Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Vụ sao chép của anh Lý Văn Tinh bỏ ra không ít công sức, nhưng dù gì cậu ta cũng chưa thực sự nắm quyền Lý gia, tiền chẳng có được bao nhiêu, vì vậy mấy chuyện này đều do Lâm Nguyên làm giúp.
Mà Lâm Nguyên thực sự không bằng Khương Dung Hiên, cho dù hắn nỗ lực thế nào, ba ngày sau tin tức trên mạng về Lý Tư Niên vẫn biến mất vô tung vô ảnh.
Tối nay Khương Dung Hiên nói cho Lý Tư Niên biết mọi chuyện đã giải quyết xong, Lý Tư Niên vì cảm muốn cảm ơn y nên mời y ra ngoài ăn một bữa cơm.
Khương Dung Hiên cười nói trong nhà có sẵn đầu bếp rồi, sao phải ra ngoài làm chi, vì thế hai người đổi địa điểm thành nhà Lý Tư Niên.
Hôm nay không ăn rau xào, hai người dọn cái nồi nấu lẩu ngoài sân.
Bất tri bất giác lại đến mùa hè, bọn họ giữa hè năm trước quen nhau, không hiểu sao mà cùng nhau gây dựng sự nghiệp, đến bây giờ cũng đã hơn một năm.
Trước kia Lý Tư Niên cũng không thể nào tưởng tượng được, cho dù là sự nghiệp hay mối quan hệ với một người lại có thể bắt đầu theo cách này, hơn nữa càng ngày càng tốt.
Chuỗi nhà hàng toàn quốc này nếu không có Khương Dung Hiên, tuyệt đối không thể mở cửa được.

Hiện tại nhà hàng buôn bán ngày càng phát đạt nhưng cho đến bây giờ tổng doanh thu cũng chỉ bằng với số vốn đầu tư lúc trước mà thôi.
Hơn nữa các chi nhánh đang phát triển ở đô thị loại 2 loại 3 hiện nay lại là một khoản tiền đầu tư khổng lồ khác, nếu không có Khương Dung Hiên tài trợ cho hạng mục, nhà hàng phát triển được như hiện tại ít nhất cũng cần 10 năm nữa.
Lý Tư Niên và Khương Dung Hiên cụng ly, anh đem lòng biết ơn ẩn sâu bên trong bày tỏ thành lời.
Khương Dung Hiên liền cười nói: “Em là một thương nhân, sẽ không để mình làm ăn thua lỗ.

Tuy rằng giai đoạn đầu tư ban đầu quả thật có mức phung phí, nhưng anh nhìn hiện tại xem, chuỗi nhà hàng chỉ có xu hướng ngày càng phát triển chứ không kém đi, những khoản đầu tư đó đều là đáng giá.”
“Em chi một bút khổng lồ cho nhà hàng, cũng là vì bản thân em.”

Nước lẩu hôm nay là do Lý Tư Niên làm, rượu cũng là rượu trái cây anh tự ủ.

