10.
Tiếng sấm rền bên tai vang lên, chất lỏng bằng với nhiệt độ cơ thể vẩy lên trên mặt, đập vào mắt ta là thanh k.i.ế.m đã ra khỏi vỏ.
Mũi k.i.ế.m biến mất ngay tại ngực của Tạ Khuyết, m.á.u tươi tuôn ra ào ào, những ấn kí ở nơi đó dường như đã mờ đi.
Ta rất thích từng đường vân miêu tả hoa sen trên ngực hắn, hiện giờ chúng đã bị ngập chìm trong m.á.u.
Đứng ở chỗ không xa là vị y tu Phù Ngư do Tạ Khuyết mời đến.
Giờ phút này nàng ấy đang nôn ra từng ngụm từng ngụm m.á.u tươi.
Phù Ngư vừa khóc vừa cười: "Hương thơm này có thể thức tỉnh dục niệm ở tận sâu trong nội tâm, chẳng phải ngươi đã nhìn thấy con người thật của nàng sao?"
"Ngươi tội gì phải che giấu giúp nàng, chỉ cần nàng chìm vào giấc ngủ thì sẽ bị dục vọng chi phối, sẽ cầm k.i.ế.m hướng về phía ngươi."
"Tạ Khuyết, nàng vốn không yêu ngươi, nàng chỉ muốn g.i.ế.t ngươi."
"Giúp ngươi trị thương là ta, đau lòng vì ngươi cũng là ta! Tại sao ngươi...!Không thể nhìn ta một cái chứ?"
Tạ Khuyết không để ý đến nàng ấy, chỉ tập trung nhìn ta chằm chằm, đáy mắt hắn chứa đựng những cảm xúc điên cuồng mà ta chẳng thể hiểu.
Lúc này ta mới biết được thì ra những vết thương khó hiểu xuất hiện trên người hắn, chính là do ta làm.
Khó trách ta hỏi như thế nào hắn cũng không chịu mở miệng.
Vậy mà ta lại không biết, dục vọng muốn g.i.ế.t hắn của ta mãnh liệt đến thế.
Đây là khát vọng phi thăng sao...
"Tạ Khuyết..."
Lư hương thơm nồng vẫn còn đang cháy sáng, ta bất lực mà nhớ kỹ tên của hắn.
Ta muốn thu k.i.ế.m nhưng tay không chịu được không chế, mũi k.i.ế.m cắt ngực của hắn ra từng chút từng chút một.
Hắn thuận tay vứt Liễu Diệp Đao mỏng như cánh ve qua một bên, vết m.á.u dính trên mặt hắn kia, không phải là của ta mà là của Phù Ngư.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhắm lưỡi đao vào người ta.
Hắn giơ tay lau vệt m.á.u ở khóe môi, đôi mắt cong lại thành một hàng, nở nụ cười tự nhiên.
"Không trách được nàng, Ngu Ninh Ninh."
Hốc mắt ta nóng lên, trái tim như bị ai đó bóp chặt.
"Vậy ta...!Ta cũng cho nàng thấy dục niệm ở sâu trong nội tâm của ta."
Hắn thở dài, nâng tay che mắt ta lại, động tác này khiến hắn ho khù khụ một trận dài.
Tiếp theo đó, hắn bước lên trước một bước, đặt một nụ hôn vào mắt ta, k.i.ế.m của ta cũng theo đó mà đ.â.m sâu vào người hắn.
Mùi m.á.u tươi ngập tràn quanh thân, hắn rên lên một tiếng, ta thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng m.á.u thịt trộn lẫn vào nhau.
Cho dù ta mở to mắt cũng chẳng thấy gì cả.
Sau đó, bàn tay còn lại được đặt lên một thứ gì đó.
Ấm áp, yếu ớt, lại còn đang động đậy...
Đó là tim của hắn.
"Lấy đi, đừng khóc."
Hắn lấy tay ra, rốt cuộc ta cũng có thể thấy ngực hắn bị đ.â.m thủng một lỗ, hiện giờ không có gì trong đó.
