Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội

Tô Nhuận cảm thấy có gì đó không ổn, ma ma đứng cạnh Khổng Dụ cũng thấy vậy nên nhanh chóng bảo tiểu nhị mở cửa ra để bà ấy vào xem trước, còn những người khác chờ ở bên ngoài.

Không bao lâu sau, tiếng la thất thanh của lão ma ma vang lên:

"Ôi trời, có chuyện gì thế này! Tiểu thư, tiểu thư! Mau mời đại phu tới..."

Đám người hốt hoảng, chạy nhanh vào phòng. Bọn họ vừa vào đã thấy ấm trà trên bàn bị hất đổ, mảnh vỡ và nước trà vương vãi khắp nơi, còn Vân Phù thì sắc mặt đỏ bừng, nằm bất động trên sàn nhà.

Cảnh tượng này khiến Khổng Dụ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Ông lập tức tìm y quán rồi đưa nàng đến đó. Bận rộn một hồi lâu, tới tận khi đêm xuống, Vân Phù mới dần dần tỉnh lại.

Nhìn đám người bên cạnh, Vân Phù trong lòng mơ hồ đoán được người của Triệu gia đã đến.

Lão ma ma ở ngoài nấu thuốc, chỉ phân phó mấy tiểu nha hoàn ở lại chăm sóc Vân Phù. Mấy nha hoàn ở cạnh trông nom, vừa thấy nàng tỉnh, một nha hoàn trong đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài gọi lão ma ma vào.

Vân Phù ngồi ở trên giường, yên lặng chờ người tới.

"Rốt cuộc tiểu thư cũng tỉnh... Đều tại chúng ta tới trễ, để tiểu thư chịu khổ rồi..." Lão ma ma vừa thấy Vân Phù, nói được hai câu liền khóc lên.

Vị ma ma này là người của Triệu lão thái thái, từng chăm sóc Triệu Sở khi ông còn bé, cũng có chút tình cảm với Nhị phòng. Thấy Vân Phù trước mặt, biết nàng phải chịu khổ nhiều như vậy, lại nghĩ đến những sóng gió mà Nhị phòng gặp phải mấy năm nay, bà ấy nhịn không được mà bật khóc.

"Bà bà là ai? Ta đang ở đâu đây?" Vân Phù thấy bà lão này, càng thêm chắc chắn mấy người này là người Triệu gia đến rước nàng.

"tiểu thư chính là tiểu thư của Triệu gia chúng ta..." Lão ma ma kể hết toàn bộ những chuyện mình biết cho Vân Phù.

"tiểu thư yên tâm, tiểu thư trong phủ cũng là một người tốt tính. Ta biết trong lòng tiểu thư vẫn có chút tức giận, dù sao nàng cũng chiếm thân phận của tiểu thư nhiều năm như vậy, nhưng tiểu thư kia cũng là người vô tội. Vả lại, nàng lớn lên ở bên cạnh lão thái thái, cũng có tình cảm bà cháu, sau khi ngài về, nếu cứ oán trách mãi thì sẽ chỉ bị lão thái thái…" Còn chưa nói xong, lời nói đã bị Vân Phù đánh gãy.

"Bà bà, những chuyện này ta đều biết. Ta chỉ là muốn hỏi một chút, vị tiểu thư kia là người thế nào?"

Những chuyện đó Vân Phù đã sớm biết. Giờ nàng chỉ muốn biết những chuyện nàng không rõ, như chuyện của muội muội nàng, hiện tại Triệu Lăng Ca ở Triệu gia sống thế nào thôi.

Vân Phù giả bộ như vô tình hỏi, chứ thật ra trong lòng nàng đang vô cùng thấp thỏm, sợ sẽ nghe được tin tức xấu gì từ trong miệng lão ma ma. Nếu vậy, nàng trở về nhất định phải đem Triệu Định kia ra băm thành tám mảnh.

"tiểu thư, vị trong phủ kia tên là Triệu Lăng Ca. Nàng được nuôi dưỡng ở bên người lão thái thái, nhu thuận hiểu chuyện, dáng vẻ cũng xinh đẹp." Lão ma ma nhìn Vân Phù, đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Mắt tiểu thư là mắt hạnh, mắt của vị trong phủ kia là mắt tròn. Hai vị tiểu thư đều rất đẹp."

"Nàng có tốt tính không?" Mãi mà không nghe thấy chuyện mình muốn nghe, Vân Phù có chút nôn nóng, dẫn đến đầu cũng đau đến khó chịu.

"Tiểu thư Lăng Ca chưa từng đánh chửi người hầu. Sau này tiểu thư trở về nhất định có thể sống chung hòa thuận."

"..." Nàng không phải muốn hỏi chuyện này. Nàng muốn biết Triệu Lăng Ca có thể nói chuyện được hay không, nhưng trông vẻ mặt vô tội của lão ma ma, Vân Phù lại không thể trực tiếp hỏi, đành phải ủ rũ ngã xuống giường.

