Nụ cười trên mặt Lâm Ngộ An cứng đờ, ánh mắt Bùi Yến Chu chậm rãi chuyển hướng sang Giang Biệt.
Toàn bộ không khí bên trong sân đều đông cứng lại.
Động tác ăn như hùm như sói của Triệu Thừa Phi cũng ngừng lại.
Giang Biệt mơ hồ ý thức được không đúng, hắn lo lắng ngẩng đầu lên, nói: "Chị, chị dâu?"
Sắc mặt Lâm Ngộ An "oanh" một cái đỏ lên như lửa, cả người đều đứng ngồi không yên, biểu hiện rất là rối rắm.
Cậu há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là hướng ánh mắt cầu viện về phía Bùi Yến Chu.
Bùi Yến Chu liếc mắt nhìn Giang Biệt, âm thanh bình tĩnh: "Ăn đồ ăn của em đi."
Giang Biệt hơi di chuyển cái mông, lập tức gật đầu.
Hắn liền len lén nhìn Bùi Yến Chu, luôn cảm thấy ánh mắt vừa nãy..
không giống tức giận, trái lại mang theo chút sung sướng.
Giang Biệt dùng đầu óc thẳng thắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền nhìn khuôn mặt đỏ chót của Lâm Ngộ An, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ..
Thì ra là do chị dâu xấu hổ!
Hắn còn muốn nói cái gì, khối thịt mềm chỗ thắt lưng bỗng nhiên bị bóp lấy, Giang Biệt biến sắc, suýt nữa gào lên đau đớn, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mạc Văn Kỳ, hắn vẫn là che miệng nhịn xuống.
Mạc Văn Kỳ cắn răng nói: "Ăn đi! Đừng lắm chuyện."
Giang Biệt bĩu môi.
Bầu không khí trong sân chậm rãi khôi phục, Triệu Tầm Thanh nằm trên ghế xích đu bên cạnh thảnh thơi mà xem trò hay, ánh mắt lướt qua Bùi Yến Chu và Lâm Ngộ An, lại lướt qua Mạc Văn Kỳ và Giang Biệt, cười khẽ một tiếng: "Người trẻ tuổi các cậu thật biết điều."
Triệu Thừa Phi chẳng biết lúc nào đã cọ đến bên cạnh Triệu Tầm Thanh, cười khì khì ngồi xổm bên ghế nằm đem chiến lợi phẩm của mình dâng lên: "Triệu ca nhìn qua mới chừng hai mươi, không phải còn rất trẻ à?"
Triệu Tầm Thanh dò xét nói: "Hai mươi bảy, không so được với các cậu."
Triệu Thừa Phi kinh ngạc: "Thật không có nhìn ra." Hắn liền kiếm đề tài khác: "Triệu ca cùng lão tam rất quen thuộc sao? Các người làm sao lại biết nhau thế?"
Thần sắc Triệu Tầm Thanh giật giật, chậm rãi nói: "Tôi đi lên núi vẽ thực vật bị cậu ấy thấy được, sau đó liền đi theo sau tôi, đuổi cũng không đi, thấy cậu ấy xem như cũng có thiên phú liền dạy cậu ấy."
Đó là quãng đời tăm tối nhất của Triệu Tầm Thanh, thống khổ cùng đau đớn bồi dưỡng nghệ thuật gia từ trên người Triệu Tầm Thanh vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắn tứ cố vô thân, lao đầu vào vẽ vời cả ngày lẫn đêm, tuyệt vọng, thương xót, bất lực đều dung nhập vào trong bức tranh, giúp Triệu Tầm Thanh ở triển làm làm nên một tiếng hót kinh người, thành tân quý của giới hội họa.
Đoạn thời gian đó của Triệu Tầm Thanh là tê dại, nếu không phải Lâm Ngộ An xuất hiện, nếu như không có quãng thời gian Lâm Ngộ An theo phía sau hắn cùng vẽ vời, Triệu Tầm Thanh không biết mình sẽ như thế nào.
Dạy Lâm Ngộ An vẽ vời cũng coi như là hắn cho bản thân một con đường để giải thoát.
Triệu Thừa Phi khâm phục nói: "Tôi không hiểu hội họa nhưng có thể nhìn ra lão tam vẽ tốt thế nào.
Có thể dạy dỗ đến loại trình độ này, Triệu ca, anh cũng thật lợi hại."
