Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Công ty Thực phẩm Tụng Nguyên cũng coi như là một nhãn hiệu đồ ăn vặt nổi tiếng trong nước, chuyên kinh doanh rất nhiều loại hàng đồ ăn vặt nhưng tập trung chủ yếu là các loại bánh kem.
Trong khung chat, Tụng Nguyên gửi tin nhắn rất là ngắn gọn, nói mấy câu biểu đạt ý muốn cùng hợp tác sau đó gửi thêm bảng báo giá.
Giá cả không quá cao nhưng với một blogger mới nổi như Lý Tư Niên, con số đối phương đưa ra vẫn được coi là giá tốt.
Sau khi xem qua báo giá, Lý Tư Niên click mở khung thoại, giống như đối phương cũng biểu đạt ngắn gọn ý muốn của mình.
Phải nói là so với thực phẩm Tụng Nguyên còn súc tích hơn, tính luôn cả chấm phẩy chỉ có 6 ký tự: Không cần, cảm ơn.
Nhắn xong Lý Tư Niên đi ra sân trước tưới nước trồng rau.
Chờ anh vào phòng lần nữa, Tụng Nguyên đã reply.
Thực phẩm Tụng Nguyên: 【 Có thể cho chúng tôi biết lý do không? Là vì báo giá có vấn đề sao? 】
Hằng Năm Có Ngày Này: 【Không phải, chỉ là tôi chú trọng thực phẩm tốt cho sức khỏe, còn các anh kinh doanh loại hình đồ ăn vặt, không phù hợp với lý tưởng của tôi.】
【…】
Lời nói của Lý Tư Niên không hề khách khí một chút nào, Tụng Nguyên tốt xấu gì cũng là công ty lớn, bị một blogger nho nhỏ chê đương nhiên chẳng vui vẻ gì, cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Nếu bọn họ muốn tìm người đại diện, ngôi sao đang nổi tiếng còn mời được, hiếm lạ gì một blogger nho nhỏ mới nổi?
Chuyện nghỉ ngơi lười biếng càng làm thì càng nghiện, các blogger ở diễn đàn C thường hay tự giễu rằng: Bỏ hố một chút thì vui, bỏ hố nhiều chút thì vui nhiều lần.*
⌕ Giải nghĩa
Lý Tư Niên bây giờ đang trải nghiệm cảm giác này.
Nhưng mà không phải anh bỏ bê diễn đàn C, mà là bỏ bê mở cửa quán cơm.
Anh chỉ mới nghỉ một ngày sau buổi khai trương cửa tiệm liền muốn dừng mà không được, rốt cuộc anh không chịu nổi cám dỗ nữa mà tự buông thả cho chính mình nghỉ phép ba ngày liên tiếp.
Không cần đến tiệm cơm nên thời gian nhàn rỗi ở nhà liền tăng lên, Lý Tư Niên khôi phục một ngày cập nhật ba lần.
Vào buổi tối cuối cùng được nghỉ, anh đem video cơm chiều đăng lên mạng, đồng thời thấy được vị đang xếp hạng thứ nhất của hoạt động mỹ thực cũng vừa lúc đăng video, thế mà lại là review đồ ăn vặt Tụng Nguyên.
Hừm… phỏng chừng là Tụng Nguyên hợp tác với anh không được nên tìm đến vị xếp hạng nhất kia.
Bởi vì đăng video ở diễn đàn C nên Lý Tư Niên trong khoảng thời gian này tần suất lướt diễn đàn tăng lên rõ ràng, có việc thì lướt diễn đàn tìm kiếm thông tin, không việc thì cũng dạo diễn đàn chơi chơi giết thời gian.
Tải xong video, anh nhìn mấy cái đề xuất phổ biến, đột nhiên phát giác chuyện Tụng Nguyên tìm anh hợp tác có vấn đề.