"Tiểu thư, đêm đã khuya, ngài nghỉ ngơi trước đi. Chờ khi ngài khỏi bệnh, Khổng đại quản gia sẽ đón tiểu thư trở về." Lão ma ma cho rằng Vân Phù mệt, để lại một thị nữ gác đêm, sau đó dẫn những người khác đi ra.

Ở căn phòng bên cạnh, Khổng Dụ đang hỏi thăm đại phu về tình hình của Vân Phù.

"Vị tiểu thư này thân thể quá yếu, sau này nhất định phải điều dưỡng cho tốt. May là các ngươi tới kịp lúc, nếu không người đã sốt cao đến hỏng đầu rồi."

"tiểu thư đang bình thường sao lại phát sốt chứ?" Khổng Dụ nhớ tới cảnh tượng kia, vẫn cảm thấy hoảng vô cùng. Nếu ông đến chậm một bước nữa, Nhị phòng đã không còn ai nữa rồi.

"Ngất xỉu do quá kinh hãi, uống chút canh tĩnh tâm là được. Chủ yếu vẫn do lúc trước đã bị tổn hại, nên ngày sau cần phải dưỡng lại cẩn thận. Nếu không, chỉ sợ là..."

Khổng Dụ ngắt lời hắn. Triệu gia có tiền, hắn cũng có tiền, nhất định phải dưỡng lại tốt, đứa nhỏ này mới bao lớn, Vân Phù nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

"Phiền ngài kê cho phương thuốc..."

Khổng Dụ lo lắng đưa tiễn đại phu, một mình đứng ở cửa, lại âm thầm khóc một lần nữa.

Mấy ngày sau, Vân Phù khỏi bệnh, chính thức gặp được quản gia Khổng Dụ.

Nhìn vẻ mặt hiền hòa của Khổng Dụ, Vân Phù mở miệng hỏi: "Vì sao ngài chắc chắn ta chính là máu mủ của Triệu gia?"

"Tiểu thư, chúng ta đã tới trễ, nhưng vừa tra ra tin tức là chúng ta tập tức chạy đến. Ngài yên tâm, trở về Triệu gia là tốt rồi." Khổng Dụ rưng rưng nước mắt, run rẩy giải thích. Quá giống, đôi mắt này của Vân Phù rất giống phụ thân nàng, Khổng Dụ dám khẳng định, Triệu lão thái thái nhìn thấy nàng nhất định sẽ kích động không thôi.

"Thế nhưng…" Vân Phù ngồi trên ghế, sắc mặt hờ hững. Nàng có thể hiểu được sự kích động của Khổng Dụ, nhưng ông ấy bắt buộc phải tỉnh táo lại.

"Năm nay ta đã mười sáu tuổi. Ta sống khổ cực ở Vân gia mười sáu năm, vì cái gì cứ phải lúc này các ngươi mới tìm được ta? Triệu phủ có sản nghiệp lớn, cửa hàng trải khắp Phất Châu, vì sao ngay cả một đứa nhỏ vừa mới ra đời cũng không tìm được? Cứ nhất định phải qua mười sáu năm mới tìm được ta?"

"Khổng lão bá, dù sao ta cũng cảm thấy vấn đề này rất kỳ quái. Ông cảm thấy sao?"

Khổng Dụ nghe Vân Phù nói thế, tim liền đập mạnh. Trong khoảng thời gian này, ông vẫn luôn đắm chìm trong vui sướng vì tìm thấy Vân Phù, nên quên đi sự kỳ lạ đó. Từ khi ông đi ngang qua ngôi miếu hoang kia cho tới khi tìm thấy Vân Phù hiện tại, mọi chuyện đều quá suôn sẻ. Mười sáu năm trước hoàn toàn không có tin tức, thế mà mười sáu năm sau tin tức gì cũng xuất hiện.

Nhất định có người đang tính kế Triệu gia.

Vân Phù nhìn thấy sắc mặt ông ấy biến đổi, biết ông đã hiểu được sự uẩn khúc bên trong, nàng lại tiếp tục nói:

"Ta nghe ma ma nói trong phủ còn có một vị tiểu thư, chính là cái vị đã thay thế thân phận của ta, nếu như ta theo bá bá trở lại Triệu gia, trở thành tiểu thư của Triệu gia, vậy nàng ấy sẽ thế nào đây?"


Vân Phù rót cho mình một ly trà, nói thêm:

"Đưa nàng ta về thôn sao? Dù sao nàng ta cũng là cháu gái mà tổ mẫu nuôi dưỡng mười sáu năm, tổ mẫu không nỡ để nàng đi, nhưng nếu giữ nàng lại, ta là tiểu thư thật cảm thấy rất không cam lòng. Dù sao người phải sống nhiều năm khổ cực như vậy là ta, dựa vào đâu mà nàng ta không chịu bất kỳ đau khổ gì cũng có thể có được những thứ giống như ta? Ta chắc chắn sẽ dùng các loại lý do đi gây sự với nàng ta, cướp đi mọi thứ của nàng ta."

"Tiểu thư, Lăng Ca tiểu thư tính tình ôn hòa, chờ đến khi gặp nàng tiểu thư sẽ biết..." Khổng Dụ nghĩ đến Triệu Lăng Ca mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn, thấp giọng khuyên nhủ.

