Một người đàn ông từng phải chịu cực hình tàn nhẫn nhất mà vẫn ung dung như không có gì, đương nhiên cũng sẽ không thể mất khống chế vì chứng ỷ lại tin tức tố AO nhỏ xíu kia được.
Tô Lương hiểu rất rõ chuyện này, nhưng vị Alpha nào đó hoàn toàn không muốn giấu chuyện mình đột nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm yếu ớt.
Nhưng có thể vì khí tràng của anh quá mức cường đại, hoặc cũng có thể vì cậu là kẻ nông cạn chỉ biết quỳ trước sắc đẹp mà Tô Lương nhận ra hình như mình không sao cự tuyệt anh nổi.
Tô Lương rúc vào ngực Lục Thái Phàn, cậu cũng cảm nhận được hai cánh tay Xà chủ đang ôm chặt lấy mình.
Cách một lớp quân phục, cậu vẫn có thể cảm nhận được thân hình cường tráng của Alpha đỉnh cấp kia, còn cả nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh nữa.
Do chênh lệch về hình thể trời sinh của Omega đối với Alpha mà mặt Tô Lương chỉ có thể áp vào ngực Lục Thái Phàn, cho dù anh chỉ nói rất nhỏ, hoặc chỉ hít thở thôi nhưng cậu vẫn cảm nhận được lồng ngực anh đang khẽ chấn động.
Và cả nhịp tim mạnh mẽ của anh nữa.
“Vô cùng cảm ơn em đã cung cấp tin tức tố cho anh.” Tô Lương nghe thấy Lục Thái Phàn nói nhỏ - đúng là anh đang cố ý giả vờ nho nhã lễ độ và khắc chế giọng nói của mình.
Vì động tác thực tế của anh đâu phải như vậy.
Tô Lương vô thức muốn rời khỏi cái ôm của Lục Thái Phàn, nhưng vừa động đã bị anh ấn trở lại.
“Xin lỗi em, hình như anh còn chưa được trấn an đủ.”
Alpha trầm giọng nói.
Cậu cảm thấy miếng chặn cắn bằng kim loại đang dán sát lại mình có hơi lạnh lẽo, hơi thở của anh đang dừng trên vành tai cậu, dưới tác dụng của thuốc ức chế và thiết bị giam cầm, thực ra tin tức tố của Lục Thái Phàn lúc này đã nhạt nhẽo tới mức người thường và dụng cụ khó mà phát hiện ra.
Nhưng Tô Lương vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Hơi thở mùi hương cháy như đã át hẳn cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo trong tin tức tố, giờ phút này, cậu cảm thấy tin tức tố của Lục Thái Phàn thơm ngào ngạt, vừa nùng liệt vừa ái muội, hệt như đang muốn câu dẫn ai đó vậy.
“Tị tiên sinh, chúng ta còn đang ở nơi công cộng mà.” Vài phút sau, Tô Lương hơi bực bội, cậu nghiến răng nhắc nhở anh.
“Anh biết.”
Lục Thái Phàn dán vào tai cậu, giọng điệu trả lời vừa lười nhác vừa vô lại.
“Nhưng anh còn chưa thực sự bình tĩnh lại, thật đó.”
…….Đặc biệt là nơi nào đó trên thân thể lại càng như thế.
Lục Thái Phàn hơi thay đổi tư thế, cực kỳ chân thành chứng minh cho Tô Lương.
Giây tiếp theo, Tô Lương cứng người trong ngực anh, không dám cử động một chút nào.
“Anh…….”
“Đừng sợ, chỉ là áo giáp mà thôi.”
Lục Thái Phàn giải thích.
Một lời nói dối rõ ràng như vậy, thế mà lại khiến Tô Lương thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thiếu niên như vậy, Xà chủ bỗng cảm thấy một cơn khát mãnh liệt đang dâng trào.
“Bé Lương, mau phân hoá thành công đi.”
Tiếng thì thầm khàn khàn ẩn chứa một sức nóng khó có thể bỏ qua.
Chỉ sau khi đã phân hoá thành công, Tô Lương mới có thể chính thức tiếp nhận đánh dấu.
Dù là Lục Thái Phàn hay Tô Lương thì cũng đều hiểu rõ khát vọng trong câu nói này.
Tai Tô Lương đã hoàn toàn chuyển sang màu hồng phấn rồi, cậu cọ cọ đầu mình trong ngực Lục Thái Phàn.
Thật lâu sau, Omega ấy mới đáp lại bằng giọng buồn bực trong ngực Alpha của mình.
“Không phải em……đang cố gắng đó sao.”
Thiếu niên mặt đỏ tai hồng nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định trước mặt người yêu, thực sự là đáng yêu tới mức khiến người ta muốn nuốt luôn vào bụng.
Lục Thái Phàn vô thức ôm Tô Lương càng chặt hơn.
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh hai người lại vang lên âm thanh điện tử hơi chần chờ.
“Vì thể xác mới của mình, có phải tôi nên chờ thêm chút rồi hãy bước qua đây không?”
Hai bóng người nhanh chóng tách ra, hay nói chính xác hơn là Tô Lương sợ hãi đẩy Lục Thái Phàn ra.
“Quản gia tiên sinh!”
Tô Lương hít sâu một hơi, quay đầu đối diện với quản gia, mặt vẫn đỏ tưng bừng.
“Vừa rồi chúng tôi chỉ trị liệu tin tức tố, làm gì có……chuyện gì.”
Tô Lương thở dài, tự cảm thấy vô vọng.
“……Có chuyện gì?”
Hôm nay quản gia vẫn mang dáng vẻ robot silicone được sản xuất hàng loạt, hắn nhìn nhìn Tô Lương, lại nhìn Lục Thái Phàn, mắt điện tử lập loè.
Nhưng khi mắt điện tử lập loè kia tiếp xúc với ánh mắt Lục Thái Phàn, nó hơi khựng lại.
Nhưng sau đó nó vẫn ra vẻ vô cùng tự nhiên.
“Xin lỗi, vốn tôi cũng không muốn quấy rầy đến hành vi chữa bệnh hết sức bình thường này.”
Trí tuệ nhân tạo nói rất nhẹ nhàng.
“Nhưng Trung tâm y tế đã tìm được một vài manh mối đặc thù trong sách cổ của người Riar, tạm thời có thông tin là hoa Riar có mối liên kết gì đó với Tô Lương thiếu gia.
Sau khi phát hiện thông tin này, vài bác sĩ cho rằng có lẽ cậu sẽ có hứng thú, họ cực kỳ chân thành muốn mời cậu cùng xem cuốn sách cổ kia.”
“Sách cổ? Ý anh nói việc tôi có thể khiến hoa Riar nở có liên quan tới sách cổ của người Riar sao?! Vậy tôi hẳn nên đi xem……”
Nghe đến việc Trung tâm y tế đã tìm ra mối liên hệ giữa mình và hoa Riar, Tô Lương mở to mắt, lập tức cảm thấy hứng thú.
Cậu muốn nhận lời mời đến Trung tâm y tế ngay, nhưng lập tức lại nhớ tới một việc.
“Xin lỗi, Tị tiên sinh, em quên xác nhận lịch trình với anh rồi.”
Cậu khẽ nói với Lục Thái Phàn.
Dựa theo sắp xếp ban đầu, vốn hôm nay Tô Lương sẽ ở cạnh Lục Thái Phàn cả ngày, nhưng nếu đến Trung tâm y tế thì rất có thể sẽ làm chậm trễ công việc của Lục Thái Phàn.
Lục Thái Phàn giơ tay ấn xác nhận lời mời của Trung tâm y tế trên màn hình của Tô Lương.
Rồi anh đặt tay lên lưng Tô Lương, khẽ đẩy cậu về hướng quản gia trí tuệ nhân tạo.
“Lát nữa anh vẫn phải họp, dù sao em cũng phải chờ bên ngoài, không bằng tranh thủ thời gian đến Trung tâm y tế cũng được.”
Lục Thái Phàn nói.
“Nhưng……”
Thấy Tô Lương hơi do dự, nét mặt Lục Thái Phàn vô cùng nhu hoà.
“Anh còn chưa tới mức vừa rời khỏi em đã phát điên đâu.”
Người đàn ông bất đắc dĩ trấn an Tô Lương.
Anh như đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi bản thân còn lấy lý do chứng ỷ lại tin tức tố mà đòi ôm Tô Lương một lúc lâu.
Cuối cùng thì Tô Lương cũng yên tâm đi theo quản gia.
Nhưng nhìn theo bóng lưng Tô Lương rời đi, vẻ dịu dàng trên mặt Lục Thái Phàn lập tức biến mất.
Hơi thở lạnh lẽo đến tận xương tản mát quanh thân người đàn ông.
Anh gõ gõ vào tai nghe của mình.
“Chuyện gì?”
Chỉ hỏi đúng hai chữ.
Sau khi anh và Tô Lương đồng ý kế hoạch điều trị thì tất cả mọi lịch trình đã được sắp xếp rất tỉ mỉ.
Trung tâm y tế không thể không biết chuyện này, nhưng họ lại cố tình mời Tô Lương đi, lại còn đang lúc Lục Thái Phàn đang làm việc – vậy chỉ có thể là họ cố ý sắp xếp.
Đây chỉ là cái cớ để quản gia dẫn bé Lương đi thôi.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó liên quan đến Tô Lương, và trí tuệ nhân tạo cần bí mật báo cáo cho anh.
Giây tiếp theo, trong tai nghe liền truyền đến thanh âm của quản gia.
“Tôi vừa nhận được tin tức, Lục Chính Ân lấy tư cách quyền gia chủ Lục gia để trì hoãn thời gian giam giữ Lục Chi Chiêu.”
Vừa nghe tin này, ánh mắt Lục Thái Phàn lập tức lạnh xuống.
…….Lệnh giam giữ Lục Chi Chiêu là do anh tự mình tuyên bố, nếu Lục Chính Ân cố tình trì hoãn, vậy nghĩ là trong khoảng thời gian này, Lục Chi Chiêu vẫn có thể tự do hoạt động.
“Lý do?”
“Đương sự đang ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mệnh, dưới tình huống đó, lệnh giam giữ có thể lùi lại cho tới khi trọng thương khỏi hẳn.” Quản gia đáp, “Khi chúng tôi trả lại Lục Chi Chiêu về Lục gia bổn trạch cũng đã xác định tính mạng hắn không còn nguy hiểm nữa, nhưng là quyền gia chủ, Lục Chính Ân quả thực có thể lợi dụng quyền hạn đó để nhập nhèm việc này.”
Dứt lời, quản gia gửi một đoạn video đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Thái Phàn.
Về tới tinh khu đệ nhất, Lục Chi Chiêu đã bị cưỡng ép tỉnh dậy khỏi lần hôn mê sâu này, có thể thấy hắn đã làm giải phẫu thay đổi xương cốt toàn thân.
Nhưng kẻ từng bị thương nặng trong màn hình kia có lẽ đã không còn là vị thiếu gia được cưng chiều như xưa nữa.
Alpha đó vô cùng mảnh dẻ, nhìn gầy yếu đến đáng sợ, thậm chí hai má còn hóp lại.
Đoạn video này được quay ở trường bắn của Lục gia, mục tiêu là con người ảo đang di chuyển rất nhanh, nhưng Lục Chi Chiêu chỉ hờ hững giơ tay lên, giống như không cần ngắm, rồi bóp cò súng laser.
Chỉ vài lần nhấp nhẹ, hình người ảo trên bia bắn đã chuyển thành hình máu dữ tợn.
Não bộ, tròng mắt, ngực, tứ chi…….
Theo phán đoán, mục tiêu hình người ảo kia đã bị đa chấn thương, và sau đó hình chiếu liền biến thành một đốm sáng trong khoảng không.
Điểm số bắn súng xuất hiện ở đầu bên kia của màn hình, đó là một điểm số khá cao.
Nhưng sau khi nhìn thấy điểm số, vẻ mặt Lục Chi Chiêu vẫn vô cảm, thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào nơi mục tiêu ảo biến mất, tầm mắt dường như xuyên qua không gian và đáp xuống một nơi rất xa.
Một lúc lâu sau, bắp thịt trên mặt hắn co giật, lộ ra một nụ cười gớm ghiếc quái dị.
“……Tinh thần lực của hắn vẫn đang trong trạng thái bị hư tổn, Lục Chính Ân đã khẩn cấp điều động rất nhiều chuyên gia chữa trị tới, nhưng có vẻ tình huống của Lục Chi Chiêu vẫn không khá hơn.”
Nhưng gần như chỉ bị hao tổn tinh thần lực mà thôi, Lục Chi Chiêu vẫn có thể hoạt động tự do.
Hiển nhiên, hành vi này của Lục Chính Ân chính là đang khiêu chiến quyền lực của Lục Thái Phàn.
Nhưng chuyện này cũng không phù hợp với quy tắc hành xử trước giờ của ông ta.
Rất nhanh, Lục Thái Phàn đã nhận ra điểm này.
Đúng vậy, Lục Chính Ân là kẻ tham lam, luôn luôn khát cầu quyền lực cùng tài phú, nhưng ông ta cũng cực kỳ tham sống sợ chết.
Theo lý mà nói, Lục Chính Ân không thể có lá gan công khai chống lại Lục Thái Phàn.
Về chuyện này, rất nhanh, quản gia đã nói ra nguyên nhân.
“Lục Chính Ân đã chính thức đạt thành giao ước với Ninh gia.” Giọng nói điện tử vẫn đang báo cáo trong tai nghe, “Rất nhanh thôi, Ninh gia thiếu chủ Ninh Gia Dật sẽ thành hôn với Lục Chi Chiêu.
Thực hiển nhiên, vị quyền gia chủ kia đã che giấu tình trạng cơ thể của Lục Chi Chiêu cùng với việc hắn đã bị khai trừ khỏi Lục gia.”
“Ninh Đường Sinh kia không điều tra được?”
“Có lẽ vậy.” Quản gia đáp, “Nhưng càng có thể là Ninh Đường Sinh đã ngầm đồng ý chuyện này: Tuy không có ký lục khám chữa bệnh cụ thể, nhưng căn cứ theo các số liệu, trên cơ bản vẫn có thể kết luận, thiếu chủ Ninh gia, Omega cấp S Ninh Gia Dật kia hẳn là đã mang thai.
Cha ruột đứa trẻ chính là Lục Chi Chiêu, thời gian thụ thai hẳn là lần đánh dấu ngoài ý muốn trước kia.”
“……”
“Họ sẽ không lãng phí một Omega cao cấp như vậy.”
Chỉ cần chuyện này thành công, vậy thì mối liên kết giữa Ninh gia và Lục gia đã đạt thành, ít nhất là ở mặt ngoài, còn sau này…….
Ai thèm quan tâm đến kẻ chỉ là công cụ để trao đổi ích lợi chứ?
“Lục Chính Ân khá vừa lòng với cuộc hôn nhân này, cũng vô cùng tự đắc, hắn đã quyết định sẽ tuyên bố tin hai người sẽ thành hôn vào tiệc tối ngày kỷ niệm mừng Chiến thắng.”
Rõ ràng chỉ là trí thông minh nhân tạo, nhưng lời nói của quản gia vẫn ẩn chứ ngữ khí khinh thường.
“Tiệc tối ngày kỷ niệm mừng Chiến thắng?”
Ánh mắt Lục Thái Phàn hơi ngưng lại, sau đó anh mới nhớ ra cái tiệc tối ngày kỷ niệm mừng Chiến thắng kia là gì.
Nghiêm khắc mà nói, hẳn anh mới chính là vai chính của tiệc tối kia.
Vì cái gọi là ngày Chiến thắng kia chính là ngày Liên bang Địa cầu hoàn toàn đánh tan cuộc xâm lấn của người Canaan.
Tiệc tối đó cũng chính là để chúc mừng thắng lợi này.
Vào ngày này mỗi năm, toàn bộ tinh khu đệ nhất đều sẽ mở tiệc chúc mừng khắp nơi, nhưng bắt mắt nhất vẫn là buổi tiệc trong phủ thống lĩnh, do Đại thống lĩnh tự mình chủ trì.
Rất nhiều người gọi buổi tiệc đó là “Đêm hoàng kim.”
Bởi vì tiệc tối đó chính là nơi quyền quý hoa mỹ nhất, cũng là đấu trường tàn khốc nhất.
Thứ tự bàn trong buổi tiệc, thứ tự chỗ người, người tham gia……mỗi một sự việc nhìn thì chỉ như biến hoá bình thường, nhưng đều ám chỉ thành quả lén lút đấu tranh quyền lợi trong một năm qua của tinh khu đệ nhất.
Kẻ thua cuộc sẽ biến mất khỏi bữa tiệc tối này.
Còn kẻ thắng cuộc, đương nhiên sẽ bước lên bậc đá cẩm thạch trắng mạ vàng cao hơn trong phủ thống lĩnh.
Nhưng đương nhiên, dù các gia tộc hay các thế lực có đấu tranh ra sao thì “Vương toạ” trong buổi tiệc tối này vĩnh viễn chỉ thuộc về một dòng họ.
Đó chính là Lục gia.
Chẳng qua Lục Thái Phàn chưa từng xuất hiện trong tiệc tối này, kể từ khi tổ chức lần đầu tiên cho tới lần gần đây nhất.
Đương nhiên, mỗi năm Lục Thái Phàn đều nhận được lời mời tham dự vô cùng chân thành – ít nhất là ở mặt ngoài.
Bởi tuy vô cùng kiêng kỵ Lục Thái Phàn, nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận, nếu không có anh, vậy chắc chắn sẽ không có thắng lợi cuối cùng thuộc về Liên bang Địa cầu.
Và ở một mức độ nào đó, khi người ta càng sợ hãi thì sẽ càng tò mò hơn về hành tung của vị Xà chủ này.
Nhưng mỗi lần, Lục Thái Phàn đều lạnh nhạt cự tuyệt.
Không phải vì bất cứ lý do gì khác, chỉ đơn giản là vì…….
[Ở cùng một nơi như vậy với một lũ ngốc thực sự rất lãng phí thời gian.]
Dần dà, việc Lục Thái Phàn sẽ không tham dự buổi tiệc tối này trở thành sự thật mà tất cả mọi người đều cam chịu.
Người đi thay anh sẽ là quyền gia chủ Lục gia – Lục Chính Ân.
Vì thế, dù buổi tiệc này chỉ giống như một buổi hội chợ mà Lục Thái Phàn không thèm để ý lại trở thành thời khắc sung sướng, thoả mãn nhất của ông ta.
Theo như sự ngầm hiểu trong nhiều năm này, tiệc tối sẽ là thời điểm Lục Chính Ân muốn tuyên bố những việc quan trọng nhất của mình.
Sau khi trầm ngâm cân nhắc một lúc, Lục Thái Phàn hỏi quản gia.
“Tiệc tối vào ngày nào?”
“Hai ngày sau.” Quản gia trả lời, “Không thể không nói, Lục Chính Ân đúng là đang vô cùng nỗ lực, ông ta đã mời toàn bộ giới truyền thông của tinh khu đệ nhất……ha, ông ta tính tạo nên một “hôn lễ thế kỷ” cho Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật, những mong có thể thu được nhiều sự ủng hộ hơn từ phía quần chúng……”
“Báo cho Đại thống lĩnh, ta sẽ tham gia tiệc tối năm nay.”
Lục Thái Phàn bỗng lạnh nhạt nói.
Giọng nói của trí tuệ nhân tạo bỗng tạm dừng, một lượng thông tin khổng lồ từ những lời này của Lục Thái Phàn đập thẳng vào nó như những ngọn sóng lớn.
Cái này hơi giống với cảm xúc phấn khích của nhân loại, rồi lại có vẻ hơi khác chút.
“Vâng thưa chủ nhân, vậy tôi sẽ huỷ bỏ tư cách tham dự của Lục Chính Ân.”
