Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Điều kiện gia đình của Trịnh Minh không tốt lắm, thậm chí có thể nói là hơi kém.
Cha Trịnh kiếm tiền bằng những công việc lặt vặt, mẹ Trịnh làm bồi bàn trong khách sạn, môi trường làm việc hàng ngày rất tốt nhưng lương không quá cao.
Vì vậy, khi mẹ Trịnh nghe thấy Lý Tư Niên nói nông trại của anh đang thuê người, hơn nữa tiền lương không hề thấp, nháy mắt liền động lòng.
Tuy nhiên động lòng thì động lòng, cái gì cần hỏi vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
Ví như…
“Tiểu Lý, tiệm cơm kia của cháu mới mở được mấy ngày mà, sao bỗng dưng lại muốn mở chuỗi nhà hàng?” Mẹ Trịnh hơi dè dặt hỏi: “Mở chuỗi nhà hàng cần rất nhiều vốn khởi nghiệp đúng không, cháu có nhiều tiền như vậy sao?”
Lý Tư Niên cười cười: “Cháu nghe Trịnh Minh nói dì đã sống ở thôn Mục Lâm nhiều năm rồi đúng không? Chỗ cháu đang ở trước kia có một bà cụ sống ở đấy, dì còn nhớ không?”
Mẹ Trịnh gật đầu.
“Vậy chắc dì cũng nhớ, lúc bà lão còn sống, vào mấy dịp lễ tết trước cửa nhà đậu rất nhiều xe hơi sang trọng?”
Mẹ Trịnh tiếp tục gật đầu, lời của Lý Tư Niên đã gợi lên ký ức của bà.
Đúng rồi, khi Trịnh Minh còn nhỏ, có một bà lão sống trong sân nhà nhỏ đó, nhìn bà cùng với những bà cụ khác trong thôn không có gì khác nhau, nhưng chỉ cần đến ngày tết, sự khác biệt giữa bà cụ và những người khác được thể hiện rất rõ ràng.

Con cháu về thăm đậu xe đầy trước cổng chỉ là chuyện bình thường, nhưng xe trước cửa nhà bà cụ tuy không biết tên gì nhưng nhìn là biết chắc chắn cực kỳ đắt tiền.
Người xuống xe cũng khác nhau, người lớn thì mặc quần áo chỉnh tề đặt làm thủ công, người nhỏ mặc những thương hiệu thời trang thể thao theo trào lưu, không hề hợp chút nào với cái làng nhỏ này.
Sau khi bà cụ mất, ngoài cửa không còn xe sang, cũng không còn người giàu bước ra nữa.
Đã bao năm không gặp, người lớn thì đã già, đứa nhỏ thì cũng đã lớn.
Lý Tư Niên bình dị gần gũi nên sau thời gian dài làm hàng xóm, bà cũng đã quên mất chàng trai trước mặt chính là đứa nhỏ lúc trước bước xuống cả người toàn hàng hiệu.
Lý Tư Niên quan sát vẻ mặt của bà, đúng lúc lên tiếng: “Cháu có một ít mâu thuẫn với gia đình, hiện tại đang cùng với bạn bè bắt đầu khởi nghiệp, muốn mở một chuỗi nhà hàng.”
“Cháu thực sự rất cần kỹ thuật trồng rau trong làng mình… Cũng chưa hẳn gọi là kỹ thuật, chính là cháu thấy phương pháp trồng rau trong thôn chúng ta so với rau mua bên ngoài ngon hơn nhiều.

Vì bảo đảm hương vị nhà hàng nên cháu cần mọi người giúp đỡ.”
“Vấn đề tiền bạc dì không cần lo lắng, cháu đã có thói quen tiết kiệm tiền từ khi còn nhỏ, đến bây giờ đã tiết kiệm được rất nhiều.”
“Hơn nữa nếu dì đồng ý đến nông trại hỗ trợ, cháu sẽ cho dì ứng trước tiền lương một năm.

Như vậy cho dù cháu có thất bại dì cũng không phải làm không công.”
Mẹ Trịnh hỏi: “Tiền lương một năm là bao nhiêu?”
“30 vạn*.” Lý Tư Niên mỉm cười: “Đương nhiên nếu dì cảm thấy không đủ, chúng ta còn có thể thương lượng lại.”
⌕ Giải nghĩa
Mẹ Trịnh lập tức há to miệng: “3, 30 vạn?” Bà bắt đầu bấm ngón tay tính toán: “Một năm 30 vạn, chia cho mười hai tháng…tức là một tháng 25 nghìn!?”
“Đúng vậy.” Lý Tư Niên gật đầu: “Ngày lễ ngày tết đều phát phúc lợi, bảo hiểm xã hội gì đó cũng không cần lo lắng.