Vân Phù lắc đầu, "Dựa theo những gì ta nói thì tiếp đó hai chúng ta sẽ tự giết lẫn nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương, ai cũng không chiếm được lợi ích. Như vậy, có phải Nhị phòng đã hết hi vọng rồi không?"

Ánh mắt Khổng Dụ nhìn Vân Phù đột nhiên thay đổi, lời này không phải lời mà một đứa nhỏ sống ở nông thôn mười sáu năm có thể nói ra, thậm chí ngay cả Triệu Lăng Ca ở trong phủ hiện tại cũng không có tâm tư này.

"Tiểu thư nói như vậy là nghi ngờ có người ở trong tối hãm hại Nhị phòng?"

"Lão bá, ông nói Triệu Lăng Ca trong phủ là do Xuân Đào hầu hạ bên người mẫu thân ta hạ sinh sao?."

"Đúng vậy, năm đó Xuân Đào cùng Nhị phu nhân ra ngoài, số tháng mang thai cũng không khác Nhị phu nhân là bao."

"Thế nhưng bá bá à…" Vân Phù uống hết nước trong ly rồi nhìn về phía Khổng Dụ, "Ngỗ tác của quan phủ đã chính miệng nói trong bụng Xuân Đào có một đứa bé."

"Sao có thể chứ!" Lời này của Vân Phù tựa như tia sét đánh mạnh về phía Khổng Dụ. Ngay cả cái chén trên tay ông cũng cầm không vững, nước trực tiếp văng khắp bàn.

Chuyện này thật sự quá kinh khủng, trong lúc nhất thời Khổng Dụ vẫn chưa thể tiếp nhận. Cho dù những năm này, trong phủ vẫn luôn có lời đồn rằng Triệu Lăng Ca lớn nên trông không giống vợ chồng Nhị phòng, ngược lại Vân Phù lại có cặp mắt cực kỳ giống Nhị gia.

"Vậy Lăng Ca là ai?"

"Làm sao ta biết được? Không phải người Triệu gia mang nàng ta về sao?" Vân Phù hỏi ngược lại. Dẫu nàng biết cũng không thể nói, nói ra không bị người ta xem là quái vật mới lạ đó. Hiện tại nàng chỉ là một tiểu tiểu thư đáng thương lớn lên ở thôn quê, bị dưỡng phụ, dưỡng mẫu ngược đãi thôi.

"Năm đó, Vạn di nương đi đón phu nhân, nhưng nàng từ chỗ nào mang về một đứa nhỏ vừa ra đời chứ? Còn có thể qua mắt nhiều người như vậy được?" Khổng Dụ vẫn nghĩ mãi mà không rõ.

"Trở về trực tiếp hỏi vị Vạn di nương kia là được rồi. À mà bá bá, đại phu nói ta bị sao vậy?"

Khổng Dụ nhìn Vân Phù trước mặt, đáy lòng thở dài một hơi, "Tiểu thư ở Vân gia chịu khổ quá nhiều, về nhà dưỡng lại là tốt lên thôi, người không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi. Mấy năm nay, có khi tim ta đập rất nhanh nhưng Vân lão bà kia chưa từng mời đại phu xem bệnh cho ra, ta còn đang lo lắng không biết có bị bệnh tiềm ẩn gì không đây. Nửa tháng trước cũng mới bị một lần."

"Nửa tháng trước? Nửa tháng trước Lăng Ca bị ngã xuống từ núi giả." Khổng Dụ vô thức nói.

"... Ngã xuống sao?" Vân Phù nghiến răng thốt ra vài chữ, chỉ là âm thanh quá nhỏ, Khổng Dụ không có nghe thấy. Vân Phù rất tức giận. Đời trước muội muội nàng thích tới núi giả chơi như vậy cũng chưa ngã lần nào, sao bây giờ có thể ngã được, bên trong nhất định có âm mưu. Chờ nàng trở về sẽ tra rõ, nếu chuyện này có liên quan đến Triệu Định, thì tiểu tử ngươi cứ chờ đó đi.

"Thế à, vậy bây giờ đã khỏe chưa?" Vân Phù tiếp tục hỏi.

"Có vẻ như đã hồi phục nhiều rồi, chờ ngài trở về, chắc cũng đã khỏi."

"Ừ."

Vân Phù lại nói với Khổng Dụ thêm mấy câu, sau đó mới trở về phòng của mình.

Nàng đã vài ngày không trao đổi với cục đá kia.

Cho người bên cạnh lui xuống hết, Vân Phù trốn trong tủ treo quần áo, đưa tay vỗ vỗ vào viên đá.

Một giọng nói lập tức truyền ra.

"Ký chủ, ngươi, ngươi... Sao ngươi lại…" Hệ thống 002 đã sớm biết những chuyện Vân Phù làm, nội tâm vô cùng suy sụp. Nó liên tục hoài nghi có phải bản thân cầm nhầm kịch bản hay không? Rõ ràng bên trong kịch bản viết tính tình Vân Phù mềm yếu, thế cái người không sợ trời không sợ đất trước mắt này là sao đây.