Nồng độ cồn không thấp, nhưng uống vào rất dịu nhẹ, tốt cho cổ họng.
Nói xong lời Khách sáo, hai người cũng không còn câu nệ, bắt đầu buông thả ăn uống.
Ăn được một nửa bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Lý Tư Niên đi mở cửa, chỉ thấy người đến là Mã Trì.
Cửa vừa mở ra Mã Trì liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Hai người các anh được lắm, rõ ràng là ba người hợp tác thế mà lại lén bỏ tôi một mình đi ăn mảnh!”
Hắn đẩy Lý Tư Niên ra, đi vào thấy một bàn lẩu liền oán giận: “Hèn chi mùi lại thơm như vậy, cách xa mấy trăm mét cũng ngửi được, hoá ra là hai người đang ăn lẩu ở đây!”
“Má nó chứ, còn có rượu?! Hai người thật là… nếu không phải hôm nay tôi đến công ty một chuyến, trợ lý Trần nói sếp Khương đang ở chỗ này thì tôi đã bỏ lỡ bữa ăn hôm nay rồi!”
Khương Dung Hiên ngại hắn chíp chíp phiền lòng, ném một ánh mắt sắc lẹm như dao qua, Mã Trì nháy mắt an tĩnh.
Lý Tư Niên đóng cửa lại, cười cười đi tới: “Không phải đã đến kịp rồi sao? Tôi vào lấy thêm chén, Mã Trì cậu ngồi trước đi.”
Bàn ăn nhỏ thêm Mã Trì có vẻ hơi chật chội nhưng lại càng thêm náo nhiệt.
Mã Trì như một cái máy kêu chíp chíp, từ lúc bắt đầu vào cửa vẫn không ngừng mở miệng, kỳ lạ là trong ba người hắn là người nói nhiều nhất nhưng cũng là người ăn nhiều nhất.
Bữa tối kéo dài gần hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Trên bàn ly chén hỗn độn, Khương Dung Hiên cùng Lý Tư Niên vẫn còn tốt, tuy rằng uống nhiều nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.
Mã Trì vì tham rượu dứa của Lý Tư Niên quá ngon, uống đến mức ngã sóng soài trên bàn.
Lý Tư Niên cùng Khương Dung Hiên phân công dọn dẹp, anh dọn bàn, Khương Dung Hiên đỡ Mã Trì về phòng khách.
Mã Trì say đến phát điên, lúc nằm trên bàn vẫn còn yên lặng, bị Khương Dung Hiên đỡ lên hắn bắt đầu kêu gào lung tung.
Lúc thì kêu ba hắn không tin hắn, không tin đứa con trai của ông có thể tự mình gây dựng sự phiệp; lúc thì kêu rõ ràng hắn cùng Khương Dung Hiên là anh em tốt, kết quả sau khi hợp tác lại thân thiết với Lý Tư Niên hơn; cuối cùng còn để lộ tin tức chấn động: Từ lúc học cấp 3 Khương Dung Hiên đã yêu thầm một người, thích tận 6 năm, đến bây giờ còn chưa cua được người ta.

Mã Trì lớn tiếng nói xong câu này lại thì thầm lảm nhảm, trực tiếp bị Khương Dung Hiên ghét bỏ vứt xuống đất.
Lý Tư Niên bắt gặp ánh mắt của Khương Dung Hiên, anh chớp mắt, chủ động nói: “Tôi không nghe thấy gì hết.”
Khương Dung Hiên cong môi cười: “Không sao cả, anh có thể nghe.”
Mã Trì vì miệng quá tiện nên bị Khương Dung Hiên vứt trên mặt đất nằm vài phút, cuối cùng chờ hai người dọn bàn xong hắn mới được Khương Dung Hiên đại từ đại bi đỡ vào phòng.
Nhờ phúc của Mã Trì, hôm nay Khương Dung Hiên cũng ở lại nhà Lý Tư Niên.
Nhà Lý Tư Niên không nhỏ, nhưng bởi vì chỉ có mình anh sống nên rất nhiều phòng trống đều bị chất đống lương thực hoặc rượu anh tự ủ, có thể ở được cũng chỉ còn phòng ngủ chính và phòng cho khách.
Phòng cho khách đã bị ma men Mã Trì chiếm, đương nhiên Khương Dung Hiên và Lý Tư Niên cùng nhau ngủ trong phòng ngủ chính.
Hai người nằm thẳng ở trên giường, chính giữa cách nhau bằng một cái chăn bông.
Cồn làm người ta hưng phấn, uống rượu nếu không uống say đến bất tỉnh như Mã Trì, đại khái sẽ giống như Lý Tư Niên hiện tại, hưng phấn không thể ngủ được.
Lúc anh lật người không biết đến lần thứ mấy, âm thanh Khương Dung Hiên từ bên cạnh người truyền đến: “Anh không ngủ được sao?”
Lý Tư Niên dừng điều chỉnh tư thế: “Làm phiền đến cậu sao?”
“Không có.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Lý Tư Niên nói: “Có chút khó ngủ.”
“Em cũng không ngủ được.” Khương Dung Hiên nghiêng người đối mặt với Lý Tư Niên: “Vậy chúng ta trò chuyện một chút nhé?”
“Được, cậu muốn nói gì?”
“Ừm…” Khương Dung Hiên trầm ngâm hai giây, hỏi: “Anh năm nay nhiêu tuổi rồi? 24?”
“Ừ, sắp 25.” Lý Tư Niên cũng quay người lại đối mặt với Khương Dung Hiên: “Cậu thì sao? Tôi nhớ cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi, đã đến lúc tốt nghiệp đại học rồi đúng không?”

