Eo Lâm Lạc rất mẫn cảm, bị vỗ xuống eo liền quay lại trừng Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ cười ra tiếng: "Đừng có dữ như vậy, tôi nhưng là muốn giúp cậu.
Cậu có thể hay không cho chút ánh mắt lấy lòng tôi?"
"...." Khoé môi Lâm Lạc khẽ mím, rũ mắt xuống nhìn về Lâm Nguyên Long nói: "Ông ta trộm dụng cụ phòng vẽ đưa tôi bán lấy tiền đem đi đánh bạc rồi."
Đây là đang cáo trạng.
"Lên tầng lại nói." Tinh Ngộ nói.
Mang hai người về phòng bao tầng 3, trong phòng bao vẫn còn một người đàn ông mặc âu phục trắng nhàn nhã đang ngồi, tóc dài, nâng một ly rượu vang, trong lòng còn ôm một cô gái đơn thuần đáng yêu.
Người đàn ông tóc dài nhìn thấy Tinh Ngộ mang về một thiếu niên và một người đàn ông trung niên, có chút ngạc nhiên, buông ly rượu xuống, ngồi thẳng lưng, đầy hứng thú đánh giá Lâm Lạc được Tinh Ngộ ôm.
"Cậu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, còn là vì tìm cậu trai này?"
Lâm Lạc liếc anh ta.
Người đàn ông tóc dài cười: "Ô, còn khá hung dữ."
Tinh Ngộ nhíu mày: "Đừng có lấy mấy cái suy nghĩ bỉ ổi của cậu phỏng đoán tôi."
Tinh Ngộ tuy rằng không dám nói là người giữ mình trong sạch như thế, nhưng cũng không đến nỗi tuỳ tiện tìm cậu trai lớn lên xinh đẹp để xuống tay, đặc biệt là Lâm Lạc vẫn còn học cấp 3.
"Được, tôi hạ lưu." Người đàn ông tóc dài giơ tay đầu hàng "Cậu cao quý."
Tinh Ngộ ngồi trên sofa, nói với Lâm Lạc: "Ngồi."
Lâm Lạc ngồi xuống cạnh anh.
Lâm Nguyên Long cũng muốn ngồi theo cậu.
"Ai cho ông ngồi?" Tinh Ngộ nói.
Lâm Nguyên Long có chút lúng túng, trên mặt đẩy ra nụ cười, đứng lên, xua tay nói: "Xin lỗi xin lỗi."
Ông ta đã nhìn ra rồi, người đàn ông cao ráo này hình như là nhân vật lớn, ông ta trêu không nổi, cũng không biết làm sao Lâm Lạc lại quen được.
Lâm Nguyên Long đảo con người, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.
Tinh Ngộ hơi ngả người, dựa lên sofa, nghiêng đầu nhìn Lâm Lạc, cười nói: "Bây giờ nói xem, có chuyện gì với cậu thế?"
Tính toán đâu ra đấy, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau lần thứ ba, mà mỗi lần gặp đều chỉ nói được có vài câu như thế, thực tế cũng không xem là quen thuộc.
Tinh Ngộ kỳ thực không cần ra mặt vì Lâm Lạc.
Thế nhưng anh nhìn ánh mắt đứa nhóc này luôn cảm thấy không thể không quản.
Quá giống rồi.
Ánh mắt của cậu quả thực giống Lâm Lạc như đúc, giống như cả thế giới đều nợ cậu, tối tăm, không kiên nhẫn, lúc khó chịu biểu tình dữ muốn chết.
Cố tình còn có thiên phú hiếm có như vậy, vẽ bắt chước Lâm Lạc, chân thực tới mức cơ hồ khó mà phân biệt được.
Tinh Ngộ thậm chí nghĩ, đây liệu có thể nào là Lâm Lạc đầu thai không.
Thế nhưng tuổi tác không xứng, Lâm Lạc cứ coi như chết rồi ngay lập tức đi đầu thai, hiện tại cũng mới chỉ 10 tuổi, mà Lâm Lạc đều đã học cấp 3 rồi.
Sắc mặt Lâm Lạc hơi hoãn, ngữ khí cũng coi như có chút thân thiện, giải thích đơn giản một chút quá trình với Tinh Ngộ.
Cậu nói Lâm Nguyên Long cờ bạc, lúc nào cũng lấy tiền mồ hôi nước mắt của mẹ cậu đi đánh bạc, hồi trước mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, một chân bị cắt bỏ, hiện tại chống gậy đi bán hàng kiếm tiền, Lâm Nguyên Long còn lấy tiền của bà đi đánh bạc, còn cướp dụng cụ vẽ của cậu bán đi lấy tiền để cờ bạc.
Cậu vốn dĩ là tới tìm Lâm Nguyên Long trả lại dụng cụ, thuốc màu cho cậu, kết quả Lâm Nguyên Long nói bán rồi, Lâm Lạc tức không chịu được mới động thủ.
Nghĩ tới thuốc màu của mình không còn nữa, sắc mặt Lâm Lạc đen đi mấy phần.
Tuy rằng cậu vẫn có thể hỏi xin phòng vẽ, phòng vẽ đáp ứng cung cấp miễn phí thuốc màu, dụng cụ lúc nào cậu muốn, nhưng hành vi của Lâm Nguyên Long như cũ vẫn thích nhảy nhót trên làn ranh giới của Lâm Lạc.
Không đấm cho ông ta một trận, không giải hận được.