"Ta làm được rồi đấy, chuyện của Vân Đông Chí đã giải quyết xong."

"Nhưng không phải hắn đã chạy rồi sao?"

"Đúng rồi, hắn chạy, bạc cũng không còn là chuyện có thể quấy nhiễu hắn nữa. Ta đã hoàn thành việc ngươi giao, giải quyết chuyện của hắn."

"... Ký chủ ngươi, ngươi không thể làm bậy bạ như thế được. Ngươi làm thế thì chỉ có thể nhận được mười điểm công lược thôi."

Vốn Vân Phù vốn dĩ đã ức chế trong lòng vì chuyện Triệu Lăng Ca bị thương, giờ nghe thấy nó nói vậy thì rất bực mình. Nàng nhếch môi, không nói hai lời đã giơ cổ tay lên đập về phía cửa tủ một phát. Một giọng nói không thuộc về nàng gào lên.

Nha hoàn ngoài phòng tưởng nàng đụng phải cái bàn, lập tức hỏi vọng vào, "Tiểu thư bị va vào cái gì sao?"

"Ta không sao, chân đụng phải cái giường thôi."

Ứng phó với tiểu nha hoàn ngoài cửa xong, Vân Phù lại trốn vào ngăn tủ, vỗ lên viên đá. Lần này ngữ khí của nàng ôn hòa đến lạ, lại khiến Hệ thống 002 cảm thấy không rét mà run, "Nghĩ kỹ rồi nói, đến cùng là cho ta bao nhiêu điểm?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Mười lăm, mười lăm điểm."

Lúc bấy giờ, trong căn phòng bên cạnh có một lão nhân hơn sáu mươi tuổi bởi vì mấy câu nói của Vân Phù mà một đêm không ngủ.


Ngày hôm sau, trong lúc kiểm tra cửa hàng, Khổng Dụ vẫn âm thầm lẩm bẩm về chuyện kia. Một tiểu nhị ở bên cạnh ông vô tình nghe thấy vài câu, thuận miệng nói: "Đây không phải là song sinh sao? Giữa các cặp song sinh luôn có sự ăn ý kì lạ, người này bị thương thì người kia cũng có thể cảm nhận được."

Khổng Dụ đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía tiểu nhị đang nói kia.

"Ngươi nói là song sinh sao?"

"Đúng, đúng vậy. Quản sự, hai đệ đệ nhà ta chính là một cặp song sinh. Lão nhị ở biên cảnh, còn lão tam ở nhà, nhưng chỉ cần lão tam nói lão nhị bị thương, vậy thì nhất định không sai được."

Khổng Dụ chậm rãi ra khỏi cửa hàng, từ từ suy nghĩ về những lời Vân Phù và tiểu nhị nói.

Hai đứa nhỏ này bằng tuổi, Triệu Lăng Ca bị thương thì tim Vân Phù cũng sẽ đập nhanh... Nhưng là Lăng Ca lớn lên lại trông không giống vợ chồng Nhị phòng.

Lời của tiểu nhị vẫn còn quanh quẩn trong đầu ông, "Lão tam cũng không giống phụ mẫu nhưng lại rất giống ngoại tổ mẫu. Thật ra lão nhị cũng có chút giống ngoại tổ mẫu."

Tay Khổng Dụ run lên, nếu sự thật giống như những gì ông nghĩ, vậy cái chết của Nhị gia năm đó nhất định có liên quan đến Đại phòng. Mà như vậy thì nhi tử của ông hẳn vẫn có thể tìm được.

Chỉ là mấy năm nay, liên hệ giữa nhà mẹ đẻ của phu nhân Nhị phòng và Triệu gia đã ít đi rất nhiều, ông không có cơ hội nhìn thấy người nhà họ Lữ. Khổng Dụ vừa tính toán, vừa nghĩ xem sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì.

Mấy cửa hàng còn lại ông cũng chẳng còn lòng dạ nào đi thăm nữa, nên dứt khoát phái mấy tiểu nhị đi tới đó kiểm tra sổ sách, còn mình lại về quán trọ tìm Vân Phù.

Đứa nhỏ này rất giống phụ thân nàng.



Vân Phù ở quán trọ nhàn rỗi đến nhàm chán, sáng sớm nàng đã mang theo nha hoàn đi ra ngoài.

Nàng rất ít khi đến trấn trên, nên mọi thứ ở đây nàng đều không quen thuộc lắm, còn những nha hoàn này lại ở Triệu gia từ nhỏ, không có ra khỏi cửa nên cũng không biết cái gì ở đây cả. Vân Phù dẫn các nàng đi dạo trên đường, gặp chỗ nào cảm thấy hứng thú thì tấp vào xem.

Khi đi ngang qua một cửa hàng y phục, Vân Phù nhìn cái váy đã bị giặt đến phai màu trên người mình, nàng quyết định đi vào. Lựa chọn hồi lâu, rốt cục nàng chọn được một bộ váy màu vàng nhạt. Đợi nàng thay xong đi ra, một nha hoàn đứng đằng sau đi tới chỉnh lại váy cho nàng.

Nha đầu kia nhìn Vân Phù rồi bỗng nhỏ giọng nói, "Mặc dù y phục này của tiểu thư là bộ tốt nhất trong tiệm, nhưng vị tiểu thư giả ở trong phủ kia lúc bình thường cũng đã mặc gấm hoa mấy chục lượng một cuộn rồi đó ạ. Y phục trên người tiểu thư kém xa nàng ta, không chừng sau khi hồi phủ sẽ bị nàng ta khi dễ."

Vân Phù nghe lời này của tiểu nha hoàn này thì sững sờ, sau đó nhếch miệng, quay đầu nhìn về phía nàng ta hỏi:

"Vậy ngươi nói thử xem, ta phải nên làm thế nào đây?"

Nha hoàn nghe thấy Vân Phù nói vậy, trong mắt thoáng qua chút xem thường, rồi lập tức nói, “Ngay khi tiểu thư trở về thì nên nói với lão phu nhân đưa nàng ta ra ngoài liền. Ngài mới là thiên kim đại tiểu thư nhưng lại phải chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng nên để vị giả mạo kia nếm thử mùi vị đó một chút. Ngài không biết vị đó trong phủ phách lối cỡ nào đâu..."

Nha hoàn kia đang nói thì đột nhiên hạ giọng, liếc mắt ra hiệu cho nàng rồi thối lui về phía sau.

Lão ma ma đi về hướng các nàng bên này. Bà nhìn Vân Phù, cười lớn nói: "tiểu thư, bộ y phục này khiến khí sắc trên mặt ngài cũng khá lên không ít đó. Chỉ là tiểu thư mua tạm mấy bộ là đủ rồi, sau khi hồi phủ sẽ tự có người tới đo đạc cắt may y phục cho tiểu thư."

"Được." Vân Phù gật đầu, lại chọn thêm hai bộ rồi mới đi ra khỏi cửa hàng.

Dạo tiếp một vòng, nhưng bọn họ không xem thứ gì nữa chỉ mua ít bánh kẹo, lúc này mới trở lại quán trọ.

Khổng Dụ đợi đã lâu. Khi nhìn thấy Vân Phù, ông lập tức tiến lên đón.

"Tiểu thư, ngoại trừ nửa tháng trước, ngài còn cảm thấy tim đập nhanh lúc nào nữa không?"

Vân Phù nghe hắn hỏi vậy, thì biết hắn đã bắt đầu hoài nghi. Vừa định nói chuyện, nàng lại phát hiện tiểu nha hoàn nói xấu muội muội nàng vẫn còn ở đây:

"Ta không nhớ rõ. Khổng quản gia, hôm nay ông đi tới mấy cửa hàng kia à? Ta còn chưa biết Triệu gia đến cùng có bao nhiêu cửa hàng nữa. Nếu không ông nói cho ta biết một chút đi?"

"Được chứ, mời tiểu thư."

"Đúng rồi, ta còn muốn uống trà hạnh nhân của Khánh Phúc lâu và bánh xốp hoa đào của Nam Ký nữa. Ngươi đi mua cho ta một phần về đi." Vân Phù dừng bước, chỉ vào nha hoàn kia nói.

"Tiểu thư, nhưng hai chỗ này cái ở phía nam, cái ở phía bắc, đi tới đi lui cũng quá xa rồi..." Nha hoàn kia không nghĩ tới Vân Phù sẽ sai nàng ta đi, mặt đầy vẻ không tình nguyện, trong lòng thì thầm mắng Vân Phù một trận.

"Vậy ngươi cũng đi cùng với nàng ta đi." Vân Phù tiện tay chỉ vào một nha hoàn khác.

Người nguy hiểm nhất đã bị đuổi đi, những người khác cũng bị Khổng Dụ cho thối lui, hiện tại trong phòng chỉ còn lại lão ma ma.

"Khổng quản gia, chắc khoảng hơn hai tháng trước ta cũng bị tim đập nhanh." Vân Phù suy đi nghĩ lại mới nghĩ đến thời gian này. Nàng nghiêm túc nhìn Khổng Dụ, sợ lại nghe thấy tin tức Triệu Lăng Ca bị thương từ miệng ông.

Khổng Dụ có chút thất vọng. Hai tháng trước ông đi theo đội buôn tới nơi khác, không có ở trong phủ, không biết tình huống của Triệu Lăng Ca lúc ấy thế nào.

Ai ngờ lão ma ma bên cạnh nghĩ nghĩ, lại đột nhiên mở miệng nói, "Hai tháng trước, Đại tiểu thư ăn nhầm đậu phộng, suýt chút đã xảy ra chuyện lớn. Nàng phải uống rất nhiều ngày thuốc mới chuyển biến tốt đó."


Sắc mặt Khổng Dụ đại biến, nhìn dáng vẻ của Vân Phù, lại ngẫm tới Triệu Lăng Ca, đột nhiên phát hiện, dường như hai người bọn họ giống nhau đến mấy phần, nhưng không nói được cụ thể là chỗ nào.