Triệu Tầm Thanh dường như ý thức được cái gì, cười như không cười liếc mắt nhìn hắn.
Triệu Thừa Phi chưa phát hiện ra, chỉ vắt hết đầu óc tìm chủ đề nói chuyện, từ hôm nay trời nóng nhưng đề tài này chỉ có thể nói một lần.
Tư thế Triệu Tầm Thanh tùy ý, đối với vấn đề của Triệu Thừa Phi ngược lại biết gì nói nấy, thái độ không tính thân thiết, khá là lễ độ.
Mãi đến khi Triệu Thừa Phi không biết nên nói cái gì, gãi đầu hối hận miệng mình dốt nát.
Triệu Tầm Thanh ngồi bên cạnh nhìn, thản nhiên nói: "Không kết hôn, không đối tượng, không con cái, có nhà có xe, có tiền tiết kiệm, còn có gì muốn hỏi sao?"
Triệu Thừa Phi có chút ngượng ngùng nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, lần đầu tiên có người làm cho hắn động tâm, hắn mang theo khao khát cùng thăm dò, cẩn thận từng ly từng tí một: "Vậy, gần nhất anh có dự định yêu đương không?"
Triệu Tầm Thanh nhìn hắn, chậm rãi nói: "Có."
Triệu Thừa Phi đang vui vẻ, lại nghe Triệu Tầm Thanh nói tiếp: "Nhưng mà không có ý định tìm người trẻ tuổi."
Sắc mặt Triệu Thừa Phi cứng đờ, không cam lòng hỏi: "Tại, tại sao?"
Triệu Tầm Thanh nằm trên ghế đung đưa: "Không trêu chọc nổi đứa nhỏ, lớn tuổi rồi, chịu không nổi."
Mạc Văn Kỳ vừa chú ý động tĩnh của Giang Biệt, một bên còn muốn chú ý Triệu Thừa Phi, nghe thấy Triệu Tầm Thanh nói như vậy, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nhíu mày lại.
Hai mươi bảy tuổi..
Hiện tại, Thiệu ca giống như mới hai mươi lăm?
Sắc mặt Triệu Thừa Phi có chút khó coi.
Hắn coi như không có đầu óc thì cũng biết đây là ý uyển chuyển cự tuyệt.
Hắn há miệng còn muốn tranh thủ nhưng miệng bỗng bị nhét một xiên thịt bò.
Mạc Văn Kỳ đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Đừng ở đây lười biếng nữa.
Đi làm việc đi!"
Triệu Thừa Phi hít sâu một hơi, muốn nói gì đó nhưng nhìn thần sắc nhàn nhạt của Triệu Tầm Thanh, nhất thời liền ủ rũ.
Đợi người đi xa, Mạc Văn Kỳ quay đầu nhìn Triệu Tầm Thanh, thần sắc phức tạp nói: "Phiền toái."
Thần sắc Triệu Tầm Thanh lười nhác, đưa tay về phía cậu: "Xiên nướng."
Mạc Văn Kỳ dừng một chút, lập tức bất đắc dĩ bưng cái đĩa trước mặt Giang Biệt đưa cho Triệu Tầm Thanh, để Giang Biệt mờ mịt gặm cái xiên trơ trọi.
Nướng được ba lượt, một đám đại nam nhân đều lửng bụng.
Lúc Cao Tường Vũ đến còn mang theo chút bia liền vui vẻ lấy ra, mỗi người một lon cùng uống.
Lâm Ngộ An ngồi bên cạnh nhìn cũng rục rà rục rịch, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, cậu chỉ có thể uống nước trái cây màu sắc giống vậy cho đỡ thèm.
Triệu Thừa Phi vốn là người không tim không phổi, với ai cũng có thể nói chuyện được, chớ nói chi hôm nay còn thất tình, càng là mang cảm giác mượn rượu tiêu sầu, một chén lại một chén uống.
Chính hắn uống còn chưa đu, còn muốn bọn Cao Tường Vũ cùng nhau uống.
Nhưng Cao Tường Vũ luôn luôn trầm ổn, Mạc Văn Kỳ cũng không thể nào uống rượu, ai cũng không muốn uống với Mạc Văn Kỳ, cuối cùng Mạc Văn Kỳ bất đắc dĩ để Giang Biệt uống cùng Triệu Thừa Phi.
Hai con ma men ngươi một chén ta một chén, Mạc Văn Kỳ quả thật không đành lòng nhìn thẳng.
