Cuộc sống không có Tống Kiêu vẫn phải sống tiếp.
Ta cất bộ diêu một cách cẩn thận.
Trước đây ta sống thế nào thì sau này cũng sẽ tiếp tục như vậy.
Thực ra ta biết, có lẽ hắn đang bảo vệ bên cạnh Tiêu Cảnh Thừa.
Nếu ta tìm Tiêu Cảnh Thừa, tám chín phần mười có thể sẽ bị Tống Kiêu nhìn thấy, nhưng ta chưa từng đi lấy một lần.
Hắn đang ở độ tuổi tươi đẹp, còn ta đã là tàn hoa bại liễu.
Ta không nỡ hủy hoại tiền đồ của Quý Hoài An, chẳng lẽ có thể hủy hoại của Tống Kiêu sao?
Chọn một ngày trời quang mây tạnh, ta đến nhà ấm trồng hoa xin một cây hoa mẫu đơn.
Loài hoa này rất dễ trồng, chỉ cần cắt một đoạn cành cắm xuống đất là có thể sống, được mệnh danh là loài hoa bất tử.
Hồi nhỏ, bên ngoài tường viện nhà ta trồng cả một vườn hoa mẫu đơn.
Trong nhà hoa, những người làm vườn đang bận rộn vô cùng, khí thế ngất trời chăm sóc hàng chục chậu hoa mẫu đơn.
Thái giám quản sự đi lại giám sát, hai tay chắp sau lưng: "Các ngươi kẻ nào cũn phải cẩn thận một chút, những chậu hoa này đều là do Hoàng thượng ban thưởng cho Hoàng hậu nương nương.
Nếu có sơ suất gì, ta sẽ lột da các ngươi làm phân bón cho hoa!"
Ta không hiểu tại sao một bông hoa lại quý hơn cả mạng người, nhưng nghĩ lại, hình như mạng của ta cũng chẳng quý giá hơn những tiểu thái giám này.
Chỉ có mạng của những kẻ quyền cao chức trọng mới được gọi là mạng.
Trong thâm cung này, từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy.
Đang vào mùa mưa nhiều nắng gắt, cây hoa ta mang về phát triển rất tốt.
Dù chẳng chăm sóc gì mấy, chỉ vài ngày sau đã nở rộ một màu đỏ thắm.
Đêm mười lăm trời đổ cơn mưa lớn, ta giật mình tỉnh giấc giữa tiếng sấm ầm ầm.
Ngoài cửa sổ, từng tia chớp liên tục xé toạc bầu trời, trông như rồng lượn.
Ta nhớ lại lời Tống Kiêu từng nói: "Đêm khuya sương dày, xà nhà luôn ẩm ướt lắm." Đêm nay mưa như trút nước, không biết Tống Kiêu đang trú ở đâu? Hắn có lạnh hay không?
Đằng nào cũng không ngủ được, ta dứt khoát dời bàn ghế, leo lên, nhón chân từ từ sờ lên xà nhà.
Xà nhà lạnh buốt dưới tay, là cái lạnh khô ráo, chẳng có chút hơi ẩm nào.
Ta hơi an tâm, chui lại vào chăn, nhưng vẫn không thể ngủ được, cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm rền vang, tia chớp xuyên qua đám mây đen kịt.
Ta đẩy cửa sổ ra một chút để thông gió, những hạt mưa lập tức tạt vào nhà, b.ắ.n tung tóe trên mu bàn tay ta.
Đột nhiên, ta hiểu ra.
Tống Kiêu đã lừa ta.
Hắn lừa ta.
Xà nhà khô ráo như vậy, vậy hơi ẩm trên người hắn từ đâu ra?
Máu ta chạm phải trên người hắn không thể nào trong một ngày một đêm mùa hè mà chưa khô.
Vậy nên chỉ có thể là m.á.u của chính hắn.
Hắn...!có phải đã bị thương vì bảo vệ ta không?
Khi ta hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn chưa từng nói với ta một câu nào.
Hắn thức trắng đêm bên ta, thử độc thay ta, nghe ta nói chuyện giải buồn, ra ngoài cung mua bánh bao cho ta, mang đến cho ta một tia sáng giữa đêm tĩnh mịch.
Ta thậm chí còn không biết hắn bị thương, vết thương ở đâu, đã lành chưa.