Công ty đã thành lập, sau khi ký hợp đồng toàn bộ đều có công ty phụ trách.

Nói cách khác, lương cứng hàng tháng mọi người nhận được là 25 nghìn.”
Thật lâu sau mẹ Trịnh vẫn chưa khép miệng được.
Tô Thành là đô thị loại 3, mức lương trung bình khoảng 4000, có thể kiếm được 5 con số đều là nghề nghiệp lương cao, chỉ có nhân viên tiêu thụ cao cấp hoặc là tầng quản lý mới được trả lương từng đấy.

Bọn họ chỉ là người làm công mà một tháng có thể kiếm 25 nghìn?!
Lý Tư Niên cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra hợp đồng: “Đây là hợp đồng lao động đã được soạn thảo, dì xem một chút, nếu cảm thấy thích hợp thì ký, trong 24 giờ tiền sẽ được chuyển khoản đến tài khoản của dì.”
Bản hợp đồng không quá dày, mẹ Trịnh lật xem một lần, thoạt nhìn rất thích nhưng vẫn không động bút.
Dì nói: “Đổi việc không phải là việc nhỏ, dì đã ký hợp đồng với khách sạn rồi.

Dì muốn đợi ba đứa nhỏ về bàn bạc kỹ càng rồi mới quyết định.”*
⌕ Giải nghĩa
“Được.” Lý Tư Niên tỏ vẻ thấu hiểu, tiếp tục đẩy tiền trên bàn đến đối diện: “Nhưng cái này dì vẫn phải lấy, không riêng gì tiền mua đồ ăn trong nhà, còn là muốn nhờ gì giúp một việc.”
“Giúp cái gì?”
“Tiệm cơm gần đây kinh doanh khởi sắc, rau cháu tự trồng không đủ dùng.” Lý Tư Niên nói: “Vì để duy trì kinh doanh, có thể cháu phải mặt dày gõ cửa từng nhà trong xóm thu mua rau dưa.”
Mẹ Trịnh thật tâm nói nào phải da mặt dày gì, cháu đi đưa tiền cho người ta, người ta còn ước gì cháu đến nhà mình nữa.
Dì cười cười, nói: “Chuyện này đơn giản, dì đi với con, nhưng dì không lấy tiền, hàng xóm với nhau giúp nhau có tí chuyện mà còn lấy tiền, kỳ cục.”
Mẹ Trịnh vẫn không cần tiền, Lý Tư Niên cũng không kiên trì nữa.
Mẹ Trịnh lấy rau, thịt và những thứ còn trong nhà ra, nhét cho Lý Tư Niên, rồi đi theo anh gõ cửa từng nhà, bắt đầu từ đầu làng.
Đúng như mẹ Trịnh nghĩ, Lý Tư Niên mang tiền đến, nhà nào hộ nào cũng đều rất hoan nghênh.

Lúc anh lấy bản hợp đồng lao động ra người ta còn vui hơn nữa.

Hôm nay bọn họ thu mua đồ ăn 10 nhà, gần như đủ dùng cho tiệm cơm trong hai ngày, Lý Tư Niên sợ mua nhiều để lâu trong tủ lạnh không tươi nữa nên chỉ mua từng đấy.
Lúc đi mua bọn họ có đi ngang qua nhà lão Vương, chính là nhà trong thôn vẫn dựa vào làm ruộng để kiếm sống, nhưng họ không vào.
Thứ nhất, vì nhà họ Vương có nhiều đất, một năm bán lương thực và rau quả kiếm 30 vạn không thành vấn đề, hợp đồng lao động của anh không có gì hấp dẫn; thứ hai là bởi vì rau nhà họ Vương cũng không phải loại anh đang cần.
Mua xong đồ ăn Lý Tư Niên nhờ người giúp việc trong tiệm cơm tới lấy hàng.
Vừa rồi có hai hộ gia đình có hứng thú với hợp đồng lao động của Lý Tư Niên nên trực tiếp ký, giờ anh sẽ chuyển hai phần hợp đồng này cho Khương Dung Hiên.
Hiện tại chuyện công ty chủ yếu do Khương Dung Hiên cùng Mã Trì xử lí, chuyện ghi nhận hợp đồng vẫn phải để bọn họ đến làm.
Làng cũng chỉ rộng nhiêu đó, hôm nay Lý Tư Niên thu mua đồ ăn chỉ trong một buổi chiều cả làng đều biết.

Đương nhiên lan truyền nhiều nhất vẫn là nông trại của Lý Tư Niên muốn thuê người làm việc.
—————-
Hết chương 27
Editor: đừng hỏi mình vì sao tên chương 15 vạn nội dung lại là 30 vạn, mình cũng không biết gì đâu (/ˍ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui