Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Đây là lần đầu tiên sau khi rời khỏi Lý gia Lý Tư Niên lại được trải nghiệm cảm giác tăng ca mệt mỏi muốn chết y hệt lúc chưa sống lại, nhưng may thay chỉ cần chịu đựng cỡ một tuần là mọi thứ sẽ đâu lại vào đấy.
Những đầu bếp mà Khương Dung Hiên tuyển dụng đều tốt nghiệp từ những trường đào tạo đầu bếp chuyên nghiệp, đã có nền tảng vững chắc, chỉ cần dạy công thức, hướng dẫn trọng tâm một chút là họ đã có thể nắm vững kỹ thuật.
Hơn nữa kỹ thuật xắt rau của mấy vị đầu bếp chuyên nghiệp này tốt hơn anh không biết bao nhiêu lần, có thể nói là hương vị món ăn của anh được họ phát huy đến mức tối đa.
Buổi chiều Lý Tư Niên từ studio về lại tiệm cơm, tiếp tục mở cửa nấu 25 bàn đồ ăn, bán thêm 4 thùng chanh dây mật ong, gần 10h tối anh mới về đến nhà.
Hai ngày nay bận việc bán cơm nên anh cũng không có thời gian dạo diễn đàn C, hôm nay lên mới phát hiện kết quả bình chọn trong hoạt động mỹ thực anh tham gia lúc trước đã được công bố.
Hạng nhất là anh, phần thưởng khích lệ blogger là 2 vạn tệ, đưa video vào mục đáng chú ý và đề cử trên đầu trang chủ cùng với một bản hợp đồng quảng cáo tên tuổi lớn.
Lý Tư Niên nhận 2 vạn và từ chối bản hợp đồng kia.
Anh đã ký hợp đồng với Minh Huy, trước mắt thì anh không muốn nhận thêm quảng cáo nào nữa; thứ hai là quán cơm dạo này bận quá, anh thật sự kiếm không ra thời gian rảnh rỗi.
Được đề cử trên đầu trang chủ và đưa vào mục video đáng chú ý chính là giò heo cay bản cải tiến của anh.
Trong khu bình luận video mấy nhóm fans của anh đều đang kêu gào ‘Đại đại ơi, đói rồi, ăn cơm ăn cơm’.
Có một fan nghịch ngợm còn viết đoản văn trong bình luận, nhân vật chính là anh, bởi vì trước kia anh cực kỳ cần mẫn cập nhật video mới, hiện giờ bỗng nhiên lại mất tăm mất tích, chắc chắn là do xuyên không.
Lý Tư Niên thấy thế liền đăng trạng thái mới xoa dịu fans của mình, tỏ ý gần đây anh rất bận rộn, sau khi xong việc sẽ quay lại cập nhật video mới.
Status vừa đăng xong liền có fan nhắn tin cho anh.
ID của fan tên là ‘Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật’, chính là người viết đoản văn trong khu bình luận.
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: Niên Niên! Giữa trưa hôm nay có phải anh đến quán cơm gần làng Mục Lâm ở Tô Thành ăn cơm không?! Hình như em gặp anh đó! [ hình ảnh ]】
Lý Tư Niên click mở ảnh nhìn thoáng qua, chính là con phố chỗ tiệm cơm nhà anh, có một bóng người rất dễ thấy trong góc, người đó đang mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi.
Cho dù khoảng cách rất xa cũng có thể nhìn ra đây là một nam nhân diện mạo rất ưu tú.
Đúng là anh đang làm việc nửa chừng thì ra ngoài đi vệ sinh.
Lý Tư Niên còn chưa kịp rep, Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật lại gửi tiếp tin nhắn.
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: không ngờ đến ăn thử quán cơm đang nổi trên mạng cũng có thể gặp được đại đại! thiệt là phấn khích! Em muốn gọi anh nhưng anh đi nhanh quá, lúc em phản ứng lại anh đã đi đâu mất rồi QAQ】
Lý Tư Niên cảm thấy làm người nổi tiếng trên mạng không giống làm ngôi sao, độ phủ sóng nhỏ hơn, hơn nữa ngoại trừ lần livestream kia ra thì anh không hề lộ mặt trong video nào cả, khả năng bị người khác nhận ra rất thấp.
Không ngờ anh lại đánh giá thấp trí nhớ của cư dân mạng, có người chỉ cần xem phát sóng trực tiếp là có thể nhớ kỹ mặt anh.
Nhưng mà…
Anh nhắn một tin cho Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật
【Hằng Năm Có Ngày Này: Hôm nay tôi có đến đó, nhưng sao cậu lại nghĩ tôi đến đó ăn cơm, nói không chừng cái quán cơm kia là của tôi thì sao? 】
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: Hở??? Vậy sao? Nhưng mà không phải đại đại là bạn của Bạch Vũ Sinh sao? Cái quán cơm kia đúng là rất ngon, nhưng không giống kiểu quán mà người có tài chính cao như các anh sẽ mở nha.】
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: Hơn nữa em thấy sinh hoạt thường ngày của đại đại cực kỳ nhàn hạ, đừng nói là mở quán cơm, cho dù là làm việc gì cũng không nhàn như đại đại đâu.】
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: Ấy! Thực xin lỗi! em không phải có ý nói đại đại ở không, ý em là mở quán cơm hầu như khá là bận, có thể không dư thời gian mỗi ngày đều quay video.】
【Hằng Năm Có Ngày Này: Không sao, tôi hiểu ý cậu [ đáng yêu ]】
Lý Tư Niên nhất thời không biết phải nói gì.
Kỳ thật anh là người không thích để thế giới ảo ảnh hưởng đến hiện thực, vốn tưởng rằng Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật sẽ nhận ra anh mở quán cơm, xem ra là anh suy nghĩ nhiều.
Thật ra thì cho dù có là anh anh cũng không thể liên tưởng ra một phú nhị đại làm bạn với giám đốc điều hành diễn đàn C với người mở một quán cơm nhỏ nhoi là cùng một người.
Huống chi anh ở mãi trong phòng bếp không ra, cơ hội tình cờ để gặp anh cũng không có.
Nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, một dân mạng bình thường gặp được anh, khả năng cao sẽ cho rằng anh đến đây ăn cơm mà không phải cho rằng người như anh lại hạ mình mở một quán cơm nhỏ đổ nát.
Vậy Phê bình Ẩm thực Nguyệt Nguyệt làm sao tìm được quán cơm của anh?
Hiện tại cẩn thận phân tích mới thấy, lúc anh livestream lộ mặt, phần bối cảnh tiệm cơm cũng chỉ hiện được cái bàn cùng với bức tường phía sau.
Nhưng bàn và tường trong tiệm anh đều là kiểu dáng thông thường không có gì đặc biệt, Phê bình Ẩm thực Nguyệt Nguyệt sao lại tìm được chính xác cửa tiệm của anh nhanh như vậy?
Lý Tư Niên định mở Weibo cẩn thận tìm hiểu một chút Nguyệt Nguyệt là ai, nhưng còn chưa thoát diễn đàn đã thấy Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật lại gửi tin nhắn mới.
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: Khoan đã! Đại đại! bối cảnh trong mấy video của anh đều là cảnh miền quê, tuy rằng mở quán cơm rất mệt nhưng tiệm cơm kia thời gian khai trương vô cùng thất thường, ông chủ lại cực kỳ phật hệ.
Gần đây mới bắt đầu ổn định, trùng khớp với thời gian anh bận! 】
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: À, còn nữa, cái quán kia cũng có món giò heo cay! Chẳng lẽ…】
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: Hình như em vừa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa! 】
【Hằng Năm Có Ngày Này: Bí mật kinh thiên động địa chính là gần đây tôi bận là vì phải về kế thừa sản nghiệp gia đình…】
Lý Tư Niên không định phơi bày hoàn cảnh thực tế của mình lên mạng.
【Đại Đại Khi Nào Mới Cập Nhật: Ò, vậy được, cái này vẫn tính là em đã phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa.】
Lý Tư Niên gửi lại một emoji, nói mình còn đang bận, có thời gian sẽ tiếp tục cập nhật sau đó rời khỏi diễn đàn C.
Truyện chỉ đăng tại 2kmangcutvimoe.wordpress.com
Anh lên Weibo đọc hết nội dung Nguyệt Nguyệt đăng trên Weibo một lần, nhưng tháng này Phê bình Ẩm thực Nguyệt Nguyệt thật sự rất chuyên nghiệp, ngoại trừ đánh giá hương vị quán cơm thì cái gì cũng không nói, anh không tìm được thông tin gì liên quan đến người này nên đành bỏ qua một bên, chờ hết bận rồi nói sau.
Buổi tối trước khi đi ngủ Lý Tư Niên nhận được cuộc gọi WeChat từ Lão Trần.
