiều Mẫn khiến Thẩm Nguyệt rất vui.
"Cứ việc ăn thêm nếu cảm thấy ngon. Lần sau nếu cô vẫn muốn ăn thì chắc khó lắm.”
Nghe vậy, Kiều Mẫn cười vui vẻ. Sự biến hóa của Trần Ánh đối với cô lần này thực sự quá lớn. Trước đây, Trần Ánh lần nào cũng sẽ xỉa xói cô ta cái gì đấy, nhưng hôm nay Trần Ánh đã chủ động tỏ ra ưu ái cô và yêu cầu cô ta ăn thêm bánh bao. Chẳng lẽ...Đây là mắn của năm mới?!
"Vâng ạ, cảm ơn chị.” Kiều Mẫn vui vẻ nói.
"Không cần cảm ơn tôi!'
“Dù gì thì bánh bao cũng là do chị dâu thân yêu của tôi làm.” Trần Ánh sợ cô ta không biết tưởng cô thay đổi thái độ với cô ta, lập tức nói thêm.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn chị Ninh Ninh." Nghe vậy, Kiều Mẫn đột nhiên cảm thấy bánh bao đang nhai trong miệng không có cảm giác ngon. Cô ta thực sự không ngờ rằng những chiếc bánh bao này thực sự là do Kiều Ninh làm. Thật tiếc khi cô ta cứ khen bánh bao ngon.
Thấy Kiều Mẫn không nói gì, Trần Ánh tiếp tục nói: "Sao? Cô đang phân biệt đối xử à?Không nghĩ bánh bao do chị dâu làm ăn ngon à?
"Ăn ngon không?"
Nghe vậy, Kiều Mẫn hơi ngượng ngùng cười. Lúc đầu, cô ta chỉ đơn giản là muốn lấy lòng Thẩm Nguyệt, vì vậy cô ta mới khen bánh bao ngon, nhưng cô ta không biết rằng những chiếc bánh bao đó là do Kiều Ninh làm. Nếu cô ta mà biết rằng bánh bao là do Kiều Ninh làm, cô ta sẽ không bao giờ nói những chiếc bánh bao đó ngon. Rốt cuộc cô ta cứ khen bánh bao ngon như thế, bây giờ nếu nói bánh bao không ngon, chẳng phải cô ta đang tự tát mình sao vào mặt? Kiều Mẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi và miễn cưỡng nói: “Ngon lắm.”
"Nếu ngon thì cứ ăn thêm đi.” Trần Ánh nhìn Kiều Mẫn miễn cưỡng, không khỏi muốn ép cô ta. Kể từ khi Kiều Mẫn biết rằng chiếc bánh bao do Kiều Ninh làm, cô ta hầu như không ăn một miếng nào. Trần Ánh đương nhiên không thể làm cho Kiều Mẫn cảm thấy tốt hơn. Vì cô ta không muốn ăn nên cô ấy càng phải bảo cô ta ăn thêm nhiều hơn. Không có cách nào, đó chỉ là một sở thích nhỏ của riêng cô ấy, cô ấy chỉ thích nhìn những người mình ghét làm những điều không thích.
Nghe đến đây, Kiều Mẫn xấu hổ đến mức đánh rơi đũa. Cô ta chỉ biết nghiến răng, gắp bánh bao lên rồi ăn tiếp. Một miếng, ai biết rằng sẽ có nhân đồng xu bên trong. Vẻ mặt lo lắng hiện lên trên gương mặt Kiều Mẫn.
"Chị ơi, chị gói bánh bao thế nào mà lại có tiền xu trong đó?"
"Mất vệ sinh quá."
"Ăn vào bụng khó chịu thì sao?"
Nhà họ Trần rất tinh tế, nếu mọii người đều cảm thấy buồn nôn sau khi ăn bánh bao do Kiều Ninh làm, vậy thì Kiều Ninh sẽ không thể thoát khỏi tội lỗi. Nghe đến đây, Kiều Ninh chỉ muốn nói điều gì đó để phản bác lại. Tuy nhiên, Trần Ánh nhìn và tự mình giải thích.
"Này..."
"Cô đúng là tóc dài, mà não ngắn quá."
"Có biết ăn bánh bao nhân đồng xu vào năm mới là lấy may mắn trong năm nay kiếm được nhiều tiền không?" Nghe đến đây, Kiều Mẫn sửng sốt. Cô ta hoàn toàn không biết về ý nghĩa của việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...