“Vâng.”
Lý Tư Niên không khỏi xúc động: “Thật lợi hại, 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, rất nhiều người vừa mới bắt đầu sự nghiệp của mình, cậu đã thành công như vậy rồi.”
“Môi trường trưởng thành của mỗi người khác nhau, kinh nghiệm và thành tựu của họ chắc chắn sẽ khác nhau.

Sống trong một gia đình như chúng ta, nếu không ép mình phải trưởng thành sớm, chiến đấu giành giật, đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi.”
Khương Dung Hiên nhìn vào đôi mắt Lý Tư Niên: “Không phải anh cũng vậy sao? Từ nhỏ tiếp thu giáo dục tinh anh, người khác còn đang sầu lo vì thi đại học, anh đã bắt đầu vừa học vừa xử lí chuyện công ty.

Nếu hiện tại anh còn ở Bắc Kinh chắc cũng không dễ dàng hơn em bao nhiêu.”
Lý Tư Niên nhớ lại thời thơ ấu của mình, nhớ đến cuộc sống của mình kiếp trước, thật khó để không tán đồng những lời Khương Dung Hiên nói.
“Thôi, không nói cái này nữa, bên ngoài trăng đẹp như vậy, nói những chuyện phiền lòng này làm gì, chúng ta đổi đề tài đi.” Khương Dung Hiên hỏi: “Anh cũng lớn rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương sao?”
“Xì——” Lý Tư Niên duỗi tay vỗ nhẹ bả vai Khương Dung Hiên: “Tôi ở bên ngoài cũng không được thanh tịnh, vất vả lắm mới không có trưởng bối thúc giục chuyện yêu đương, giờ lại tới lượt cậu.”
Khương Dung Hiên cười: “Em cũng vì lo lắng cho việc chung thân đại sự của anh thôi.”
“Vậy còn cậu?” Lý Tư Niên hỏi: “Lúc nãy Mã Trì nói cậu có người yêu thầm đã 6 năm là thật hay giả? Người có điều kiện như cậu còn không theo đuổi được người ta sao?”
Khương Dung Hiên trầm mặc một chút, lại nằm thẳng trở về.
Lý Tư Niên cho rằng mình xúc phạm chuyện riêng tư của y, vội vàng nói: “Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu không muốn thì có thể không nói.”
“Không sao, cũng không có gì không thể nói.” Khương Dung Hiên nhìn trần nhà: “Em đúng là đã yêu thầm một người 6 năm, nói không theo đuổi được cũng không đúng, tại vì em trước giờ chưa từng theo đuổi anh ấy.”
“Vì sao không theo đuổi?”
“Sợ bị từ chối.” Khương Dung Hiên tự giễu cười: “Em muốn chờ đến khi mình lợi hại hơn, chờ đến khi khống chế được các nhân tố ảnh hưởng bên ngoài, như vậy tỷ lệ thành công sẽ càng cao.”
Lý Tư Niên cười nói: “Hóa ra hình mẫu lý tưởng như cậu khi đối mặt với người mình thích cũng sẽ sợ này sợ nọ.”
Truyện chỉ đăng tại 2kmangcutvimoe.wordpress.com
Khương Dung Hiên nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cho rằng em là hình mẫu lý tưởng sao?”
“Ừ? Xem như vậy đi.” Lý Tư Niên nói: “Chiều hôm đó tôi đi dạo trong công ty một vòng, mấy cô gái nhỏ trong công ty đều nói như vậy.