Blogger xếp hạng trước anh trong sự kiện Mỹ thực kia tên là Trư Trư, ở diễn đàn mỹ thực C lăn lộn ba năm đã là blogger có tiếng tăm.
Một blogger cả thứ hạng và trình độ chuyên môn đều cao hơn anh, nếu anh là người Tụng Nguyên, chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn cùng Trư Trư hợp tác mà không phải chọn mình.
Vì sao Tụng Nguyên lại tìm một người mới như anh?
Trước kia anh cũng đã từng tiếp xúc với việc quảng cáo cho người nổi tiếng trên Internet, một nhãn hiệu không lựa chọn đối tượng hợp tác tốt nhất, thông thường có hai loại tình huống.
Loại thứ nhất, người đầu tiên Tụng Nguyên tìm là Trư Trư, bởi vì Trư Trư không hài lòng với báo giá đưa ra, hai bên không thỏa thuận được giá cả, cho nên Tụng Nguyên mới lùi bước tìm đến anh.
Loại thứ hai, Tụng Nguyên ngay từ đầu muốn Trư Trư làm đại diện, vì ép giá khiến Trư Trư không đồng ý nên mới tìm đến anh.
Trư Trư mắt thấy một nhãn hiệu lớn sắp chọn một blogger mới nổi, nhất định sẽ cảm thấy nguy cơ, Trư Trư chắc chắn sẽ chấp nhận giảm giá, không phải để kiếm tiền mà là vì giữ vững địa vị.
Nếu loại thứ nhất thì không sao, Trư Trư sẽ không có ý kiến gì với anh.
Còn là loại thứ hai… cho dù không phải anh sai, Trư Trư chỉ sợ là trong lòng cũng sẽ nảy sinh ác cảm.
Lý Tư Niên chạy qua trang của Trư Trư nhìn nhìn thử, trạng thái của đối phương thoạt như không có liên quan gì đến anh, đều là các loại hoạt động nấu ăn hằng ngày.
Anh nhéo nhéo giữa hai đầu chân mày, nhịn không được thở dài, thật là làm ăn lâu riết rồi nhìn cái gì cũng theo bản năng suy luận thuyết âm mưu.
Quán cơm của anh đã ba ngày không kinh doanh, Lý Tư Niên rốt cuộc mới nhớ mình vẫn là ông chủ, ngày thứ tư không lười biếng nữa, quyết định mở cửa kinh doanh.
Vì vị trí địa lý nên hôm nay như cũ vẫn là một ngày không khách khứa, anh chủ nhỏ cả ngày chơi Trái cây vui vẻ ở nhà hàng rất nhàn nhã.
Lúc đến giờ cơm chiều, Lý Tư Niên tự làm cho mình hai món xào nho nhỏ trong nhà bếp của cửa tiệm, vừa đặt dĩa lên bàn liền nghe ngoài cửa có động tĩnh.
Nhóm khách hàng đầu tiên của hôm nay, hai chàng trai trẻ tuổi.
Lý Tư Niên quay đầu lại, thấy Khương Dung Hiên, anh “A!” một tiếng, là ‘hoodie đen’!
Khương Dung Hiên vừa tan tầm lập tức đến đây, trên người còn mặc áo sơ mi trắng, so với hoodie đen đợt trước, thiếu đi chút khí chất thiếu niên mà lại nhiều thêm mị lực của nam nhân thành thục.
Người này lớn lên thật đẹp, mặc gì cũng đẹp.
Khương Dung Hiên nghe vậy cười cười: “Anh chủ còn nhớ rõ tôi nha.”
Lý Tư Niên cũng cười: “Tiệm cơm của tôi chỉ có 2 nhóm khách đến, ngoài cậu thì vẫn là cậu, đương nhiên phải nhớ rõ rồi.”
Mã Trì ở bên cạnh bĩu môi lẩm bẩm: “Tiệm cơm gì vừa mới khai trương có một ngày hôm sau liền nghỉ một mạch ba ngày, có khách mới lạ.”
