"...." Tinh Ngộ không nghĩ tới bản thân còn có một ngày bị nói là quấy rối tình dục.
Đặc biệt đối phương còn là đứa trẻ mười chín tuổi.
Tinh Ngộ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Thu tay về, Tinh Ngộ giơ tay đầu hàng: "Được, tôi không chạm vào cậu."
"Còn về điện thoại" Tinh Ngộ chỉ chỉ "Cậu tự mình mò mẫm dùng đi."
Lâm Lạc hơi nhướn lông mày, tâm tình vui vẻ cất điện thoại vào trong túi, xoay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thúc giục nói: "Nhanh lên, tôi muốn về nhà."
"Tuân mệnh." Tinh Ngộ nói "Tiểu thiếu gia."
Lâm Lạc lại lần nữa nhếch khoé môi, trộm nhìn mặt nghiêng của Tinh Ngộ qua kính chiếu hậu.
Sờ sờ điện thoại trong túi, trong lòng Lâm Lạc nghĩ: Không phải chỉ là cái smartphone à, ai còn không biết dùng chứ.
Được Tinh Ngộ đưa về nhà, Lâm Lạc lại lần nữa đắm chìm vào biển học tập.
Tuy rằng cậu thi tuyển sinh mỹ thuật được hạng nhất, nhưng đối với việc cậu muốn thi Quốc Mỹ mà nói, chỉ có thành tích thi tuyển sinh là không đủ, cậu vẫn còn cần phải tham gia cuộc thi cấp trường vào mùa xuân năm sau, hơn nữa ở kì thi đại học phải đạt được một thành tích tốt.
Lâm Lạc đã là hoạ sĩ có tiếng cũng không buông lỏng, vẫn như cũ luyện tập mỗi ngày.
Ban ngày học tập, buổi tối vẽ tranh, mỗi một phút đều được sắp xếp rõ rõ ràng ràng.
Hai kiếp làm người, lần đầu tiên Lâm Lạc trải nghiệm lớp 12 ma quỷ như vậy.
Cho tới một ngày trước năm mới, trường học mới thả đám học sinh lớp 12 học mệt hơn chó về nhà ăn Tết, vỏn vẹn có 7 ngày rồi lại quay về trường.
Lâm Lạc học tập nhàn hạ, cũng nghe nói tin tức buổi bán đấu giá của Gia Bảo Viên.
Buổi triển lãm bán đấu giá thử sắp xếp sau Tết nguyên tiêu, thời gian 3 ngày, sau 3 ngày triển lãm thử sẽ là buổi bán đấu giá thật.
Bởi vì lần này buổi bán đấu giá dĩ nhiên xuất hiện tác phẩm của Lâm Lạc, vậy nên trên áp phích, trên báo, trên mạng tuyên truyền ùn ùn kéo tới, xào tới sôi sùng sục.
Vậy nên trong buổi triển lãm thử phần lớn là những người đi vây xem trước tranh của Lâm Lạc.
Triển lãm thử không cần vé vào cửa, không cần hẹn trước, tác phẩm treo ở đó, ai muốn xem thì đi xem.
Đối với phần lớn người mà nói, mua không nổi, nhìn nhìn thôi cũng là tốt rồi.
Đây thế nhưng là tranh của Lâm Lạc đó!
Một ngày trước khi buổi đấu giá chính thức, Lâm Lạc đã hẹn tốt thời gian với Tinh Ngộ.
Buổi sáng ngày hôm đó, Lâm Lạc học xong tiết tự học sáng liền lấy lí do thân thể không thoải mái xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, nói muốn đi khám bệnh.
Lâm Lạc vẫn luôn ngoan ngoãn, giáo viên không hoài nghi cậu liền phê duyệt.
Lâm Lạc cầm giấy xin nghỉ phép chạy ra cổng trường, trên người mặc áo đồng phục mùa đông xanh trắng, trông mập mạp như một chú gấu nhỏ.