Bọn họ liệt kê hết ưu điểm của cậu, tôi nghe đúng thật là rất lý tưởng.”
“Nhưng mà cậu nói chờ cậu khống chế được nhân tố bên ngoài là sao? Cậu sợ có người ngăn cản cậu cùng người mình thích ở bên nhau?”
“Ừm, người trong nhà có thể sẽ ngăn cản, bởi vì người ấy là nam.” Lúc Khương Dung Hiên nói chuyện, đôi mắt y thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lý Tư Niên, không buông tha một tia biểu tình nào trên mặt anh: “Anh để ý sao?”
Lý Tư Niên hoảng hốt chớp mắt một cái, ngay sau đó liền khôi phục bình thường: “Để ý? Vì sao tôi sẽ để ý? Chỉ là kinh ngạc một chút thôi.”
Nhìn thấy trên mặt Lý Tư Niên quả thực không có chút kinh tởm nào, Khương Dung Hiên cong môi cười, một lần nữa nhìn lên trần nhà.
“Anh ấy là đàn anh của em, lớn hơn em hai tuổi, lúc ấy em vừa lấy thân phận con ngoài giá thú trở về gia đình ban đầu, cho dù là ở nhà hay ở trường em đều bị xa lánh bắt nạt, có lúc cơm cũng không được ăn no.”
“Bạn học xung quanh hoặc là vì lấy lòng anh trai trên danh nghĩa của em mà xúc phạm em, hoặc là cao cao tại thượng bố thí cho em một chút lòng tốt, sau lưng lại chê cười bộ dáng thảm hại của em với người khác, chỉ có mỗi anh ấy là thật lòng giúp đỡ em.”
“Đó là quãng thời gian u ám nhất cuộc đời em, so với trước kia em theo mẹ sống cuộc sống nghèo đói còn khó khăn hơn, nếu không có anh ấy em thật sự không biết mình sống sót như thế nào nữa.”
Lý Tư Niên gật đầu.
Đúng rồi, anh nhớ rõ hai năm gần đây Khương Dung Hiên mới được Khương gia tìm về, trước đó y vẫn luôn bị gia đình kia coi như đứa con riêng.
“Hóa ra là như thế này.” Anh nói: “Nếu có ai đó xuất hiện giúp đỡ tôi vào thời điểm tôi khổ cực nhất, khả năng rất cao là tôi cũng sẽ động lòng trước người đã giúp đỡ mình.”
Khương Dung Hiên cười một tiếng: “Hơn nữa anh ấy rất đẹp trai.”
Lý Tư Niên cũng đã quên buổi tối mình cùng Khương Dung Hiên nói chuyện gì, dù sao thời gian cũng không ngắn, hai người bọn họ thật sự đã nói hết mọi thứ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Cuối cùng mê man chìm vào giấc ngủ, anh đột nhiên nhớ ra hồi cấp ba, hình như anh có mang đồ ăn cho một cậu học sinh?
Nhưng mà đã qua mấy năm rồi, khi đó anh cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, cũng không nhớ rõ, sự tình này chợt lóe lên trong đầu anh liền trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tư Niên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lý Tư Niên mơ màng cầm lấy di động nhìn thoáng qua, là người cha có cũng như không của anh gọi tới.
Lý Tư Niên ấn nghe, điện thoại còn chưa đặt tới bên tai, âm thanh rít gào của Lý Thành đã vang tới.
“Lý Tư Niên, anh đúng là đã đi rồi vẫn không quên làm cho người cha này mất mặt, anh nhìn xem anh làm ra chuyện tốt gì! Làm blogger đi đạo công thức nấu ăn của người ta còn bị phát hiện, cái mặt già này đều bị anh làm cho mất hết!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui