"Tôi nói có Tinh tiên sinh chống cho tôi, ông ta chắn chắn không dám làm gì tôi." Lâm Lạc cười nói "Con người ông ta, hèn muốn đòi mạng, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."
"Anh cứng lên, ông ta liền mềm."
"Anh nếu như mềm nhũn, ông ta sẽ cứng hơn so với bất kì ai khác."
Nghe thấy lời anh mềm ông ta cứng, Tinh Ngộ nhíu mày, không nhịn được liếc nhìn Lâm Lạc nhiều thêm.
Lâm Lạc vốn dĩ không có nghĩ theo hướng đó, nhìn thấy ánh mắt anh mới ngẫm ra.
"Chú ơi, anh không thuần khiết nha." Lâm Lạc trêu chọc.
Tinh Ngộ mặt không đổi sắc nói: "Dù sao tôi cũng là người trưởng thành."
Lâm Lạc bĩu môi.
"Cậu thật sự chưa thành niên?" Tinh Ngộ lại hỏi.
"Không phải." Lâm Lạc cây ngay không sợ chết đứng, không chút nào cảm thấy xấu hổ "Tôi thành niên rồi, vừa nãy là lừa anh ta."
"Người bạn này của anh suy nghĩ quá xấu xa, cần phải thanh tẩy."
Tinh Ngộ bị cậu chọc vui vẻ.
Từ nhà Lâm Lạc tới phố Bạch Long, nói xa không xa, nói gần không gần.
Đi bộ thì cần đi nửa tiếng, lái xe thì không tới mấy phút đồng hồ.
Hai người nói nói thì đã tới nơi ở quen thuộc kia.
Tinh Ngộ mở cửa xe cho Lâm Lạc, trước khi cậu xuống xe, lại bắt đầu giáo dục bạn học nhỏ:
"Tôi sẽ bảo phòng vẽ lại đưa nguyên liệu tới đây, về sau đừng lại vì nguyên nhân như này mà tới chỗ kia, không an toàn.
Tay của cậu cũng đừng dùng để đánh nhau, đó là để dùng viết viết vẽ vẽ, vạn nhất bị thương tay, sau này làm sao viết vẽ được?"
Lâm Lạc sờ sờ mu bàn tay mình.
Lúc nãy lúc đấm Lâm Nguyên Long, tay cậu tự nhiên cũng bị đấm đau, đều bầm tím rồi.
"Ngoan một chút, đừng có cứng rắn với bố cậu."
Nghe thấy câu "ngoan một chút", Lâm Lạc trợn tròn mắt.
"Ồ, còn nữa." Tinh Ngộ nói "Xe của cậu nếu như bị trộm, về sau làm sao đến trường được?"
"Ngồi xe buýt." Lâm Lạc nói "Không nhọc ngài lo lắng, ngài tự về nhà tắm rửa ngủ đi, quản tốt bản thân anh là được."
"Tôi là người trưởng thành rồi." Lâm Lạc cường điệu nhấn mạnh 3 chữ người trưởng thành.
Tinh Ngộ người này khá là tốt, trừ việc anh hay thao thao bất tuyệt yêu thích bày vẻ là trưởng bối giáo dục mình.
"Nhóc thối." Tinh Ngộ kí đầu cậu.
Lâm Lạc tức giận tránh thoát khỏi tay anh, nhảy xuống xe, chuẩn bị cách xa người này một chút, vừa chạy được hai bước, lại quay đầu nói: "Đừng quên chuyện phòng bán đấu giá!"
"Tôi biết rồi." Tinh Ngộ hướng cậu vẫy vẫy tay.
Tuy rằng hoàn toàn chưa tìm lại được màu vẽ bị trộm mất, khi về nhà, tâm trạng Lâm Lạc vẫn rất tốt.
Ngừng hát mở cửa nhà mình ra, Lâm Lạc vừa bước vào thì nhìn thấy Phùng Quyên từ cửa sổ quay đầu nhìn cậu.
Lòng Lâm Lạc hồi hộp một cái, liền nghe thấy Phùng Quyên hỏi:
"Nặc Nặc, người đó là ai?"
Bởi vì lo lắng, Phùng Quyên luôn đứng ở cửa sổ đợi Lâm Lạc quay về.
Vừa nãy Tinh Ngộ đưa Lâm Lạc về nhà, cảnh tượng hai người cười nói đều bị Phùng Quyên nhìn vào trong mắt.
Bà không nhận ra xe sang hay không, nhưng trong lòng bà biết, lái xe như thế đều là người có tiền.
Ở cách xa, Phùng Quyên đương nhiên nghe không được họ đang nói gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy trong xe là đàn ông.
Một người như thế này làm thế nào sẽ đưa Lâm Lạc về nhà?
"Ách..." Lâm Lạc trong phút chốc nghẹn cổ, ánh mắt có chút lơ mơ "Là ông chủ phòng vẽ."
Có cái đầu tiên, lời nói dối phía sau liền càng dễ dàng tiếp tục.
Lâm Lạc mặt không đỏ tim không đập:
"Con không phải nói là con đi tới phòng vẽ, được ông chủ nơi đó nhìn trúng, bọn họ cảm thấy con rất có tiềm lực, vậy nên liền đưa màu vẽ tới nhà con, để cho con trước tự học, về sau có thời gian lại tới phòng vẽ bọn họ học tập."
" Đó là ông chủ phòng vẽ bọn họ.
Lúc nãy con đi tìm bố, kết quả xe đạp bị trộm mất.
Lúc đi qua phòng vẽ, bọn họ liền đưa con về nhà."
Phùng Quyên chau mày, như thế này cũng hiểu được, liền cười nói: "Vậy thì con cần phải cảm ơn bọn họ đấy."
Lâm Lạc: "Sẽ ạ sẽ ạ"
"Có điều, xe đạp làm sao lại bị trộm mất?" Phùng Quyên nói "Một chiếc xe đạp hỏng cũng trộm, kẻ trộm này thiếu thông minh, thật là đáng thiên đao vạn quả."
Bởi vì ban ngày bán bánh crepe, tới khoảng thời gian này, Phùng Quyên đã rất mệt rồi, trên mặt mang theo mệt mỏi, nói chuyện cũng không đầy đủ rõ ràng nữa.
"Có thể là buổi tối trời tối quá rồi nhìn không rõ đi." Lâm Lạc gãi gãi đầu, đỡ Phùng Quyên nói "Mẹ, đều muộn thế này rồi, mẹ nhanh chóng quay về ngủ đi."
"Vậy con sau này làm thế nào để tới trường?" Phùng Quyên lo canh cánh trong lòng.
Nhà bọn họ chỉ có một chiếc xe đạp này, trước đây Phùng Quyên ra ngoài mua đồ ăn cũng dựa vào chiếc xe này.
Lúc Phùng Quyên không dùng đến, Lâm Lạc liền đạp nó tới trường.
"Ngồi xe buýt đi." Lâm Lạc nói.
Nhìn thấy vẻ âu lo trong mắt Phùng Quyên, Lâm Lạc trấn an nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con rất nhanh liền có thể giúp mẹ chia sẻ gánh nặng rồi.
Con lớn rồi, con có thể nuôi mẹ, mẹ về sau không cần vất vả đi bày sạp như thế này nữa."
Đưa Phùng Quyên về phòng, dỗ bà ngủ, Lâm Lạc cũng mới quay về đi ngủ.
Ngày hôm sau, phòng vẽ đưa tới nguyên liệu vẽ mới.
Đợi trời tối trở về, Lâm Lạc liền bắt đầu vẽ.
Đây là tác phẩm Lâm Lạc tính bán với giá cao, vậy nên cậu vẽ rất nghiêm túc, xuất ra công lực mười phần của bản thân.
Buổi tối hôm đó, Lâm Lạc chỉ trải màu nền liền trải suốt đêm, đương nhiên, tuyệt đại đa số thời gian cậu đều chỉ suy tư với vải vẽ.
Vậy nên sáng sớm ngày hôm sau lúc Lâm Lạc ra ngoài đi học treo thêm hai con mắt gấu trúc, vẻ mặt hốt hoảng, cảm thấy bản thân sắp phi thăng rồi.
Nguyên chủ Lâm Nặc là người ngủ sớm dậy sớm, là người làm việc nghỉ ngơi vô cùng nghiêm túc, lớn như thế đều chưa thức đêm bao giờ.
Lâm Lạc có một khoảng thời gian có chút không thích ứng được.
Vậy nên ngày hôm nay lúc lên lớp, Lâm Lạc dành ra thời gian nửa ngày để ngủ bù.
Buồi tối về nhà vẽ tiếp.
Lâm Nguyên Long từ sau khi bị Lâm Lạc đánh, mất tích hai ngày.
Mãi tới ngày thứ ba mới xuất hiện trước mặt Lâm Lạc.
Ngày đó Lâm Lạc mới tan học về nhà, lúc tính định bước vào phòng để vẽ liền nhìn thấy Lâm Nguyên Long đang đứng trước giá tranh vẽ của cậu, như có điều ngẫm nghĩ nhìn tranh cậu.
"Ông làm gì đấy?" Lâm Lạc vứt cặp sách chạy lên trước, ngăn cản giữa Lâm Nguyên Long và giá vẽ.
Lâm Lạc nhìn thấy ông ta liền cảm thấy không có chuyện gì tốt.
Lâm Nguyên Long không tức giận, cũng không tìm cậu tính sổ chuyện mấy ngày hôm trước, ngược lại cười tủm tỉm nói: "Nặc Nặc, tan học rồi à?"
Lâm Lạc nhíu lông mày, cảnh giác trừng ông ta: "Làm sao?"
"Vẽ tranh à?" Lâm Nguyên Long nhìn nhìn tranh Lâm Lạc.
Ông ta xem không hiểu, với cả tranh của Lâm Lạc còn chưa hoàn thành, bây giờ nhìn xem chỉ giống như từng khối màu khác nhau trộn với nhau, phảng phất như bức vẽ nghệch ngoạc của người hoàn toàn không hiểu hội hoạ.
"Ừm." Lâm Lạc đề phòng đáp ứng một tiếng, nhắc nhở nói "Chỗ nguyên liệu này tôi đều dùng rồi, coi như ông lấy đi đem bán cũng không được giá cao."
"Không phải, bố không muốn lấy đồ của con." Nụ cười của Lâm Nguyên Long mang theo lấy lòng, đây là biểu tình chưa bao giờ xuất hiện khi ông ta đối mặt với Lâm Lạc.
Liếc nhìn biểu tình này, Lâm Lạc đại khái cũng đoán ra ông ta muốn nói cái gì.
"Nặc Nặc, bố chỉ là muốn hỏi chút" Lâm Nguyên Long nói "Con có quan hệ gì với ông chủ sòng bạc ngày đó?"
Quả nhiên, trong lòng Lâm Lạc nghĩ, tới vì muốn tiền.
"Cái này có liên quan gì tới ông?" Lâm Lạc nói.
Lâm Nguyên Long chà xát tay vào góc áo: "Là thế này, bố con gần đây trong tay có chút tù túng....Bố thấy con có vẻ khá thân quen với ông chủ kia, có thể hay không mượn cậu ta chút tiền...."
_______________________
Editor: Dạo này mình bận quá, không có nhiều thời gian nên sẽ cố gắng mỗi tuần 1-2 chương cho cả nhà nha:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...