"Cuối cùng ngươi cũng hại c.h.ế.t hắn, tại sao chứ...!Tại sao ngươi không cách xa hắn một chút!"
....
Lúc ta tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm lại.
Mặt hồ trong veo lộ ra một vài tia sáng trắng bạc lạnh lùng, trong khu rừng yên tĩnh không một bóng người này, có vẻ cô đơn và lạnh lẽo.
Ta có hơi hoảng hốt, vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc ở trong mộng.
Ta rất muốn… đi gặp Tạ Khuyết.
Mà ta lại không thể.
Có lẽ Phù Ngư nói đúng.
Ta phải cách hắn xa một chút.
Lần đó là dục niệm phi thăng, ta đã moi tim của hắn ra, may mà Tạ Khuyết mạng lớn, bây giờ vẫn còn sống.
Nhưng… lần sau thì sao?
Hắn không có trái tim thứ hai đâu.
Ta cũng không thể tiếp tục để hắn gánh vác những hậu quả không lường trước được của dục vọng.
Ta từng tổn thương hắn vì những dục vọng không tên.
Hiện giờ làm sao có thể bị những lý do nông cạn này kích thích được chứ, ta dường như chẳng có lý do gì để tới gần hắn.
Nhưng mà...!ta thật sự rất nhớ hắn.
Khu rừng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh nức nở bị ta đè thấp đến hết mức có thể.
11.
Gần đây Thanh Hòa rất thường xuyên tới đây, mà ánh mắt của hắn còn rất quái dị.
Nói như thế nào nhỉ, ánh mắt hắn cứ như thể muốn nói lại thôi.
Không nói thì thôi đi, mắc mớ gì lại lấy tay chọc chọc vào tiên thảo mới trồng của ta.
Mười ngón tay của hắn bị đ.â.m đến độ đầy rẫy những vết xước nhỏ li ti rồi.
Ta đi tưới cây một vòng quay về đã thấy hắn cầm lấy tiên thảo của ta, thì thầm trong miệng: "Cùng c.h.ế.t đi, ta mặc kệ hết thảy! Hủy diệt hết thôi!"
Ta khẩn trương giải cứu tiên thảo khỏi tay hắn.
Vừa nhìn đã thấy tiên thảo ta dưỡng mấy ngày mới xanh lên được tý, giờ đã úa vàng rồi.
Lòng ta đau muốn c.h.ế.t, vội vàng lấy đan dược mới nghiền nát hồi sáng trộn vào trong đất.
Hai mắt Thanh Hòa vô thần, ngồi yên một chỗ tựa như mới bị hút hết tinh khí, áo bào xanh từ trước đến nay đều trong trắng thuần khiết, giờ đã bị nhiễm lên một lớp bụi.
Có thể là do áp lực công việc quá lớn nên hắn sinh ảo giác rồi.
Ta nhìn mà không đành lòng trách hắn bóp tiên thảo của ta nữa.
Nhưng sự việc luôn không như người ta mong muốn, dù là tiên cũng không được suôn sẻ.
Phù đưa tin của hắn phát sáng lên, hắn đứng dậy một cách máy móc rồi rời khỏi.
Hai tay hai chân hoạt động cùng lúc, thậm chí còn bị vấp bậc thang một cái, vô cùng đáng thương.
Nhưng tiên thảo gặp tai bay vạ gió của ta cũng rất đáng thương.
Ta quyết định đến Tàng Thư Các xem điển tích một chút, xem xem có thể tìm được phương pháp giúp nó sống lại không.
Đã rất lâu ta chưa rời khỏi rừng cây, vừa ra đã thấy có chút mới lạ.
Tiên nhân ra ra vào vào Tàng Thư Các mà nơi nào có người thì nơi đó có dưa.
Ta làm bộ cầm sách đọc nhưng thực tế là những tri thức này không vô đầu ta nỗi.
Cái gì mà hắn theo nàng chạy, nàng có cánh cũng khó thoát, nàng hận hắn yêu, nàng không quan tâm đến hắn.
Cái gì mà Hiển Ngự tiên quân bị treo ngược, phơi nắng bảy ngày bảy đêm tới nỗi phun ra xá lợi tử, thế mà ngài ấy vẫn không chịu nhận lỗi.
