Người kia không ngờ mình bỗng nhiên phát trực tiếp toàn bộ việc này, đương nhiên cũng đã nhận ra hình như mình đã để cả Liên bang Địa cầu này xem một việc rất khó lường.
Đầu gối anh ta mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ dưới đất.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý đâu------"
Anh ta ôm chặt thiết bị phát sóng, giọng nói còn mang âm nức nở, chẳng qua sau khi liên tục xin lỗi một lúc lâu, anh ta mới phát hiện hình như không ai để ý tới mình.
Tất cả đều đang ngậm chặt miệng, tuy họ đều là những Alpha cấp bậc không thấp, nhưng trước mặt Lục Thái Phàn, kẻ nào cũng đang co rúm sợ hãi.
Họ dám truy hỏi Lục Chi Chiêu đến nơi, nhưng trước mặt Lục Thái Phàn, không ai nói nổi một chữ.
Thậm chí họ còn trơ mắt nhìn kẻ đã từng là “bạn tốt” của mình – Lục Chi Chiêu – cả người hắn trông rất không ổn, nhưng không ai ngăn hắn, không ai nhắc hắn khống chế cảm xúc.
Đúng thế, Lục Chi Chiêu có vẻ như điên thật rồi.
Hai mắt hắn trợn to, tràn đầy tơ máu.
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Lục Thái Phàn, ánh mắt dừng trên miệng anh.
Trên môi Xà chủ có một vết thương vô cùng mới, đều là Alpha, Lục Chi Chiêu lập tức hiểu đó là gì – đó là dấu răng.
Khi một Omega bị Alpha áp chế đến không thở nổi, lúc bị hôn tới mức thần trí không rõ, họ sẽ phản kích lại nho nhỏ như vậy.
Chỉ nhìn dấu răng kia thôi, Lục Chi Chiêu dường như có thể thấy cảnh hai người triền miên nơi bồn hoa ấy.
Hơi thở của Lục Chi Chiêu càng lúc càng nặng, hắn chậm rãi chuyển mắt, ánh mắt hướng đến tấm rèm dày sau lưng Lục Thái Phàn ngăn cách bồn hoa.
Trong bóng đêm, hình như có một bóng dáng nhỏ yếu như ẩn như hiện.
Đôi mắt trong veo đã xuất hiện trong mơ không biết bao nhiêu lần như đang lẳng lặng nhìn hắn.
Trước khi hắn đến, Lục Thái Phàn và Tô Lương đang ở chỗ này hôn môi, sau đó…….
Trong đầu Lục Chi Chiêu hiện lên vô số hình ảnh cực kỳ không ổn, mỗi một hình ảnh đều khiến hắn vô cùng đau khổ, tới mức máu trong người như bị rút cạn, trái tim cũng tan nát.
“Ông lừa tiểu Lương……”
Đột nhiên, Lục Chi Chiêu mở miệng nói.
Nhận ra có thể Tô Lương đang ở ngay phía sau, Lục Chi Chiêu nói cho Lục Thái Phàn nghe mà cũng như nói cho Tô Lương nghe.
“Chẳng qua ông muốn chữa bệnh cho mình mới lừa Tô Lương, lừa cậu ấy ở bên ông.
Lúc Tô Lương còn là Beta, ông chưa bao giờ xuất hiện, giờ cậu ấy phân hoá thành Omega cao cấp, ông lại dùng dáng vẻ thâm tình này lừa gạt cậu ấy, nhu tình mật ý của ông đều là giả, đừng tưởng tôi không nhìn ra, đều là Alpha, sao tôi có thể không biết? Ha, chỉ có tiểu Lương ngây thơ nên mới bị ông che mắt.”
“Ông không hề yêu cậu ấy! Ông chỉ coi cậu ấy như công cụ-----"
“Nếu không phải do ông, chúng tôi sao có thể xa nhau được! Cậu ấy cũng sẽ không đối xử với tôi như thế! Cậu ấy đã bị ông lừa!”
Càng nói, giọng Lục Chi Chiêu càng khàn khàn bén nhọn.
Lục Thái Phàn nghe Lục Chi Chiêu chất vấn cũng chẳng có phản ứng gì quá lớn, chỉ có ánh mắt càng lạnh băng.
“Cậu……”
Còn không đợi Lục Thái Phàn phản bác, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tô Lương đột nhiên vang lên sau tấm rèm: “Trước nay anh ấy chưa từng lừa tôi.”