Tiểu ám vệ...!tiểu ám vệ...!ngươi...!ngươi...!ngươi đúng là đồ ngốc.
Vài ngày sau là thọ yến của Thái hậu.
Bao nhiêu năm rồi, ta nhìn lão yêu bà từ Hoàng hậu lên làm Thái hậu.
Dù bà ta đã dần dần già đi, nhưng cái thói thích phô trương vẫn chẳng kém ngày xưa, như thể nếu không tổ chức long trọng xa hoa một chút thì không xứng với thân phận tôn quý vô song của bà ta.
Yến hội của bà ta, từ trước đến nay ta không đi, nhưng lần này, ta lại thấy long trọng cũng có cái hay của nó.
Ở nơi đông người như vậy, bên cạnh Tiêu Cảnh Thừa chắc chắn sẽ có rất nhiều Long vệ.
Tống Kiêu, ngươi nhất định sẽ ở đó, phải không?
Núi non trùng điệp, ánh vàng lấp lánh, tóc mai như muốn phủ lên má tuyết.
Đã lâu lắm rồi ta mới để ý cách ăn mặc như vậy.
Trên mái tóc chỉ cài bộ diêu, rồi thuận tay hái thêm vài bông hoa thái dương tô điểm.
Màu sắc như ánh sáng lại như ngọn lửa, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ thích.
Tiểu ám vệ, ta sẽ là người nổi bật nhất giữa đám đông, ngươi nhất định phải nhìn thấy ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy.
Năm đó mẹ dùng sắc đẹp hầu hạ vua, ta hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ.
Ăn diện lộng lẫy thế này, lão Thái hậu chắc chắn sẽ không vui.
Quả nhiên, chưa đầy nửa nén nhang sau khi khai tiệc, bà ta đã để ý đến ta.
Kim khẩu vừa mở, trước tiên khen ta xinh đẹp, sau đó thuận miệng bảo ta múa góp vui.
Những vũ cơ giỏi nhất thiên hạ đều có mặt ở đây, bà ta lại không thèm nhìn, trước mặt bao khách khứa, gọi ta - một Công chúa ra múa góp vui.
Như thể trong mắt bà ta, ta không phải là Trưởng Công chúa cùng thế hệ với Hoàng đế, mà chỉ là một con hát để bà ta tìm vui.
Thủ đoạn làm nhục người khác của bà ta vẫn chẳng thay đổi chút nào, đáng tiếc, hôm nay ta đến đây vì Tống Kiêu, bà ta bày trò này lại hợp ý ta.
Nhưng không ngờ, Tiêu Cảnh Thừa lại đứng ra nói giúp, bảo rằng Vĩnh Ninh chưa khỏi ho, có nhiều bất tiện.
Gia Vân Hoàng hậu ngồi cạnh hắn ta, lúc này bụng nàng ta đã lộ rõ.
Người hắn yêu thương không hề mắc phải cái gọi là "ho hen" gì cả, được bảo vệ rất tốt, toàn thân toát ra khí chất hạnh phúc mà lại thánh khiết.
Ta chẳng thèm để ý đến sự tốt bụng đột ngột của Tiêu Cảnh Thừa, đi thẳng ra giữa đại sảnh.
Nhạc công vừa giơ tay lên nhịp, một khúc nhạc vui tươi vang lên.
Vai rung, cổ tay xoay, eo uốn, chân nhấc, ta xoay tròn như một ngọn lửa, tay áo tung bay, làn váy xòe rộng, như hoa sen phá sóng, như gió cuốn tuyết bay, những hạt châu trên bộ diêu đong đưa vang lên thanh thúy.
Điệu múa vừa kết thúc, trong điện có người xuýt xoa tán thưởng, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thái hậu, sự xao động ấy lại nhanh chóng lắng xuống.
Ta nâng chén rượu kính lên khoảng không, làm tư thế tạ ơn, rồi chẳng thèm quan tâm lão yêu bà nghĩ gì, bước thẳng ra ngoài.
Tiểu ám vệ, ngươi đã thấy chưa?
Điệu múa này, vì ngươi mà múa.
Cảm ơn ngươi.
Có ngươi bầu bạn, che chở, là may mắn cả đời của Chúc Vĩnh Ninh ta.
Hết chương 12.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...