Dù sao cũng là một đám đại nam nhân, coi như luân phiên nướng phòng chừng ăn cũng không đủ no.
Dì Tôn luôn luôn ở trong phòng bếp, thấy bên ngoài ăn được nửa liền mang ra một chậu lớn tôm hùm nhỏ.
Lâm Ngộ An đối với cái này không hề có sức đề kháng, đang muốn bắt đầu lột vỏ thì thấy một con tôm sạch sẽ từ đầu tới đuôi đã ở trong bát.
Cậu sững sờ quay đầu nhìn Bùi Yến Chu, tay của nam nhân luôn tự phụ vậy mà lúc này dính đầy dầu, tỉ mỉ lột từng con tôm nhỏ bỏ vào bát của cậu.
Cả một ngày hôm nay, Bùi Yến Chu đều không cảm giác gì, chỉ tùy ý Lâm Ngộ An tâm huyết dâng trào chuẩn bị đồ ăn, Lâm Ngộ An tình cờ có thể nhìn ra được hắn lo lắng, mặc dù thế, hắn vẫn chưa từng nói ra chữ "không", chỉ yên lặng ở một bên chiếu cố cậu.
Trong bát, tôm bóc vỏ chậm rãi chồng lên, Bùi Yến Chu thấy tôm vẫn không bị vơi đi, nghi hoặc nhìn Lâm Ngộ An: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngộ An ngước đầu nhìn hắn, bỗng cười hì hì: "Tiên sinh, ngài thật tốt."
Khó giải thích tự dưng nhận được thẻ người tốt, Bùi Yến Chu bất đắc dĩ, thiếu niên dù chưa uống rượu, mà rượu không say người tự say, lúc này trên mặt cũng nhiễm một tầng đỏ ửng, sấn đến cặp mắt mèo tròn tròn đặc biệt linh động đẹp đẽ.
Trong lòng Bùi Yến Chu hơi ngứa ngáy, muốn đưa tay sờ một chút, nhưng trên tay đều là dầu mỡ, chỉ có thể dùng mu bàn tay cà cà gò má cậu: "Mau ăn đi, để lát liền nguội mất."
Lâm Ngộ An cưới hắc hắc, khuôn mặt vô ý thức ở trên tay hắn cà cà, miệng ăn tôm bóc vỏ đến vô cùng vui vẻ.
Động tĩnh của bọn họ vẫn luôn bị mọi người chú ý, Triệu Thừa Phi vốn là đang thống khổ lại gặp cảnh như vậy lại càng gào khóc thảm thiết.
Giang Biệt xem hai người Bùi Yến Chu cùng Lâm Ngộ An, lại nhìn một chút chính mình, bỗng dem Triệu Thừa Phi vứt bỏ, đứng dậy đi về phía Mạc Văn Kỳ, lập tức ôm lấy người Mạc Văn Kỳ như con gấu lớn: "Vợ!"
Sắc mặt Mạc Văn Kỳ đột nhiên khó coi.
Giang Biệt vẫn không cảm thấy gì, chỉ đem đầu chôn ở cổ Mạc Văn Kỳ, một lần lại một lần gọi: "Vợ, vợ, vợ.."
Mạc Văn Kỳ cắn răng: "Giang Biệt, cậu lại bị.."
"Vợ, tại sao gần đây lại không để ý đến tớ?"
Mạc Văn Kỳ sững sờ.
"Cậu còn không cho tớ đi tìm cậu, cậu thấy tớ liền trốn, cậu nói, có phải cậu có người khác rồi hay không?"
Mạc Văn Kỳ cắn răng: "..
Ai là vợ của cậu?"
Giang Biệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Văn Kỳ: "Không phải cậu thì còn có thể là ai?"
"Cậu định quỵt nợ có phải không?"
"Tớ đã nói với cậu là không thể mà, đây là ba mẹ hai bên định xuống, người trong vòng đều biết, cậu không thể quỵt nợ được."
Thần sắc Mạc Văn Kỳ phức tạp, nãy giờ vẫn không nói gì, Giang Biệt lại như cún con cứ vây quanh Mạc Văn Kỳ, lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Vợ, vợ, vợ ơi.."
"Cậu không thể quỵt nợ được.."
Mạc Văn Kỳ trầm mặc đã lâu, rốt cục không nhịn được, nhanh chóng đẩy người ra: "Tớ không có quỵt nơ."
