“Đó là điều mà anh ta xứng đáng bị vậy.” Kiều Ninh nói một cách không hài hước.
Ngay cả khi bị đội nón xanh, anh ta xứng đáng bị như thế!
Thực sự...ông trời có mắt! Anh ta từng đội nón xanh cho cô, và bây giờ lại bị chính em gái cùng cha khác mẹ của cô đội lại.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc.
Đã gần chín giờ.
Cuối buổi tiệc, ông Trần đã thông báo về ngày cưới của Trần Đình và Kiều Mẫn.
Có vẻ như cô ta thực sự sợ bị lộ nên định ngày gả vào nhà họ Lục sớm.
Kiều Ninh và Trần Hạo Hiên ban đầu dự định quay trở lại biệt thự tại Thanh Hắc.
Tuy nhiên, ông Trần muốn giữ hai người lại.
Trong cơn tuyệt vọng, cả hai cũng chấp thuận ở lại.
"Ánh Ánh, gia đình em không ăn bánh bao vào ngày đầu tiên của năm mới sao?” Nghe vậy, Trần Ánh lắc đầu.
"Về cơ bản, nhà em ăn bất cứ thứ gì mà dì giúp việc làm."
"Ở quê của mẹ chị, mọi người thường sẽ tự làm bánh bao trong dịp Tết Nguyên Đán."
"Và người ta nói rằng, bánh bao chỉ sự giàu có.
Càng ăn nhiều bánh bao trong Tết Nguyên Đán càng kiếm được nhiều tiền." Nghe vậy, Trần Ánh thích thú nói.
“Vậy chúng ta đi làm bánh bao.” Nói rồi, cô cầm lấy tay Kiều Ninh và đi về phía nhà bếp.
Sau khi vào nhà bếp, về cơ bản Kiều Ninh đang bận bịu làm.
Trần Ánh gần như không làm gì, cô ấy không biết làm chỉ có thể nhìn Kiều Ninh làm.
Cô ấy nói rằng mình có thể giúp đỡ, nhưng Kiều Ninh cảm thấy rằng Trần Ánh dường như luôn làm trái ý mình, vì vậy thay vì yêu cầu Trần Ánh giúp đỡ, cô chỉ bảo cô ấy đứng yên lặng quan sát.
Kiều Ninh cũng có thể hiểu được.
Xét cho cùng,Trần Ánh là con gái của một gia đình giàu có, nên không vào bếp làm mấy việc này bao giờ.
Vì trước đây cô cũng đã từng như thế này.
Mẹ không bao giờ để cô vào bếp cho đến khi mẹ mất.
Tuy nhiên, kể từ khi Dĩ Loan và Kiều Mẫn bước chân vào nhà họ Kiều, về cơ bản Kiều Ninh chưa bao giờ được ăn một bữa cơm đầy đủ, ngon lành trên bàn.
Bị bỏ đói, Kiều Ninh chỉ có thể vào bếp mò mẫm từng chút một.
Theo thời gian, kỹ năng nấu ăn ngày càng tốt hơn.
Kiều Ninh đang cán bột, thì Trần Hạo Hiên bước vào.
“Em đang làm gì trong bếp vậy?” Rõ ràng là anh không thể nào hiểu được.
Đặc biệt là sau khi Kiều Ninh gặp những chuyện không vui đó mà cô vẫn cười vui vẻ như vậy.
Nghe vậy, Trần Ánh kích động bắt đầu giải thích: "Bọn em đang làm bánh bao."
"Chị dâu nói rằng ăn nhiều bánh bao vào năm mới sẽ có nhiều tiền." Sau khi nghe điều này, anh càng không thể hiểu được.
Ăn bánh bao sẽ khiến mình giàu có trong năm tới? Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh, Kiều Ninh không khỏi mỉm cười.
Và bắt đầu giải thích cho anh.
"Ở quê hương mẹ tôi, bánh bao tượng trưng cho sự giàu có."
Nghe đến đây, Trần Hạo Hiên vẫn có chút khó hiểu.
“Nếu em muốn ăn bánh bao, cứ nhờ dì giúp việc làm hoặc mua về ăn.
Không cần phải tự tay vào bếp làm.”
Nghe vậy, cô lắc đầu và nói với anh.
“Ý nghĩa khác nhau.” Thực ra, Kiều Ninh cũng từng hỏi bà và mẹ của mình như vậy khi còn nhỏ, và câu trả lời cũng giống như cô.
Mặc dù, cô không biết nó có ý nghĩa là gì, nhưng nó có ý nghĩa khác nhau.
Đó có thể là lễ nghĩa của thế hệ cũ, là hiếu của năm trong mắt thế hệ cũ.
Nghe đến đây, Trần Hạo Hiên chỉ có thể bất lực mỉm cười.
"Có cần giúp một tay không?” Lu Hanqing hỏi.
"Xác thực thì cần một chút.
Anh có thể trở về biệt thự ở Thanh Hắc và mang theo những đồng tiền xu mà tôi đã chuẩn bị đến đây không?"
Tiếc thật...!Không ai ngờ rằng ông Trần lại bảo hai người ở lại.
Vì vậy, bây giờ Kiều Ninh chỉ có thể nhờ Trần Hạo Hiên lái xe về Thanh Hắc để lấy số đồng xu mà cô đã chuẩn bị trước đó.
Trước khi anh rời đi cô đã nêm gia vị cho nhân thịt và cán mỏng bột.
Không mất nhiều thời gian để Trần Hạo Hiên quay trở lại.
“Tôi có thể hỏi có thể làm gì với đồng xu đó không?” Trần Hạo Hiên khó hiểu hỏi.
Rốt cuộc, không phải thanh toán điện tử đang thịnh hành hiện nay? Cô muốn tiền xu để làm gì? Nghe vậy, Trần Ánh cũng tò mò gật đầu.
Bởi vì cô ấy cũng không thể hiểu được.
"Tất nhiên là làm nhân trong bánh bao."
"Anh có nghĩ rằng mình có thể kiếm tiền chỉ bằng cách ăn bánh bao không?"
"Bánh bao cần phải chứa đồng xu, và những người ăn trúng đồng xu sẽ giàu có trong năm tới."Kiều Ninh nở nụ cười dịu dàng giải thích với Trần Hạo Hiên và Trần Ánh.
Nghe vậy, Trần Ánh gật đầu lia lịa.
Thì ra là như vậy!
Nó thực sự tuyệt vời!
Trước khi Kiều Ninh lấy anh trai cô, những bữa cơm ngày Tết ở nhà hầu như vẫn diễn ra như thường lệ, đều ăn những món dì giúp việc nấu.
Năm nay có chị dâu thì khác một chút.
Trấn Ánh cảm thấy mình già đi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...