Ngoài cổng trường, xe của Tinh Ngộ đã đợi ở đó rồi.
Tinh Ngộ hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay với cậu.
Lâm Lạc vừa nhìn thấy anh, mắt liền phát sáng, chạy chậm qua đó, bước chân kia thoải mái mạnh mẽ tới mức hoàn toàn không giống người bị bệnh.
Bác bảo vệ ở phía sau hoài nghi nhìn cậu lên một chiếc ô tô sang trọng, gãi gãi đầu liền đem chuyện này vứt sang một bên.
Giấy xin nghỉ phép là chủ nhiệm lớp duyệt cho, liên quan gì tới ông đâu?
Tiến vào trong xe, mặt Lâm Lạc bị gió Bắc lạnh lẽo thổi cho đỏ bừng, giơ giấy xin nghỉ phép của mình lên cười với Tinh Ngộ:
"Tôi cự nhiên vừa xin cái liền thành công, giáo viên hoàn toàn không nghi ngờ!"
Chuyện này đối với cậu đời trước mà nói, là không dám tưởng tượng.
Lâm Lạc đời trước là điển hình của học sinh kém, cậu muốn xin nghỉ, chủ nhiệm lớp 99% sẽ không cho phép.
Tinh Ngộ cười một cái, nói: "Thắt dây an toàn vào, chúng ta phải xuất phát rồi."
"Ừm ừm." Lâm Lạc gật đầu liên tục.
Ô tô lái đến bên ngoài Gia Bảo Viên, đỗ ở bãi đỗ xe, Lâm Lạc nhìn sơ qua xung quanh một lượt, phát hiện toàn là xe sang, trăm vạn trở lên, không có cái nào rẻ.
Nhìn tới mức chói mù mắt cậu.
"Đi theo tôi, đừng có chạy loạn." Tinh Ngộ trông như người lớn mang theo trẻ nhỏ, rất không yên tâm cậu, nhìn Lâm Lạc ngó đông ngó tây, thẳng thắn nắm lấy cổ tay Lâm Lạc "Đi bên này."
Tinh Ngộ là khách thường xuyên của Gia Bảo Viên, vô cùng quen thuộc với đường lối nơi đây.
Hai người bước vào toà nhà lớn khí phái, trên tường bày các món đồ đấu giá khác nhau ở khắp nơi, ví dụ như thư hoạ, đồ sứ...vân vân....!
Tinh Ngộ quen đường quen nẻo mang Lâm Lạc tiến về bục phía trước, bên cạnh có người đang nhận bảng đấu giá, còn phải nộp 1 triệu tiền đặt cọc.
Mặc dù lúc ra sẽ trả lại, nhưng....Lâm Lạc vẫn có chút chấn động.
Vào cửa là một triệu, bằng không cũng không có tư cách tham gia...Quả nhiên là trò chơi của người có tiền.
Tinh Ngộ lại không giao tiền cọc, trực tiếp lấy bảng đấu giá.
Lâm Lạc có chút hoài nghi, hỏi: "Chúng ta không cần giao tiền cọc à?"
"Không cần, chúng ta là được mời tới đây, không cần giao tiền cọc." Tinh Ngộ đưa cho Lâm Lạc bảng đấu giá, cười nói "Đi thôi, lên tầng."
Lâm Lạc đoán, tiền đặt cọc có thể là để chứng minh năng lực kinh tế, nhưng kiểu như Tinh Ngộ...thì không cần chứng minh rồi, Lâm Lạc không khỏi thẹn thùng.
Lấy bảng đấu giá, hai người bước vào triển lãm tranh ở sảnh B.
Giờ khắc này, trong hội trường đã ngồi không ít người.
Đại đa số đều mặc những bộ quần áo trông thì bình thường như áo lông vũ, áo khoác hoặc áo lông, hiếm thấy người mặc âu phục.
Nhưng trong này không có một ai là không có tiền.
Trừ cậu.
Không, cậu sắp sửa cũng biến thành có tiền rồi.
"Chúng ta ngồi đâu?" Lâm Lạc ngoái đầu hỏi Tinh Ngộ.
"Ở đây."
Sau khi ngồi xuống không lâu, 9 giờ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Nhưng tranh của Lâm Lạc là áp chót, phía trước đều là những tác phẩm bình thường, giá từ vài chục nghìn đến vài triệu, trên mười triệu không có bao nhiêu.
Có điều, theo tiến trình buổi đấu giá dần dần được đẩy tiếp, giá cả cũng càng ngày càng cao.
Lâm Lạc thiếu ngủ nghiêm trọng, mới đầu còn cảm thấy mới mẻ, tập trung tinh thần xem, lúc sau nghiêng nghiêng ngả ngả gật gà gật gù.
Cuối cùng dứt khoát không chút khách khí tựa vào người Tinh Ngộ ngủ.
Cho tới tác phẩm đấu giá cuối cùng.
"Tỉnh tỉnh." Tinh Ngộ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Lạc, nghiêng đầu thấp giọng nói với cậu "Tới tranh của cậu rồi."
Lâm Lạc giật mình một cái tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nghe thấy đấu giá viên phía trên nói vào mic:
"Bức tranh "Biển" của Lâm Lạc, giá khởi điểm mười triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một triệu."
Lâm Lạc trong nháy mắt căng thẳng, cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào trong huyết quản, dâng lên tận óc.
Sau đó không đợi cậu có phản ứng gì khác, tiếng của người đấu giá viên vừa dứt, ngay lập tức có người giơ bảng, theo sau có người thứ hai giơ bảng vượt qua hắn.
Tiếp cho đến người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm....!
Người tăng giá không ngừng, một người tiếp một người.
Giá của "Biển" cấp tốc đột phá 50 triệu.
Mà hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại.
Phát rồi phát rồi, trong lòng Lâm Lạc nghĩ, cái giá khởi điểm cậu cho là 50 triệu, hiện tại đã vượt qua rồi.
"60 triệu!" Mặt đấu giá viên mang theo nụ cười, bọn họ là ăn phần trăm, giá món đồ càng cao, bọn họ tự nhiên càng cao hứng.
"62 triệu!"
"65 triệu!"
"68 triệu!"
Không cần hắn nhắc nhở thúc giục liền có người không ngừng giơ bảng.
Lâm Lạc nghiêng đầu liếc Tinh Ngộ bất động như núi, anh từ đầu đến cuối chưa hề ra giá, liền nhỏ giọng hỏi:
"Anh không ra giá à?"
Tinh Ngộ điềm tĩnh nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, những người này đều là bia đỡ đạn.
"...." Lâm Lạc xoa xoa lòng bàn tay, tốt lắm, thật sự phát tài rồi!
Không bao lâu, cậu nghe thấy âm thanh lanh lảnh vang dội của đấu giá viên:
"Một trăm triệu!"
"Tới, chúng ta hãy cho vị ngồi hàng cuối một tràng pháo tay!" Đấu giá viên đầy mặt tươi cười nói.
Trong hội trường lập tức vang lên một trận vỗ tay.
Giá cho tới hiện tại đã vượt qua năng lực trả giá của phần lớn người trong hội trường, chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhìn một vài vị ông chủ lớn tiếp tục trả giá.
"Một trăm triệu, còn có người tăng giá không?" Đấu giá viên hỏi.
Chợt hắn vừa cười vừa nói: "Trên mạng ra giá một 102 triệu, trong hội trường thì sao?"
"Hàng phía trước 1110, 110 triệu."
"110 triệu rồi" Đấu giá viên nói "Còn có người tăng giá không, 110 triệu."
Lúc này, Lâm Lạc nhìn thấy Tinh Ngộ giơ bảng lên.
Đấu giá viên tất nhiên nhận ra anh, cao hứng hô lên: "Bảng số 1115, 120 triệu!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...