Lý Tư Niên nhướng mày, rốt cuộc mới dời ánh mắt từ Khương Dung Hiên đầy mị lực nhìn sang Mã Trì: “Các cậu mấy ngày nay đều tới sao?”
“Còn không phải sao!” Mã Trì bất mãn: “Chúng tôi tối nào cũng tới, hôm nay anh mà còn không mở cửa thì không chừng đã mất đi hai vị khách quý rồi đấy!”
Lý Tư Niên cười làm lành: “Xin lỗi xin lỗi, con người tôi tương đối Phật hệ, do hôm đó thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi.
Về sau tôi sẽ cố gắng mỗi ngày đều mở cửa.”
Anh cầm thực đơn đem lại bàn: “Hai vị nhìn xem muốn đặt món nào nè?”
Mã Trì lấy thực đơn nhìn thoáng qua tên mấy món ăn thì thấy có vẻ ổn, nhưng lại không tìm được có điểm gì đặc biệt cho lắm, bèn hỏi: “Anh chủ ơi có đề cử món gì không?”
Lý Tư Niên không trả lời, Khương Dung Hiên lại bật cười trước.
Mã Trì nhìn về phía y, khó hiểu: “Cậu cười cái gì?”
“Cậu hỏi y chang tớ lần trước.”
“Vậy cậu biết món nào ngon không?”
Khương Dung Hiên không tiếp tục đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên trông thấy cũng cười nhẹ, dùng câu lần trước trả lời Khương Dung Hiên nói lại một lần.
Mã Trì ngơ ngác chớp chớp mắt, một lúc sau mới chậm rãi dời tầm mắt trở lại thực đơn, quyết định không cân nhắc nữa, hắn gọi hai món thịt và hai món rau.
Chờ Lý Tư Niên khuất sau cánh cửa phòng bếp, hắn mới đè thấp giọng nói chuyện với Khương Dung Hiên: “Anh chủ nhỏ này cũng thật kiêu ngạo, nói nghỉ liền nghỉ, món nào món nấy đều đặc sắc, đỉnh của chóp.”
“Vậy cậu nói xem người ta có vốn liếng hay là không?”
Mã Trì nhớ lại hương vị đồ ăn, chép chép miệng, nuốt nước miếng gật đầu: “Có!”
Mấy ngày nay hắn ở nhà Khương Dung Hiên cũng không ăn cơm ngoài mà ăn hết mấy món còn trong tủ lạnh.
Đồ ăn thừa hâm nóng cũng ngon như vậy, người ta có đủ vốn liếng để mà ngông.
Bốn món ăn nấu cũng khá nhanh, Lý Tư Niên mang món rau đã nấu xong dọn ra bàn trước, nhân tiện đưa cho họ một chai đồ uống tự làm.
Không sai, vẫn là chanh dây mật ong, lần trước mật ong nhà người kia cho thực sự rất ngon, nên anh đã ngỏ ý thoả thuận đặt hàng lâu dài.
Lý Tư Niên vừa lên món vừa nói: “Tất cả các món ăn đều được trồng ở nhà.
Một số là do dân trong làng trồng, một số do tôi trồng, gạo cũng vậy, mật ong trong thức uống này cũng vậy, được chiết trực tiếp từ hộ gia đình nuôi ong, bảo đảm vừa khỏe mạnh lại hợp vệ sinh.”
Mã Trì bưng lên uống một ngụm, ánh mắt lộ ra kinh ngạc: “Thật ngon! Anh chủ, hương vị quả thực tuyệt quá đi.”
Lý Tư Niên cười cười với hắn: “Cảm ơn.”
“Tôi không phải nói cho có lệ đâu, là thật đó, tôi thấy tay nghề của anh dù cho là nhà hàng 3 sao Michelin cũng không sánh bằng nữa!” Mã Trì bắt đầu chuyển đề tài tới hợp tác kinh doanh: “Tôi từ nhỏ đến lớn tham gia yến hội cũng không ít, đầu bếp ở những khách sạn lớn đó cũng chưa chắc có thể nấu ăn ngon giống anh, anh mở một quán cơm nhỏ như vậy quả thật là nhân tài không được trọng dụng, tôi đang tính toán đầu tư vào dịch vụ ăn uống, anh xem hay là…”
“Ấy, chờ một chút.” không chờ Mã Trì nói nói xong, Lý Tư Niên liền đứng dậy đi vào phòng bếp: “Các món phía sau sắp xong rồi, tôi đi xem thử, đợi chút nữa nói sau nhé.”
Mã Trì nhìn anh chủ nhỏ đi vào phòng bếp, cười gượng hai tiếng: “Cũng đúng, đợi chút nữa nói vậy.”
Khương Dung Hiên nhìn hắn, không nhịn được cười nhạo ra tiếng.
Mã Trì trừng mắt liếc y một cái.
Qua năm phút, Lý Tư Niên dọn nốt mấy món còn lại ra.
Xếp đồ ăn ngay ngắn lên bàn xong, anh chỉ để lại một câu ‘cứ tự nhiên’ liền quay lại bàn nhỏ của mình chuẩn bị ăn cơm.
Mã Trì muốn cùng anh bàn việc hợp tác, liền nói: “Ấy, anh chủ, trong tiệm chỉ có hai chúng ta, có muốn ngồi lại ăn cơm cùng nhau không?”
“Không sao đâu.” Lý Tư Niên khéo léo cự tuyệt: “Tôi ngồi ăn ở đây là được rồi.”
Người bình thường sau khi bị từ chối đa phần sẽ từ bỏ ý định, nhưng hiển nhiên Mã Trì vì đầu tư gây dựng sự nghiệp đã không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.
Thấy Lý Tư Niên không chịu, hắn nhanh chóng gắp vào bát mấy đũa đồ ăn, sau đó muốn bưng bát qua chỗ Lý Tư Niên: “Anh không tới thì tôi qua vậy, chừa một chỗ cho tôi ngồi với.”
Lý Tư Niên thấy hắn thật sự muốn lại đây, vội vàng thu bát đũa: “Đừng đừng đừng, để tôi qua được rồi, chỗ của tôi hơi chật.”
Anh ngồi xuống cạnh Mã Trì, đối diện Khương Dung Hiên.
Khương Dung Hiên lúc này mặt không hề có cảm xúc, bắt gặp ánh mắt của Lý Tư Niên, y thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi, người này đặc biệt không biết chữ xấu hổ viết như thế nào đâu, tôi cùng cậu ta không giống nhau, anh đừng hiểu lầm.”
Lý Tư Niên bị y chọc cười.
Mã Trì rất là bất mãn mà trừng mắt nhìn y một cái: “Cậu nói gì kỳ vậy hả!”
Khương Dung Hiên lạnh lùng nhìn qua: “Chê tôi nói chuyện khó nghe thì đi ở khách sạn đi.”
Mã Trì kéo khoá khoé miệng.
Lý Tư Niên đem hai món ăn của mình để chung trên bàn: “Đều ngồi một chỗ vậy ăn chung đi, mấy món này tôi vẫn còn chưa động tới.”
“Không sao, dù anh ăn rồi tôi cũng không chê.” Mã Trì nói, mông xê dịch lên phía trước, tiếp tục mở lời với Lý Tư Niên kế hoạch của chính mình, “Là như vầy, ấy… anh xưng hô như thế nào nhỉ?”
“Tôi họ Lý.”
“Lý tiên sinh.” Mã Trì nói: “Tôi đây điều kiện gia đình cũng khá giả lắm, từ nhỏ đến lớn ăn sơn hào hải vị không ít, miệng đặc biệt kén chọn, có thể khiến cho tôi phải khen ngợi tay nghề, anh là một trong số ít người đó.”