Lão Trần thận trọng có chút lo lắng hỏi anh hôm nay đồ uống mật ong bán thế nào.
Lý Tư Niên nói cho hắn biết số tiền kiếm được nhờ bán chanh dây mật ong, Lão Trần kinh ngạc lắp bắp.
“Thật, thật sao? Tiểu Lý cậu đừng gạt tôi.”
“Tôi lừa chú làm gì đâu?” Lý Tư Niên cười nói: “Chú nhìn tôi có giống người lương thiện tốt bụng sẵn sàng mất tiền chỉ để giúp người khác không?”
Lão Trần liền cười: “Là thật thì tốt quá rồi.
Nửa đời người tôi bán mật ong chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Học phí cho con cũng đủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì căn nhà dột nát của tôi cũng có thể được sửa sang lại.”
“Tiểu Lý, thật sự cảm ơn cậu.”
Lý Tư Niên nói vài câu khách sáo, thương lượng tiền đặt cọc cho lô mật ong tiếp theo rồi cúp điện thoại.
Những ngày bận rộn kéo dài một tuần, Lý Tư Niên đã hoàn toàn dạy xong công thức cho đầu bếp do Khương Dung Hiên thuê.
Đầu bếp Tiệm cơm nhoáng cái từ một biến thành tám, thông báo hạn chế số lượng khách hàng kia cũng được gỡ xuống.
Tuy nhiên quán vẫn không đủ rộng để tiếp khách nên bọn họ đã tận dụng luôn không gian bên ngoài.
May mà hiện tại là mùa hè, bày bàn ở bên ngoài càng được hoan nghênh hơn, nhất là vào buổi tối.
Việc kinh doanh tốt lên, mọi người cũng nghênh đón một vấn đề mới.
Nguyên liệu không đủ dùng.
Rau trồng trước sân nhà Lý Tư Niên mỗi ngày miễn cưỡng lắm cũng chỉ đủ cho một lượng khách nhất định, đem ra buôn bán thật còn không đủ cho đợt khách giữa trưa nữa.
Mảnh ruộng trồng rau dưa cung cấp cho nhà hàng cũng chỉ vừa mới được thuê xong thôi, bọn họ cần nhập nguyên liệu từ nguồn cung khác.
Nhưng chuyện này không khó giải quyết, làng Mục Lâm Lý Tư Niên ở đã có sẵn nguồn cung trước mắt.
Làng Mục Lâm nằm ở phía nam sông Dương Tử, sử dụng phương pháp trồng trọt và bón phân rất truyền thống, thổ nhưỡng tốt cùng với phân bón hữu cơ khiến rau trồng từ tay họ trở nên đặc biệt thơm ngon.
Đối với thịt cũng vậy, thức ăn chăn nuôi tốt mới có thể nuôi được gia cầm chất thịt tươi ngon, người dân ở làng Mục Lâm hiển nhiên biết điều này, vì vậy mỗi khi Lý Tư Niên nhận được thịt nhà nuôi từ dân làng, hôm đó mấy món mặn ăn cực kỳ ngon.
Tám đầu bếp sau khi đã vào vị trí, Lý Tư Niên nghỉ ngơi bù cho mấy ngày bận rộn, ở nhà nằm ba ngày, chơi muốn nát trò Plant Vs.
Zombie rồi mới đi làm lại, thương lượng với người dân trong thôn cung cấp hàng hóa.
Làng Mục Lâm nghe nói trước đây làm nông nghiệp quy mô lớn, kiếm sống bằng nghề buôn bán hoa màu nhưng sau đó không làm nữa, hầu hết mọi người sẽ chọn ra ngoài để làm việc hoặc kinh doanh, hoặc những người trẻ tuổi sẽ đến thành phố lớn thi cử học tập sau đó ở lại đấy tìm việc.
Nguyên nhân không khác mấy với Lão Trần lúc muốn ngừng bán mật ong.
Bây giờ người dân trong thôn hầu hết tự trồng tự ăn, tất nhiên cũng có một hai hộ gia đình trồng trên diện tích lớn rồi bán sản phẩm nông nghiệp
Nhưng cũng chỉ là một hai nhà mà thôi, mấy gia đình đó sẽ không sử dụng phân bón trồng rau cho gia đình mình vào các loại rau bán bên ngoài, mùi vị rốt cuộc vẫn kém một ít.
Cho nên Lý Tư Niên muốn cùng người trong thôn thương lượng, trước mắt sẽ mua sắm một ít rau dưa tự trồng ở các hộ gia đình để duy trì việc kinh doanh trong khoảng thời gian này.
