Cùng lúc đó, sâu trong sân huấn luyện Xà quật.
“Aaaaaa, cứu mạng-------”
Trong sân huấn luyện trống trải vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng dù kêu rên thê thảm thì động tác của người phát ra tiếng kêu vẫn nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh.
Chẳng qua bóng đen truy đuổi phía sau anh ta lại càng đáng sợ.
Động tác của người ấy không quá nhanh, nhưng mỗi lần nhìn như chỉ tùy ý công kích cũng đều dừng trước mặt đối phương.
“Đau quá!”
Tiết Ngân Hoàn tránh được một đòn công kích trong gang tấc rồi nước mắt nước mũi đầy mặt cầu xin.
“Lão đại…..lão đại aaaaa……em sai rồi em sai rồi, em không dám nghĩ anh nhiều ngày không huấn luyện là sẽ lụt nghề, thủ hạ của anh sẽ cầm cự được lâu hơn chút nữa…..
Anh tha em đi aaaaaaaaa…….”
Độc xà trẻ tuổi kêu khóc.
Nhưng với tư cách là kẻ có thể khống chế tuyệt đối ở đây, Lục Thái Phàn hoàn toàn phớt lờ.
Sau đó, giây tiếp theo, Tiết Ngân Hoàn vẫn đang la hét đột nhiên lao thẳng về phía Lục Thái Phàn.
Vẻ mặt Lục Thái Phàn bất biến, như thể anh đã sớm đoán được kiểu công kích ngoan độc này rồi.
Anh nâng tay.
“Rầm------”
Sàn nhà hợp kim lập tức rạn nứt, Tiết Ngân Hoàn dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ tránh đòn tấn công của anh.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, anh ta đã thấy ngực mình đau xót.
Khung xương bên ngoài cơ giáp của anh ta đã xuất hiện khe nứt.
Chỉ một chút nữa thôi, đòn công kích kia sẽ xuyên qua áo giáp cực dày, trực tiếp bóp nát trái tim anh ta.
Hơn nữa, Tiết Ngân Hoàn hiểu rõ, “chút nữa” này là do người kia cố ý nương tay.
“Hộc…..hộc……”
Tới đây thì thái dương Tiết Ngân Hoàn đã thực sự đổ mồ hôi lạnh.
“Lão đại,” Tiết Ngân Hoàn run rẩy ổn định thân mình, sau đó khô cằn mở miệng, “Sao em cứ cảm thấy hôm nay anh ra tay cực kỳ tàn nhẫn vậy?”
Lục Thái Phàn: “…….”
Tiết Ngân Hoàn bổ sung: “Cứ như thể anh đang muốn trút giận.”
Lục Thái Phàn không đáp lời.
Quản gia đứng làm trọng tài không nhịn được nói: “Ờ đấy, có người nha, tâm cao khí ngạo, không muốn qua lại với đám tiểu bối, kết quả chính mình bị…..”
Sau đó, trí tuệ nhân tạo lập tức nhận được hẳn hai ánh nhìn.
Một là ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Xà chủ.
Và một là ánh mắt không dám tin của Độc xà trẻ tuổi.
Quản gia nháy mắt cứng lại: “Tiết Ngân Hoàn, tôi cảm thấy đơn giản là vì chủ nhân thấy thời gian này anh chậm trễ luyện tập, thế nên mới tăng mạnh cường độ huấn luyện kỹ năng tác chiến cho anh thôi.”
Mà giờ Tiết Ngân Hoàn đã hiểu hết rồi, anh ta tức đến đấm ngực giậm chân.
“Thảo nào cái tên Hắc Mạn Ba cùng bọn Xích Luyện hôm nay tự dưng lại đi làm nhiệm vụ?! Em còn tưởng đám đấy lười biếng, hóa ra là đang chạy trốn…..Chạy trốn thì cũng thôi, thế mà còn không nói cho em?! Không, không phải, thảo nào hôm nay đám đấy cứ khích em, hóa ra là vì chuyện này à, mang em ra chặn họng súng á?! Sống lỗi vừa thôi chứ!”
Quản gia đồng tình nhìn Tiết Ngân Hoàn đang không thể tin nổi.
Từ sáng lúc tự mình phê chuẩn vật phẩm của Lục Chi Chiêu mang vào Xà quật, khí áp của Lục Thái Phàn đã thấp tới mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy rồi.
Cũng chỉ có Tiết Ngân Hoàn ngu ngốc xông lên, lại còn nghĩ mình gặp may vì được luận bàn với Xà chủ.
Lục Thái Phàn đã bước sang một bên, thay đôi bao tay bị bào mòn do đánh quá mạnh.
Kéo khóa xong, người đàn ông mặt vô biểu tình quay lại nói với Tiết Ngân Hoàn, “Tới đây.”
“Em không tới.”
Tiết Ngân Hoàn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Lại còn vừa nói vừa lùi ra cửa.
“Em chỉ muốn sống thôi, thật đó, lão đại, anh tha em đi!”
Lục Thái Phàn rũ mắt, anh quơ quơ tay rồi tỉ mỉ điều chỉnh nút kim loại trên cổ tay, không buồn ngăn cản Tiết Ngân Hoàn chạy trốn.
Cho đến khi một báo cáo hiển thị trên thiết bị đầu cuối của anh.
Sau khi nhấp và đọc những dòng chữ đơn giản bên trong, ánh mắt Lục Thái Phàn chìm xuống.
“Hả, sao có thể, Tô Lương thiếu gia nhà chúng ta cứ thế nhận “đồ” sao?”
Như thể cố tình muốn nói cho anh nghe, trí tuệ nhân tạo rất lớn tiếng.
Căn cứ theo báo cáo của thủ vệ phụ trách an toàn ở cửa, lúc Tô Noãn rời khỏi, trong đồ đạc tùy thân không hề có chiếc hộp khi cô tiến vào.
Lục Chi Chiêu muốn gửi một chiếc hộp cho Tô Lương – lúc tiến vào, Tô Noãn đã nhiều lần nhắc lại chuyện này.
“Ha.”
Thật lâu sau, Lục Thái Phàn bỗng phát ra tiếng cười lạnh.
Nghe thấy tiếng cười, mắt điện tử của quản gia hơi lập lòe, sau đó nó nhanh chóng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lục Thái Phàn.
Còn Tiết Ngân Hoàn…..
Hôm nay anh ta nhọ thật, một giây trước khi rời khỏi, cánh cửa trước mắt anh ta chợt biến thành màu đỏ, rồi “lạch cạch” một tiếng khóa lại luôn.
Tiết Ngân Hoàn: “……..”
Độc xà trẻ tuổi vô cùng hoảng sợ mà quay đầu nhìn người đàn ông âm trầm đứng sau mình.
Tốt lắm, bây giờ thì kể cả người vô cùng trì độn như anh ta cũng đã phát giác ra hơi thở lạnh băng trên người lão đại rồi.
“…..Tới đây, lại một lần nữa.”
Lục Thái Phàn nói.
Tạm ngưng một chút, người đàn ông nhàn nhạt dặn dò quản gia: “Tăng cường bảo an ở chỗ ở của Tô Noãn.”
Quản gia: “Vâng, đã truyền lệnh.”
Trí tuệ nhân tạo nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi mà lẩm bẩm một câu.
“Cho nên thực ra trước đó ngài cảm thấy Tô Lương thiếu gia sẽ không để lại thứ đồ như vậy phải không?”
Lục Thái Phàn không để ý tới nó.
Nhưng ánh mắt anh sâu hơn, lạnh hơn bất cứ thứ gì.
Tinh thần lực cũng tràn ngập một loại khí thế cuồng bạo và lạnh lẽo.
Nhận ra tinh thần lực của anh đã thay đổi, Tiết Ngân Hoàn khẽ rùng mình, anh ta không dám kêu khóc ăn vạ như trước nữa, thay vào đó, chậm rãi đứng thẳng người.
“Ài, lão đại, sao em cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ phá hủy sân huấn luyện này nhỉ?”
Anh ta cười khổ nói.
Lục Thái Phàn khẽ hừ một tiếng, ném cho Tiết Ngân Hoàn một món vũ khí có độ sát thương cao.
Một trận đấu ác liệt chuẩn bị bắt đầu, nhưng đúng lúc này, thiết bị đầu cuối của Lục Thái Phàn lóe lên.
Nhìn thoáng qua người gọi, động tác của Lục Thái Phàn hơi dừng lại.
Sau khi click nhận cuộc gọi, giọng nói ôn nhuận của thiếu niên truyền ra.
“Gia chủ đại nhân, em không quấy rầy ngài chứ?”
Tô Lương nhỏ giọng nói, thanh âm hình như đang rất vui vẻ.
“Ừm.”
Lục Thái Phàn đáp.
“……Vô cùng cảm ơn ngài đã cho phép chị gái em tới thăm em, em thực sự vô cùng vô cùng vui vẻ.”
“Quyền hạn của em đã cho phép người nhà vào thăm rồi.
Không cần cảm ơn.”
Giọng điệu Xà chủ rất lạnh lùng.
Nhưng Beta trẻ tuổi đầu bên kia giống như một bé mèo không biết cảnh giác, thái độ vẫn cực kỳ mềm mại như cũ.
“Gia chủ đại nhân, hôm nay em mạo muội quấy rầy là vì muốn hỏi ngài một chuyện.
Trước kia quản gia từng nói với em, ngài muốn tìm một hộ lý theo bên người.
Vậy, em muốn hỏi một chút, nếu giờ em xin……Ngài, giờ ngài còn cần hộ lý không?”
Lục Thái Phàn: “………..”
Im lặng thật lâu, trong máy truyền tin của Tô Lương truyền đến giọng nói cực kỳ trầm tĩnh của Lục Thái Phàn.
“Bên người ta không thiếu hộ lý.
Nhưng trước mắt ta cần một người điều trị tinh thần lực, ta tin, em có thể đảm nhiệm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...