Tấm rèm bị xốc lên, một bóng dáng mảnh khảnh bước đến trước mặt mọi người.
Lục Thái Phàn vốn không muốn để Tô Lương phải đối mặt với những chuyện bát nháo này, cho nên anh vẫn luôn giấu Tô Lương sau bức rèm.
Nhưng thiếu niên luôn ghét phiền toái kia giờ lại tự mình bước ra.
Cậu chán ghét nhìn Lục Chi Chiêu đang đứng trước mặt mình.
Tô Lương thực sự không muốn dây dưa với người này nữa, nhưng sau khi thấy Lục Chi Chiêu làm trò trước mặt nhiều người như vậy, dùng thái độ ác liệt chất vấn Lục Thái Phàn như vậy, cậu bỗng thấy mình cực kỳ khó chịu.
Khó chịu đến mức người tốt tính như cậu mà giờ cũng phải sa sầm mặt, giọng điệu lạnh băng.
Tô Lương đảo mắt nhìn tất cả mọi người đang đứng ở đây.
Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng trên người Lục Chi Chiêu.
“Có ba chuyện cần phải nói rõ.” Cậu nói, “Thứ nhất, từ trước tới nay tôi chưa từng kết giao cùng anh.
Thứ hai, tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với anh, nói rõ chúng ta thậm chí không cần làm bạn nữa.
Thứ ba, lúc trước anh luôn miệng nói anh và Ninh Gia Dật chỉ là anh em, anh không hề có bất cứ tình cảm gì với cậu ta, nhưng vừa rồi tất cả mọi người đều nghe rõ, anh và cậu ta đã có hôn ước.”
“Tô Lương…..”
“Anh luôn đổ lỗi cho người khác, đã không chịu trách nhiệm, miệng lại toàn lời nói dối, rốt cuộc anh nghĩ mình có tư cách gì mà chạy đến trước mặt bạn trai tôi rồi chất vấn tình cảm của anh ấy đối với tôi? Anh không thấy buồn cười sao?”
Tô Lương không chút lưu tình quát lớn, vẻ mặt Lục Chi Chiêu cũng trắng bệch.
Hắn mấp máy môi, giọng nói cũng dần thê lương.
Mỗi một câu Tô Lương nói đều khiến hắn cảm thấy tâm mình đau đớn, trong khoảnh khắc, hắn gần như không thể thở được, cho đến vài giây sau, sự tuyệt vọng, đau đớn và không cam lòng mạnh mẽ trộn lẫn vào nhau và hóa thành ngọn lửa bùng cháy.
“Anh không muốn…..tiểu Lương, anh đã giải thích rất nhiều lần, tất cả chỉ là ngoài ý muốn……” Lục Chi Chiêu giải thích, “Anh bị lừa, cha anh luôn ép anh, Ninh gia cũng luôn ép anh.
Anh và Ninh Gia Dật trước nay đều không hề có tình cảm gì trên mức tình bạn, chuyện này anh chưa bao giờ lừa em, vì sao em vẫn luôn không tin anh?”
Lục Chi Chiêu lẩm bẩm nói, giây tiếp theo, hắn đột nhiên vô cùng thô bạo kéo Ninh Gia Dật đẩy đến trước mặt Tô Lương.
Hắn nhìn Ninh Gia Dật, đôi mắt vô cùng âm lãnh.
“A Ninh, mau nói hết những lời trước đây cậu từng nói với tôi cho Tô Lương nghe, nói cho cậu ấy biết cậu đã nói với tôi thế nào, nói cả giao dịch giữa chúng ta cho cậu ấy…..”
“Lục Chi Chiêu, anh điên rồi sao?!”
Mặt Ninh Gia Dật vô cùng vặn vẹo.
Làm sao có thể giải thích, làm sao cậu ta có thể thừa nhận mình đã nói những lời đó được.
Omega ốm yếu đó giờ đã không còn chút vui sướng nào về hôn lễ nữa, cậu ta tức giận đến phát run, thoạt nhìn còn khiến người khác thương hại.
“Lục Chi Chiêu, đủ rồi.” Tô Lương nhìn vẻ mặt không còn chút máu của Ninh Gia Dật, ánh mắt hơi phức tạp.
“……Người đang mang thai con anh, còn có hôn ước với anh, vậy mà anh còn có thể nói những lời này sao?” Tô Lương trầm giọng nói, “Lục Chi Chiêu, anh thực sự ghê tởm hơn tôi nghĩ nhiều.”