Thuận tiện lại thương lượng thuê vài người trong thôn chuyên môn chăm sóc nông trại trồng trọt cung ứng rau dưa của bọn họ.
Làng Mục Lâm không quá lớn, về cơ bản anh đã làm quen hết với những người trong làng trong khoảng thời gian anh đến đây rồi.
Sáng nay sau khi rời giường, Lý Tư Niên dọn dẹp một chút sau đó liền bắt đầu gõ cửa nhà quen thuộc nhất – nhà Trịnh Minh.
Trịnh Minh sắp khai giảng, gần đây không có nhiều thời gian, mỗi ngày đều ở nhà làm bài tập ra vẻ như một học sinh ngoan.
Lúc Lý Tư Niên đến cậu đang vật lộn với tiếng Anh.
Bố mẹ Trịnh Minh rất thích Lý Tư Niên, chủ yếu là bởi vì Lý Tư Niên rất hào phóng, một lần nhờ con họ đi hỗ trợ giúp đỡ đều cho 1000 tệ
Nghe nói Lý Tư Niên đến đặt rau dưa, bố mẹ Trịnh Minh vội vàng tiếp đón nhiệt tình.
Mẹ Trịnh rót cho Lý Tư Niên một ly trà, hỏi: “Cháu cần rau gì, nhà dì trồng cũng không nhiều loại, chưa chắc có loại mà cháu đang cần.”
Lý Tư Niên nói: “Không sao ạ, có gì lấy đó là được.”
Mẹ Trịnh gật đầu: “Được, cháu cần bao nhiêu? Dì nhổ cho cháu.”
“Toàn bộ.”
Mẹ Trịnh ngừng động tác, còn tưởng mình nghe lầm: “Bao, bao nhiêu cơ?”
Bà cảm thấy này tiểu tử cũng quá không khách khí, tuy rằng hai nhà quen thuộc với nhau nhưng vừa mở miệng liền muốn lấy hết đồ ăn nhà họ, này…
Lý Tư Niên biết mẹ Trịnh đang nghĩ gì, cười nói: “Lúc vào cửa con đã nói rồi đó, con muốn mua đồ ăn nhà dì, hiện giờ có trứng gà hay gì đó con đều mua hết.”
Lý Tư Niên gặp bố mẹ Trịnh Minh câu đầu là chào hỏi, câu sau là con muốn mua rau dưa nhà bác.
Đại khái là người trưởng thành hay thích khách sáo, nghe được từ mua hai vợ chồng liền nói theo bản năng: “Tình cảm giữa hai nhà mình nói gì mà mua với không mua, con muốn bao nhiêu bác lấy cho con, không cần tiền”.
Mẹ Trịnh hơi xấu hổ nhưng vẫn lịch sự cười cười.
Bà không ngờ Lý Tư Niên muốn toàn bộ, lời nói cũng đã nói rồi, bây mà đòi thu tiền thì cũng khó mở miệng.
Cũng may Lý Tư Niên không làm bà khó xử, anh móc ra 2000 tệ tiền mặt đặt ở trên bàn, nói: “Dì Trịnh, bây giờ nhà dì có thịt cá gì đó đều đưa con hết đi, con mở cửa hàng cần phải dùng tới, số tiền này nếu không đủ dì cứ nói cho con.”
Đồ trong nhà Trịnh Minh đều là để cho nhà mình ăn, đồ nhà ăn thì được bao nhiêu, hai ngàn là đã dư dả rồi.
Mẹ Trịnh không muốn bán hết đồ trong nhà ra ngoài, nhưng bà cũng không muốn lấy nhiều tiền của người ta.
Bà tùy tiện rút ra vài tờ, sau đó đem tiền dư lại đều đẩy về: “Nhà chúng ta chỉ có ít đồ, sao có thể lấy của cháu nhiều tiền vậy được? Cháu đưa nhiều quá rồi.”
Lý Tư Niên lại đẩy đến.
“Dì lấy đi.” Anh nói: “Hôm nay con tới không chỉ muốn mua đồ ăn, còn muốn thương lượng thêm chuyện khác với dì.”
Anh nói sơ một lần chuyện mình mở chuỗi nhà hàng: “Hiện giờ con đang cần người, chú Trịnh mỗi ngày làm mấy việc linh tinh cũng vất vả đúng không? Hay là mình quay lại nghề làm ruộng đi, tiền lương con trả cũng không thấp.”Hết chương 26.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...