Nghe xong lời giải thích của Lâm Lạc, ánh mắt Tinh Ngộ nhìn Lâm Nguyên Long không khỏi càng thêm lạnh nhạt.
Anh đã nói rồi mà, Lâm Lạc rõ ràng nên là đứa trẻ ngoan, làm sao lại chạy tới địa phương kiểu này được, còn hung dữ đánh người như thế.
Nguyên lại sự tình có thể thông cảm.
Nghĩ tới đây, Tinh Ngộ mang tính trấn an sờ lên cái đầu đinh của Lâm Lạc, dỗ dành nói: "Được rồi, chỉ có chút chuyện này, làm sao lại không thể xử lý cho tốt, còn cần đánh nhau?"
"Cậu cũng không phải trẻ con, lẽ nào không biết đánh nhau ở chỗ như thế này sẽ xảy ra chuyện?"
Lâm Lạc nhíu mày, nghiêng đầu tránh thoát tay anh, trừng mắt nhìn Tinh Ngộ, mặt mang theo ngờ vực.
Không cho sờ—giống y như con sói con tạc mao, khoé môi Tinh Ngộ hiện lên chút ý cười, thu tay về, nhẹ ho một tiếng.
"Lâm Nguyên Long" Tinh Ngộ ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bình đạm nói "Về sau không có phép lấy thuốc màu, dụng cụ vẽ tranh của Lâm Lạc đi bán, nếu không—"
Đối với những kẻ yêu cờ bạc như mệnh này, uy hiếp tầm thường căn bản là vô dụng, so với cờ bạc, hắn đến mạng của mình còn không thèm để ý như vậy.
Tinh Ngộ bổ sung: "—Tôi sẽ khiến cho ông về sau không thể đánh bạc lại được nữa, toàn bộ sòng bạc của thành phố Vân Hải đều sẽ không chào đón ông."
Sinh ý Tinh Ngộ làm hoàn toàn không bao gồm phần này, thế nhưng nhân mạch của anh có thể khiến anh làm được chút việc này.
Hai má Lâm Nguyên Long hóp lại.
"Đồ vật lần này, ông đều bán đi đâu rồi?"
Tuy rằng không cam tâm nhưng Lâm Nguyên Long cũng không dám đắc tội Tinh Ngộ, thành thật nói: "Bán cho một phòng vẽ rồi."
Vừa lúc nãy nói với Lâm Lạc là quên rồi, không biết, hiện giờ ngược lại lại nói.
Mấy thứ đồ vật đó của Lâm Lạc vẫn còn mới, chưa động qua, có thể bán như đồ mới tinh.
Tinh Ngộ nói: "Ông đi lấy trở về, trả cho Lâm Lạc."
Lâm Nguyên Long khó xử: "Cái này, tôi đều bán đi rồi..."
"Lấy về." Tinh Ngộ nhìn ông ta.
Lâm Nguyên Long căng da đầu nói: "Thế nhưng tôi đều tiêu hết tiền rồi..."
Đánh bạc tiêu hao tiền tài chính là một cái động không đáy, không cần biết ném vào bao nhiêu tiền, nửa điểm bọt nước đều không còn.
Huống chi là một ngàn đồng.
Sắc mặt Lâm Lạc càng đen.
Tinh Ngộ liếc nhìn cậu, trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy nếu bản thân cười, thằng nhóc thối này chắc chắn sẽ tức giận.
Vì thế nhịn lại ý cười, liếc nhìn tay Lâm Nguyên Long, đầu ngón tay phải gõ vài cái lên đầu gối, nói:
"Nếu như là như này, thì có chút khó làm.
Ông nếu không có tiền trả lại, cũng không lấy được đồ...Tôi xem đôi tay này của ông, yêu thích cướp đồ người khác như thế, không bằng chặt đi, chấm dứt hậu hoạ."
"Ông nói xem?"
Lâm Lạc ngoài ý muốn liếc nhìn anh một cái, người này là ai? Động muốn chút là muốn chặt ngón tay, lẽ nào là thủ lĩnh tập đoàn phạm tội?
Vậy thì mình có phải nên giữ khoảng cách với anh ta không?
Lâm Lạc phát thệ mình là công dân tốt tuân thủ pháp luật.
Nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Long phút chốc trở nên miễn cưỡng: "Ông chủ, tôi cái này....tôi lấy đồ của con mình, làm sao lại gọi là trộm?"
"Không phải trộm thì là gì, cướp?" Tinh Ngộ mỉm cười "Thế thì càng phải chặt tay."
Biểu tình Lâm Nguyên Long cứng ngắc, nhìn về phía con trai mình, liều mạng nháy mắt với cậu.
Tinh Ngộ nếu là vì ra mặt giúp Lâm Lạc, thì nhất định sẽ để ý tới ý kiến của Lâm Lạc.
Lâm Lạc là con trai ông ta, làm sao có thể nhìn ông bố mình bị người chặt tay?
Nhưng Lâm Lạc không hề lay động, lạnh lùng nói: "Cũng tốt, như thế thì sau này ông cũng không thể đánh bạc lại nữa."
Mặt Lâm Nguyên Long mơ hồ phát xanh: "....Nặc Nặc, tao thế nhưng là bố mày."
"Ông vẫn còn biết mình là bố tôi?" Lâm Lạc cười, nụ cười có chút trào phúng "Bao nhiêu năm nay, ông ngoại trừ lúc đầu cống ra một con t*ng trùng thì có làm cái gì mà người bố nên làm hay không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...