Quản gia sung sướng nói.
“Không.” Vẻ mặt Lục Thái Phàn không đổi, anh nhàn nhạt nói, “Nếu lão đã phí nhiều tâm tư như vậy thì cứ để lão tới.”
Tuy giọng điệu không hề phập phồng, nhưng không ai không nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của Xà chủ.
“Mi chỉ cần báo với Đại thống lĩnh, lần này ta sẽ đưa cả bạn lữ của mình tới là được.”
“Tiệc tối ngày thắng lợi? À, em biết rồi, chính là Đêm hoàng kim đúng không…..”
Đêm đó, Tô Lương trở về “Vương toạ”, nghe được lời mời của Lục Thái Phàn, không khỏi sửng sốt.
“Trước đây em chỉ xem phát trực tiếp trên mạng thôi……buổi tiệc quan trọng như vậy, em đi cùng có ổn lắm không?”
Từ khi quen biết Lục Chi Chiêu trong một buổi tiệc, sau đó còn kèm theo cả một đống phiền toái, bây giờ Tô Lương rất ngại tới những nơi tụ tập đầy những người quyền quý như vậy.
Lục Thái Phàn nhìn Tô Lương không chớp mắt.
Ánh mắt anh rất thâm thuý.
“Anh biết em không quá thích những nơi như vậy.
Nhưng thường những nơi đó sẽ có rất nhiều Alpha tụ tập, máy móc trên người họ rất có thể sẽ gây kích thích cho anh, tuy sau khi em xuất hiện, tình huống của anh đã chuyển biến tốt đẹp rồi, nhưng……”
Anh rất tự nhiên kéo tay Tô Lương qua, mười ngón đan vào nhau.
Người đàn ông cao lớn ấy rũ mắt, lông mi đen dài che khuất ánh mắt anh.
Giờ khắc này, Xà chủ nhìn vừa ngoan ngoãn lại vừa tái nhợt lạ thường.
“Anh muốn em ở bên anh.”
Anh thấp giọng nói.
“Lần này, anh không hề dùng lý do chứng ỷ lại tin tức tố để nói dối em đâu.”
“Tị tiên sinh……”
“Hơn nữa, cũng thực buồn cười, anh chưa từng tham gia buổi tiệc này.
Vì trước đây anh mắc chứng rối loạn tin tức tố, chỉ có thể vĩnh viễn tránh xa đám đông.
Mãi cho tới bây giờ, anh vẫn không thể xác định liệu mình có thể bước vào giữa đám đông mà không phát cuồng hay không.”
Chậm rãi nắm chặt bàn tay đang đan vào tay Tô Lương, Lục Thái Phàn cúi đầu, đặt lên mu bàn tay Tô Lương một nụ hôn hư vô qua miếng chặn cắn.
“Cho nên anh mới có thể bảo em đi cùng anh như vậy đó.”
Cuối cùng anh cũng ngẩng lên đối mắt với Tô Lương.
“Vâng, được ạ.”
Tô Lương nghe thấy bản thân đã trả lời như vậy.
Không ai……không kẻ nào có thể cự tuyệt một vị Xà chủ như vậy.
Sau khi nhận được lời đồng ý của Tô Lương, khoé môi Lục Thái Phàn khẽ hiện lên một nét cười thoả mãn.
“Cảm ơn em.”
Sau khi nói cảm ơn thì anh đưa thư mời tiệc tối cho Tô Lương.
Tiếp đó, Tô Lương chỉ cần nhấp vào xác nhận đồng ý tham dự là được.
Nhưng sau khi nhận lấy màn hình điện tử kia, ánh mắt Tô Lương dại ra nhìn một hàng chữ vô cùng đơn giản.
“Xà chủ Lục Thái Phàn cùng bạn lữ Tô Lương……”
Cậu không dám tin tưởng mà nhìn Alpha bên cạnh mình.
“Từ “bạn lữ” này là thế nào vậy anh?”
“Khụ…..”
Lục Thái Phàn nhìn đi chỗ khác, giả vờ ho một tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...