Tô Lương nắm tay Lục Thái Phàn.
“Chúng ta đi thôi.”
Cậu đã nhận ra, vì Lục Chi Chiêu đang điên khùng mà sự chú ý của mọi người lên cậu và Lục Thái Phàn vốn đã dời đi giờ lại quay lại.
Tô Lương chẳng còn hứng thú giằng co gì với Lục Chi Chiêu dưới tình huống đó nữa – cậu phát hiện, hình như Lục Chi Chiêu có sẵn một logic cho riêng mình, dù hắn có làm những việc khiến người khác buồn nôn bao nhiêu thì hắn vẫn có thể dùng logic của mình để đẩy trách nhiệm cho người khác.
Mà người khác không thể thuyết thục hắn, cũng không thể thức tỉnh hắn.
“Ừ.”
Khi đối mặt với Tô Lương, lập tức hơi thở của Lục Thái Phàn đã nhu hoà hơn rất nhiều.
Anh ôm lấy Tô Lương, xoay người định rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Chi Chiêu cảm thấy sợi tơ lý trí trong đầu mình lập tức tan vỡ.
“Không được đi, chúng ta còn chưa nói rõ ràng, sao em lại đi được……”
Thanh niên Alpha hô to, rồi duỗi tay muốn túm lấy Tô Lương.
Vẻ mặt Lục Thái Phàn lạnh lẽo, chỉ chớp mắt đã muốn bẻ gãy tay Lục Chi Chiêu trước mặt mọi người.
Nhưng đột nhiên, một bóng dáng hơi mập nhanh chóng xuất hiện, đúng lúc chắn giữa Lục Chi Chiêu và Tô Lương.
“Ngại quá, thực sự xin lỗi, là lỗi của tôi…… Gia chủ đại nhân, thực sự là do tôi.
Tôi nghĩ hôm nay là ngày quan trọng như vậy nên mới muốn dẫn con mình đến, không ngờ tinh thần lực của nó còn chưa khỏi hẳn, vẫn hơi điên khùng, lại còn phát tác trước mặt nhiều người như vậy.
Nó thực sự chỉ là con cháu, ngài làm chú, xin hãy khoan dung hơn.” Nói xong, Lục Chính Ân cười giả lả nhìn sang Tô Lương.
“……Phu nhân, thực sự xin lỗi, để a Chiêu mạo phạm đến cậu rồi, sau này tôi nhất định sẽ trông giữ nó, nhất định không để nó tái phạm nữa.”
Nghe thấy xưng hô “phu nhân” này, Tô Lương không khỏi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, đây chính là xưng hô mặc định mà Lục gia dùng để gọi bạn lữ của Xà chủ.
Cậu có thể cảm giác, sau khi tiếng “phu nhân” kia vang lên, bàn tay Lục Thái Phàn đang nắm lấy mình bỗng nhiên dùng sức hơn chút.
Tô Lương: ………..
“Trông giữ? Tôi thực sự hy vọng anh có thể làm đúng như những gì đã nói, cẩn thận “trông giữ”con mình.”
Lục Thái Phàn im lặng nhìn Lục Chính Ân.
Tròng mắt đen nhánh, uy áp trên tinh thần lực cũng lộ ra.
Hơi thở của người đàn ông hiện tại rất đáng sợ, nhưng không hiểu sao, Tô Lương lại cảm giác…..hình như tâm tình của Tị tiên sinh đang rất tốt.
Hơn nữa bước ngoặt thay đổi tâm trạng của anh chính là lúc Lục Chính Ân gọi cậu là “phu nhân”.
Nhưng Lục Chính Ân đương nhiên không thể phát hiện ra cảm xúc của anh như Tô Lương, vị quyền gia chủ luôn đắc ý phấn chấn trước mặt người khác giờ mặt đã trắng bệch, mồ hôi như mưa, cả người lung lay sắp đổ, như thể lúc nào cũng có thể ngất đi.
Mãi tới khi đó, Lục Thái Phàn mới cười lạnh một tiếng, sau đó cẩn thận ôm Tô Lương càng chặt hơn, lại liếc sang cảnh cáo Lục Chi Chiêu rồi mới quay người rời khỏi.
Nhìn người yêu khi xưa của mình giờ đã nép trong ngực người khác, Lục Chi Chiêu không nhịn được muốn đuổi theo.
Nhưng vài ám vệ Lục gia đã tiến lên giữ chặt hắn lại.
Lục Chi Chiêu thậm chí còn không kịp nói gì chứ đừng nói là động thủ.
Nghe thấy con mình đang thống khổ rên rỉ, Lục Chính Ân mới quay đầu lại.
“Mày còn ngại chưa đủ mất mặt à?!”
Tất kẻ những kẻ đang đứng vây xem sớm đã bị người Lục gia giải tán hết.
Lục Chính Ân cũng không cố kỵ gì nữa, ông ta lập tức để lộ ra bộ mặt thật của mình, cường thế, âm trầm lại rất đáng sợ.
“Mày có biết tao đã phải tốn không ít công phu mới để mày……”
Lục Chính Ân đột nhiên im bặt, ông nhìn nhìn Ninh Gia Dật vẫn đang canh giữ một bên, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Hoàn toàn không thèm để ý đến Lục Chi Chiêu đang giãy dụa, Lục Chính Ân lạnh lùng nói với ám vệ: “Còn không kéo nó xuống, để nó “nghỉ ngơi” đi.”
Ông ta lãnh đạm nói.
Thấy đứa con trai luôn khiến mình không bớt lo cuối cùng cũng bị kéo đi, giờ Lục Chính Ân mới chuyển sang nhìn Ninh Gia Dật.
Vì trước đó đã chứng kiến một loạt ngôn hành cử chỉ của Lục Chi Chiêu, Ninh Gia Dật lúc này cũng mặt vô biểu tình, âm lãnh tới mức có thể chảy nước.
Ngày thường, ít nhiều gì Ninh Gia Dật cũng sẽ giả vờ dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt người ngoài, nhưng vừa rồi bị Lục Chi Chiêu đối đãi thô bạo, cậu ta chỉ đứng khoanh tay, từ đầu đến cuối còn không thèm mở miệng nói đỡ.
Lục Chính Ân cũng nhận ra Ninh Gia Dật đang bất mãn, nhưng ông ta cũng chẳng thèm để ý.
“A Ninh, con cũng biết đó, tính cách Lục Chi Chiêu như vậy, đôi khi rất bướng bỉnh.
Con có thời gian thì khuyên nhủ nó đi……”
Đối mặt với Lục Chính Ân giờ vẫn đang là quyền gia chủ, Ninh Gia Dật phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng cười cười, sau đó kiếm đại một lý do trốn đi.
Nhưng cậu ta cũng không vội vào phòng xem xem Lục Chi Chiêu ra sao.
Ngược lại, cậu ta trốn vào một gian phòng nghỉ.
……Sau đó, cậu ta thét chói tai, chửi mắng rủa xả, rồi đập hết toàn bộ đồ trang trí trong phòng.
“Ninh thiếu gia, cậu không sao chứ……”
Thật lâu sau, giọng nói lo lắng của người hầu vang lên ngoài cửa.
Ninh Gia Dật chỉ thở hồng hộc ngồi trên sofa, quát lên với bên ngoài.
“Cút!”
Sau khi bình tĩnh hơn chút, Ninh Gia Dật u ám dùng thiết bị đầu cuối cá nhân mở Tinh Võng.
Trên Tinh Võng giờ đã hỗn loạn.
Nếu nói trước đó Xà chủ dẫn theo bạn lữ đến tham dự Đêm hoàng kim đã gây oanh động thì giờ toàn bộ sự việc mà tên idol mạng kia đã phát lên lúc nãy đã khiến Tinh Võng nổ mạnh.
Đến mức Ninh Gia Dật click mở Tinh Võng cũng thấy load chậm hơn bình thường rất nhiều.
Ninh Gia Dật nhìn chằm chằm những topic thảo luận của dân chúng bình thường, bỗng nhiên cười lạnh.
Giây tiếp theo, cậu ta dùng tài khoản nặc danh đăng nhập Tinh Võng rồi bắt đầu lên tiếng.
[Tô Lương chính là một kẻ thứ ba đê tiện, nó nghiện cướp đàn ông của người khác…..
Đúng thế, tôi cũng là sinh viên của Tinh Xuyên, tôi đã tận mắt chứng kiến trước kia nó quấn lấy Lục Chi Chiêu, phá tan tình cảm giữa Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật.]
[Thực ra Ninh Gia Dật luôn rất ẩn nhẫn, tiểu thiếu gia lớn lên trong gia đình phú quý nào đã trải qua những khó khăn trong nhân gian, cho nên sao có thể phát hiện ra thủ đoạn của Tô Lương được.
Đôi khi cậu ấy còn nói giúp Tô Lương, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị hai người kia chọc giận đến phát khóc, khiến người ta nhìn mà đau xót.]
[Đúng, tôi đã thấy Tô Lương làm những việc ghê tởm với Ninh Gia Dật rất nhiều lần, Ninh Gia Dật rất đáng thương……]
……
Đối với Ninh Gia Dật, mọi sự sắp đặt và tin đồn đều rất dễ dàng, dù sao trước kia ở Lục gia, rất nhiều tin đồn thất thiệt khiến Tô Lương khốn khổ đều do chính Ninh Gia Dật lan truyền và bịa đặt, giờ cậu ta viết lại cũng vô cùng đơn giản.
Sau khi dùng tài khoản nặc danh đăng rất nhiều "những gì bản thân chứng kiến", thậm chí Ninh Gia Dật đã không thể duy trì cả lớp ngụy trang cơ bản nhất.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Ninh Gia Dật tức đến nghiến răng.
Cậu ta không kìm nén nổi nữa, lại dùng thêm vài tài khoản nặc danh rồi bắt đầu chửi bới Tô Lương khắp nơi, liên tục đăng những lời nguyền rủa ác độc.
Vất vả lắm mới phát tiết hết nỗi phẫn hận trong lòng.
Giờ Ninh Gia Dật mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu ta sửa sửa lại mái tóc rối bù của mình, sau đó chuyển sang tài khoản chính.
Quả nhiên, tài khoản của cậu ta lúc này đã đầy những thông báo mới.
Có lẽ tất cả đều đang đến an ủi cậu ta, Ninh Gia Dật thậm chí còn không thèm đọc thông báo đã lấy giọng điệu đáng thương đăng trạng thái lên Tinh Võng.
[Thật xin lỗi, hôm nay là lễ kỷ niệm ngày Chiến thắng, lẽ ra mọi người nên vui vẻ ăn mừng, nhưng chúng tôi lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng mừng ngày lễ của mọi người.
Thực ra, Tô Lương luôn là bạn tốt của tôi và Lục Chi Chiêu, tôi rất vui khi thấy Tô Lương tìm được hạnh phúc của tiêng mình.
Nếu anh ấy buồn vì chuyện rắc rối kia, tôi cũng sẽ rất buồn…..]
Type xong, Ninh Gia Dật đăng lên.
“Chậc.”
Cậu ta hừ lạnh mở thông báo ra, sẵn sàng đọc hết những thông tin Tô Lương bị cư dân mạng chửi rủa.
Nhưng đập vào mắt cậu ta lại là những thông báo hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
[Có sai không vậy…..? Sao cậu khác hẳn với mấy cái tài khoản nặc danh kia của cậu thế????]
[Hahaha, trước đây tôi luôn thấy cậu thật kỳ quặc, giờ thì buồn cười chết mất, nhưng mà tôi nhận ra trực giác của mình thế mà lại đúng nhá, giờ tôi rất chi là tò mò, không hiểu một Omega ngây thơ yếu đuối như cậu học đâu ra nhiều câu chửi thề vậy hả.]
[Vài phút trước mới dùng tài khoản nặc danh chửi rủa, giờ lại bảo mình là bạn tốt của Tô Lương?]
[Cậu với Lục Chi Chiêu đúng là xứng đôi vừa lứa, thôi thì về chung nhà với nhau đi, đừng ra ngoài hại người nữa.]
[Lầu trên, bắt tay phát, ban đầu tôi cũng tưởng hai người này thật xui xẻo, ai ngờ lại xứng đôi vừa lứa thế chứ.]
[Tự tin đến mức nào mà nghĩ Tô Lương muốn tranh rác với cậu vậy, cười vl.]
Chuyện gì thế này?
Vẻ mặt Ninh Gia Dật lập tức cứng lại.
Đúng lúc này, cậu ta nhận được điện thoại của Ninh Đường Sinh, vừa nhận cuộc gọi, Ninh Gia Dật đã thấy người anh trai luôn bình tĩnh của mình đang nhìn mình như nhìn một đống phế thải.
“Mày bị ngu à?”
“Anh, em……”
“Tất cả những bài đăng mày dùng tài khoản nặc danh đã bị phát hiện hết rồi.”
Ninh Đường Sinh không hề có cảm xúc nào dư thừa, chỉ có tức giận và chán ghét.
“Mày tự tìm cách giải thích đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...