Hai đôi đều ôm ôm ấp ấp, Triệu Thừa Phi nhìn đến nửa ngày, rốt cục đâm đầu vào lòng lão đại: "Đại ca.."
Cao Tường Vũ liếc mắt muốn đẩy người ra, cuối cùng vẫn bị vướng bởi tình cảnh của ba người bạn cùng phòng, vỗ vỗ lưng Triệu Thừa Phi chỉ là lực đạo như thế nào thì chỉ có mình Triệu Thừa Phi biết.
Yến tiệc cuối cùng cũng đến hồi kết, náo nhiệt nhưng cũng có chút náo loạn.
Đồ ăn chuẩn bị xong cũng không ăn hết, mặc dù Lâm Ngộ An đã ăn no nhưng dì Tôn sợ buổi tối cậu ăn quá nhiều dầu mỡ sẽ không thoải mái, liền ninh một bát cháo nhỏ thanh đạm khuyên cậu uống vào.
Triệu Thừa Phi và Giang Biệt đều đã thành ma men, Cao Tường Vũ và Mạc Văn Kỳ tuy nói không uống bao nhiêu nhưng cung là đụng vào rượu, Triệu Tầm Thanh nằm trên ghế buồn ngủ rũ mắt, cả người Lâm Ngộ An thì rúc vào trong ngực Bùi Yến Chu, đôi mắt đều sắp không mở nổi nữa.
Một bữa tiệc nướng cũng không tránh được ngổn ngang, Bùi Yến Chu luôn không thích trong nhà rối như tơ vò, mà như hôm nay, cũng coi như là một trải nghiệm không tệ.
Chủ yếu là Lâm Ngộ An vui vẻ thì Bùi Yến Chu cũng vui vẻ.
Bùi Yến Chu bế Lâm Ngộ An lên, Lâm Ngộ An mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Tiên sinh.."
Bùi Yến Chu nhìn cậu: "Vào nhà rồi ngủ tiếp." Đến buổi tối, dù sao ngoài trời cũng hơi lạnh.
Bùi Yến Chu đem Lâm Ngộ An thu xếp trên ghế salon, liền nhìn hai con ma men ngoài kia, để quản gia thu xếp cho bọn họ đến phòng khách.
Bùi Yến Chu nói với Mạc Văn Kỳ: "Thời gian không còn sớm, trở về cũng không tiện lắm, trong nhà có mấy cái phòng khách, đồ dùng một lần đều được chuẩn bị đầy đủ, trước cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm đi."
Mạc Văn Kỳ vốn là không muốn ở lại, nhưng nhìn Giang Biệt và Triệu Thừa Phi say khướt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Đoàn người lảo đảo đi lên lầu, Bùi Yến Chu kinh hồn bạt vía, quả thật sợ bọn họ té từ trên lầu xuống.
Lâm Ngộ An co quắp trên ghế salon ở phòng khách, mí mắt đánh nhau, rồi lại không chịu được cả người mình đầy mồ hôi mà ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi Bùi Yến Chu dàn xếp xong cho bọn họ, trở lại bên người Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An cảm nhận được hương vị quen thuộc, cậu hít sâu một hơi nói: "Tiên sinh.."
"Hả?"
"Bọn họ đâu hết rồi?"
"Đều ở phòng khách cả rồi." Bùi Yến Chu ôm ngang người Lâm Ngộ An, đi lên lầu.
"Phòng khách.." Lâm Ngộ An lẩm bẩm hỏi.
Bùi Yến Chu nói: "Quản gia sắp xếp phòng khách xong rồi, để bọn họ ở lại đây nghỉ một đêm."
"Phòng khách.." Lâm Ngộ An vẫn còn suy nghĩ, vội nói: "Vậy phòng tôi thì sao?"
Bước chân của Bùi Yến Chu dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt người trong ngực còn mông lung, nhưng vẫn nghiêng đầu nghi hoặc hỏi hắn: "Tiên sinh, vậy còn phòng của tôi đâu?"
Dù cho mơ màng, Lâm Ngộ An vẫn nhớ đến điều hòa phòng mình chưa sửa xong, cậu vẫn đang ở cùng một chỗ với Bùi Yến Chu.
Bùi Yến Chu ôm cậu đi lên lầu, mở to mắt nói mò:
"Có thể là quản gia quên mất rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...