Cái gì mà Trường Canh Điện bị hỏa hoạn lớn, thiêu hủy tóc của Thanh Hòa tiên quân, hiện tại hắn ta đang đội tóc giả.
...
Kích thích!
Thật sự quá kích thích!
Ta nghe tới mức hăng say, đề tài của đám tiên nhân kia lại thay đổi, thảo luận đến việc của Đế Quân.
Tim ta đột nhiên bị lỡ một nhịp, đột nhiên có cảm giác không kịp trở tay.
Mấy ngày nay ta đều tránh việc suy nghĩ về Tạ Khuyết, Thanh Hòa cũng sẽ không nhắc tới hắn, ta tưởng bản thân mình thật sự đã quên.
Không ngờ vẫn không tránh khỏi.
Ta cắn môi nhưng cuối cùng vẫn không rời khỏi, ngược lại còn tiến gần hơn chút.
Bọn họ vẫn thảo luận hăng say.
Nói rằng Đế Quân bị thương rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh nhiều ngày, vài vị ở Trường Sinh Điện kia đang nghiên cứu việc lập đế quân mới.
Còn nói đã tuyển chọn tân Đế xong rồi, tất cả mọi người đang vội đi nịnh hót tân Đế Quân, ngược lại Đế Quân ở Trường Sinh Điện không ai chăm sóc.
Cón nói mệnh đăng* của hắn cực kỳ yếu ớt, chỉ sợ sống không lâu nữa.
* đèn sinh mệnh
Mấy người thổn thức cảm thán một trận, sau đó nhanh chóng đổi đề tài khác.
Còn ta thì thất thần tại chỗ, đầu óc hỗn loạn vô cùng.
Là giả đúng không?
Ngày đó ta thấy hắn có vẻ cười nói tự nhiên, chỉ là hơi suy yếu thôi.
Bây giờ mới có mấy ngày mà...
A..., bọn họ nói tim của hắn mất rồi, làm sao có thể sống được.
Tim đó là do ta đích thân m.o.i.
Nhưng sao Tạ Khuyết có thể c.h.ế.t được chứ?
Ngày đó ta vượt qua lôi kiếp một cách vô tri vô giác, lúc ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy hắn ở trước giếng Trời, thấy hắn vẫn hoạt động bình thường, thậm chí còn chạy tới chỗ ta trò chuyện mà.
Ta cảm thấy may mắn.
Ta cho rằng chỉ cần mình cách xa hắn một chút, nhưng dục niệm của ta sẽ không còn làm hại hắn.
Ta chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ c.h.ế.t.
Ta không rõ, Tạ Khuyết tốt như vậy, chỗ nào cũng tốt như vậy, tại sao không ai chăm sóc hắn chứ?
Tên tân Đế Quân c.h.ế.t tiệt kia, hắn làm gì tốt bằng Tạ Khuyết chứ.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Tạ Khuyết, trái tim của ta giống như bị người khác siết chặt lại, cảm giác đau đớn đó lan tràn đến toàn thân bằng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Ta muốn đến gặp hắn.
Ta tùy tiện nhớ lại rồi đi theo bản năng, bước chân một khắc cũng không ngừng.
Cung điện nguy nga, bảng hiệu vàng ròng treo trên cao, phía trên nó là kí tự vặn vẹo mà ta chưa bao giờ thấy qua nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khó hiểu nói cho ta biết rằng đây chính là Trường Sinh Điện.
"Này! Ngươi đứng lại!"
"Ngu Ninh Ninh, ngươi làm gì vậy?"
Dường như có ai nói gọi ta, bọn họ ngăn cản trước mặt ta, không cho ta đi gặp Tạ Khuyết.
Dựa vào cái gì chứ?
Hắn bị thương nặng như thế, bọn họ không chăm sóc thì ta tới chăm sóc, tại sao lại muốn cản ta.
Cho dù Tạ Khuyết c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở bên cạnh ta.
Ta rút k.i.ế.m một cách chậm rãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...