Lý Tư Niên gật gật đầu: “Cảm ơn, tôi rất vinh hạnh.”
Mã Trì tiếp tục chiêu trò vừa khen ngợi vừa dụ dỗ: “Tôi cảm thấy trù nghệ cỡ anh, ở chỗ như vậy mở cái quán nhỏ này thật sự là phí phạm nhân tài.
Anh nên được đến một nơi rộng lớn hơn thoả sức phát triển tài năng của mình!”
Lý Tư Niên một bộ không màng danh lợi đáp: “Cảm ơn cậu khích lệ, tôi rất vinh hạnh.”
Mã Trì vòng vo: “Anh xem thị trường cạnh tranh khốc liệt hiện nay, ngành nào cũng phải tranh nhau, tuy rằng tài nghệ anh rất tuyệt vời nhưng nếu không có bối cảnh, muốn trở thành đầu bếp trong khách sạn lớn cao cấp thật sự phải trải qua rất nhiều khó khăn.”
Lý Tư Niên gật gù tán thành: “Đúng vậy, cậu nói rất có lý.”
“Cho nên tôi nghĩ á, cách tốt nhất để anh có thể thể hiện tài nấu ăn của mình chính là phải mở một nhà hàng.
Không phải loại quán cơm nhỏ mà là nhà hàng lớn, hoặc phát triển thành chuỗi nhà hàng cấp quốc gia, như vậy mới xứng với tài hoa, à không…trù nghệ của anh.”
“Đúng đúng, cậu nói rất có lý.” Lý Tư Niên vẫn luôn ngồi ngay ngắn, mặt mỉm cười, rất là nghiêm túc nhìn Mã Trì.
Dáng vẻ này Mã Trì nhìn trong mắt lại cho rằng chính là đối phương đã động tâm với những lời hắn nói.
Haizz, quả thật, đúng như trong dự kiến, ở cái địa phương nhỏ này thì có thể phát triển tiền đồ gì chứ? Một thân trù nghệ cao bị mai một như vậy, anh chủ nhỏ khẳng định cũng rất không cam lòng.
Thật là đáng tiếc, anh chủ vừa đẹp vừa có khí chất, trù nghệ lại tinh, chỉ vì bần cùng mà bám trụ ở nơi khỉ ho cò gáy này, quả nhiên vẫn phải cần có người như hắn đem hợp đồng đến đây cho anh chủ nhỏ một tương lai mới đầy hứa hẹn.
Mã Trì càng nghĩ càng thấy mình vĩ đại, vì thế hắn ngồi thẳng lưng lên, nở một nụ cười tự tin rồi nói ra suy nghĩ cuối cùng của mình: “Hoàn cảnh gia đình tôi khá giả, có ít tiền trong tay, vừa lúc muốn đầu tư vào dịch vụ ăn uống.
Không bằng tôi ra tiền, anh trổ nghệ, đôi ta hợp tác, cùng nhau mở một chuỗi nhà hàng, như vậy tài hoa cũng không đến mức bị gò bó trong cái địa phương chật hẹp này, anh chủ nhỏ cảm thấy thế nào?”
“Đúng vậy, tôi thấy cậu…”
Lý Tư Niên căn bản không đem lực chú ý đặt trên người Mã Trì, chỉ là xuất phát từ lễ phép trả lời mà thôi.
Đang chuẩn bị tiếp tục nói cho có lệ, trong đầu bắt giữ từ ngữ mấu chốt làm anh dừng lại, anh cẩn thận hồi tưởng Mã Trì vừa mới nói gì, nhận ra ý tứ của hắn, lời trong miệng đang định thốt ra thoắt cái đảo lại: “Tôi thấy đề nghị của cậu rất tốt, nhưng xin lỗi cậu, tôi từ chối.”
Lưu loát và dứt khoát, không quanh co, lòng vòng.
Hết chương 13.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...