Vân Phù nghe thấy lời này, mặt không biểu tình, nhưng trong lòng đã mắng người Triệu gia xối xả.

Lúc này mới bao lâu đâu mà hết dị ứng lại ngã bị thương, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Triệu Lăng Ca cũng bị những người này giày vò chết mất.

"Lão bá, nha hoàn mặc y phục màu tím bên cạnh ta là do ai chọn vậy? Hôm nay lúc ta thử y phục, nàng ta đã âm thầm châm ngòi ly gián ta và Triệu Lăng Ca. Ngài nói xem rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý đây?"

Lão ma ma không thể tưởng tượng nổi, che miệng lại. Sắc mặt Khổng Dụ tái xanh, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, có sự tình gì mà ông chưa từng thấy qua?

Nói như vậy, cái chết của Nhị gia và sự mất tích của nhi tử ông nhất định có âm mưu. Mười sáu năm qua đi, ông thế mà còn không sáng suốt bằng một đứa nhỏ.

Ông lại nhớ tới nhi tử đang không rõ tung tích của mình. Tiểu tử thối kia rõ ràng nói xong chuyến hàng kia trở về sẽ lập tức lấy vợ sinh con, để ông làm tổ phụ ở nhà chăm cháu, vui hưởng tuổi già. Sao giờ lại mất tung mất tích đâu rồi? Không biết lúc nào, đôi mắt đục ngầu của Khổng Dụ đã dần nổi lên gợn sóng. Lão nhân tuổi cao run rẩy lau đi hàng nước mắt trên mặt, nhưng làm thế nào cũng lau không hết.

Vân Phù biết ông nhớ đến chuyện gì. Nhìn dáng vẻ của Khổng Dụ, Vân Phù lại nhớ tới đời trước, khi ấy nàng đã sắp thành công rồi, chỉ cần một chút nữa thôi muội muội sẽ thoát khỏi Triệu gia. Nhưng tại sao lại có hỏa hoạn, tại sao nàng lại ngất vào đúng lúc đó chứ? Chỉ cần nàng ngất muộn một chút, dù chỉ là một chút thôi thì có phải hai người đều có thể thoát...

Vân Phù cúi đầu xuống, không cho bất cứ ai trông thấy sự khổ sở trên mặt nàng.

Khi ngẩng đầu lần nữa, nàng vẫn là Vân Phù lạnh lùng như trước.

"Khổng lão bá, ta muốn nghe chuyện của phụ thân ta."

Lúc này Khổng Dụ mới hoàn hồn. Ông cầm tay áo lau lung tung trên mặt, sau đó kể hết những gì mình biết cho Vân Phù.

Lão ma ma tự giác ra ngoài đóng cửa lại.

Lần đầu tiên Vân Phù được nghe chuyện của phụ thân một cách toàn diện và cụ thể, nàng hỏi:

"Phụ thân vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, lại được ngài tự mình dạy dỗ, ông ấy xảy ra chuyện mà ngài chưa từng hoài nghi người khác sao? Chẳng hạn như, người trong Triệu gia?"

"Ta đã từng nghĩ tới, cũng không ngừng phái người điều tra. Nhưng nhiều năm như vậy, vẫn chẳng tra ra được thứ gì."

"Vậy ngài có nói chuyện này cho Triệu Lăng Ca không?" Không có, đời trước nàng ở Triệu gia nhiều năm như vậy, Khổng quản gia chưa từng nói với nàng về cái chết bất thường của phụ thân. Vân Phù hỏi như vậy chỉ là muốn biết lý do mà thôi.

Đúng như nàng nghĩ, Khổng Dụ lắc đầu, "Đại tiểu thư ở trong nội trạch, được nuôi dưỡng bên người lão thái thái, trong phủ nhiều người lắm chuyện, nếu như nàng biết cái chết của phụ thân có liên quan đến người Triệu gia, vậy nhà đó hẳn sẽ không tha cho Đại tiểu thư. Nàng chỉ là một tiểu thư, lại mất phụ mẫu, rất dễ bị người ta bắt bí. Hơn nữa nàng là huyết mạch duy nhất của Nhị gia, ta không dám mạo hiểm, chỉ có thể lén mà tra."

Vân Phù ngồi trên ghế, một hồi lâu cũng không thấy động đậy.

"Tiểu thư, ta cảm thấy ngài và Lăng Ca có thể là tỷ muội song sinh, chỉ là Lăng Ca giống phu nhân, mà ngài thì giống Nhị gia."

"Khổng bá gọi ta là Vân Phù được rồi. Ta chưa từng tin vào sự trùng hợp, cái chết của phụ thân ta, và cả chuyện ta lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy đều không bình thường. Sau khi trở về, ta sẽ tra rõ ràng, hi vọng đến lúc đó ngài có thể giúp ta."

"Năm đó lão thái gia bảo ta chỉ dẫn Nhị gia làm ăn, ta xem Nhị gia như nhi tử ruột. Mà giờ đây, hành tung của Nhị gia kỳ lạ, nhi tử ta cũng không rõ tung tích, ta nhất định dốc hết sức phối hợp với tiểu thư..." Khổng Dụ khóc nhìn về phía Vân Phù, ánh mắt dần dần mơ hồ. Dường như ông lại thấy hình bóng của Triệu Sở trên người tiểu tiểu thư trước mắt này.

Khổng Dụ đột nhiên té xỉu, việc này cũng khiến hành trình quay về Triệu gia chậm trễ thêm mấy ngày.

Thời hạn sớm được định ra đã tới nhưng lại không thấy người về. Triệu Lăng Ca ở trong phủ tinh thần có chút không tập trung, ngược lại Khởi Tinh và Khởi Vân sau lưng có mấy phần mừng rỡ. Lòng người luôn thiên vị, tựa như Triệu lão thái thái vẫn một lòng hướng về con trai lớn, các nàng đã hầu hạ bên người Triệu Lăng Ca nhiều năm, biết sự thay đổi mấy ngày nay của Triệu Lăng Ca vì cái gì, nên càng nghiêng về phía Triệu Lăng Ca hơn.

Trong lòng Triệu Lăng Ca cũng có chút mừng rỡ. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dáng vẻ của mình, đột nhiên lại cảm thấy bản thân trước mắt thật đáng sợ.

Sao nàng có thể có suy nghĩ như vậy chứ?

Nàng chiếm thân phận của người ta suốt bao nhiêu năm, khiến đứa con ruột của phụ mẫu chịu nhiều cực khổ, thế mà còn ở đây đắc ý. Sao nàng lại tệ vậy chứ?

Triệu Lăng Ca sợ đến mức làm đổ hộp trang sức. Trâm, vòng, khuyên tai bên trong rơi ra đầy bàn, ánh nắng chiếu vào, trên mặt bàn hiện lên một quầng hào quang lấp lánh. Trước gương đồng, nàng nhìn thấy ý nghĩ xấu xa kia của mình một cách vô cùng rõ ràng, Triệu Lăng Ca cảm thấy rất xấu hổ, sắc mặt tái nhợt, không còn dám nhìn về phía tấm gương nữa. "Xoảng" một tiếng, vòng tay ngọc bích đập vào mặt gương. Gương đồng phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ rồi lộ ra vết nứt, vòng ngọc cũng vỡ thành từng mảnh.

"Tiểu thư!" Khởi Vân bưng tổ yến đi tới, thấy cảnh như vậy thì sợ đến mức suýt chút nữa không giữ được chén trong tay. Nàng ấy lập tức để khay lên bàn rồi đi vội đến chỗ bàn trang điểm.

Cũng may chỉ là rớt bể đồ vật, Triệu Lăng Ca không có gì nghiêm trọng.

"Ngài làm gì vậy, không thích tấm gương này thì lát nữa bảo người đổi cái khác là được, sao phải tự làm tay mình bị thương chứ?" Khởi Vân dìu Triệu Lăng Ca đến trước bàn, "Đây là tổ yến do phòng bếp nấu, nhân lúc còn nóng tiểu thư uống đi."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Lăng Ca không nói gì, chỉ ngồi vào ghế sau đó yên lặng rơi nước mắt.

Khởi Vân thấy vậy, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng nàng ấy cũng không có cách gì, chỉ có thể đóng cửa lại, không cho người khác nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Triệu Lăng Ca.

Không bao lâu sau, bỗng có người bước vào sân viện, Vạn di nương lại sai ma ma tới lấy đồ.

"tiểu thư, di nương của chúng nô tì nói, trong viện của tiểu thư còn thiếu vài tấm màn cửa. Nghe nói hồi trước Khổng quản gia mang về vài cuộn vải mềm Yên La* từ Dụ Châu, xin tiểu thư chia một chút cho tiểu thư." Lão ma ma dẫn đầu là nhũ mẫu của Vạn di nương, họ Đỗ, tuổi thì lớn nhưng lại không khiến người ta thích chút nào, vênh váo tự đắc nói với tiểu nha hoàn trong sân của Triệu Lăng Ca.

*Vải mềm Yên La (软烟罗): Loại vải thường dùng để làm màn cửa, mềm mại như làn khói nên gọi là Yên La.

Tiểu nha hoàn không dám tùy tiện đưa người đến chỗ phòng kho nhỏ, chỉ có thể cười trừ một tiếng, sau đó nhanh chóng phái người tìm Triệu Lăng Ca.

"Ma ma, mấy ngày nay phòng kho của tiểu thư nhà ta sắp bị dọn sạch rồi. Loại vải mềm Yên La kia chỉ còn một cuộn cuối cùng, nếu không ngài ở đây chờ một lát..."

Nhũ mẫu của Triệu Lăng Ca là Quế ma ma nghe thấy động tĩnh thì từ phòng bếp chạy đến. Trông thấy người tới, mặt bà lập tức xụ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cái đám cướp này, làm như chưa từng thấy đồ tốt bao giờ vậy. Bà nhổ vào!"

Đỗ ma ma thấy Quế ma ma liền không chút khách khí, "Quế ma ma, trong phòng của tiểu thư còn thiếu hai cuộn vải mềm Yên La, di nương nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ thấy nơi này có. Bà nhanh tới phòng kho tìm xem, ta cũng có cái để về báo cáo."

Quế ma ma liếc mắt, "Thật không khéo, chỗ tiểu thư của chúng ta cũng chỉ còn lại một cuộn. Lúc trước tiểu thư nói muốn tặng chỗ vải này cho lão thái thái nên đã thêu này nọ, giờ đang dùng rồi đó, không bằng ngươi tới nội viện của lão thái thái hỏi thử xem."

"Vậy đổi thành sa Lưu Yên cũng được, loại này nhất định có, nhân tiện lấy thêm chút gấm hoa đi."

"..."


Quế ma ma lấy một cuộc sa Lưu Vân và một cuộn gấm hoa ra, cố nhịn một bụng tức giận lừa được đám người kia rời đi. Vừa quay đầu, bà lập tức phân phó mấy tiểu nha đầu bên cạnh:

"Đóng cửa sân lại hết cho ta, đóng chặt vào, đừng để cho đám chó mèo gì đó bước vào, thật xúi quẩy!"

Mấy tiểu nha đầu bị Quế ma ma dọa đến mức không dám lên tiếng, quỳ trên mặt đất nhịn không được nức nở. Đám người kia tự tới, các nàng đâu dám cản chứ.

Khởi Tinh từ bên trong chạy ra, trông thấy Quế ma ma, nàng tiến tới kề bên tai bà ấy nói mấy câu.

Quế ma ma nháy mắt đổi sắc mặt, nhìn mấy tiểu nha hoàn đang run lẩy bẩy, thở dài, "Ta không nói các ngươi. Vạn di nương này cũng quá đáng, lần sau thấy người của nàng ta thì các ngươi thông minh chút, nhanh chóng đóng cửa lại hết biết chưa? Đứng lên hết đi. Trưa nay bảo phòng bếp nhỏ làm thêm chút đồ ăn, lần sau phải biết linh hoạt lên, nếu không sớm muộn gì đồ của tiểu thư cũng bị đám mặt dày kia chuyển đi hết."

Bọn nha hoàn cũng vui vẻ trở lại.

Quế ma ma không để ý tới các nàng nữa, quay đầu đi về phía phòng của Triệu Lăng Ca.

Mấy ngày nay sao chỗ nào cũng không thuận lợi vậy. Trước đó thì phòng bếp đưa nhầm món ăn khiến Triệu Lăng Ca ăn phải đậu phộng, suýt chút thì mất nửa cái mạng, vất vả lắm mới dưỡng tốt được chút, thì lại bị ngã xuống từ núi giả, chân mới tốt lên thì giờ lòi ra một vị tiểu thư thật. Quế ma ma đang nghĩ có nên tới miếu xin cho Triệu Lăng Ca một miếng bùa bình an hay không đây.

Quế ma ma nhanh chóng đi tới trước cửa phòng Triệu Lăng Ca, vừa gõ cửa, vừa nói vọng vào, "tiểu thư, cho ma ma vào được không? Ma ma có lời muốn nói với người."

Trong phòng truyền đến tiếng "Ừ" rất nhỏ.

Quế ma ma ra hiệu cho Khởi Vân, Khởi Tinh rồi đẩy cửa đi vào.

Triệu Lăng Ca ngồi trên ghế, khóe mắt còn vương giọt lệ, khăn tay đã ướt đẫm. Quế ma ma nhìn nàng lớn lên, thấy bộ dạng nàng thế này thì trong lòng cũng vô cùng thương xót.

Bà bước nhanh đến chỗ Triệu Lăng Ca, nhẹ giọng an ủi, "tiểu thư đừng khóc, ta biết trong lòng tiểu thư đang buồn tủi, nhưng đây cũng không phải là chuyện ngài có thể quyết định được. tiểu thư tạm thời nhịn một chút, qua một thời gian mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. tiểu thư của chúng ta là tiểu thư tốt, ta nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ, sao lại..."

Triệu Lăng Ca nghe Quế ma ma nói vậy, trong lòng càng thêm khó chịu. Nàng ôm Quế ma ma khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Ma ma, ta không tốt chút nào, ta..." Ta có suy nghĩ không tốt, ta có lỗi với nàng ấy, ta là người xấu. Chỉ là những câu sau đó Triệu Lăng Ca không nói ra được, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Quế ma ma chỉ cho rằng mấy ngày nay nàng đã chịu nhiều uất ức. Dù sao lúc trước nàng là người duy nhất của nhị phòng, lão thái thái có thứ gì đều nghĩ đến nàng, Khổng quản gia cũng che chở nàng, thường xuyên đem đồ từ bên ngoài vào cho nàng, trong phủ có ai dám lên mặt với nàng đâu. Hiện tại xảy ra chuyện, chênh lệch lớn cũng là bình thường. Quế ma ma vỗ nhẹ lưng Triệu Lăng Ca, mặc cho nàng phát tiết.

Triệu Lăng Ca khóc đến mức cổ họng khàn đặc, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Khởi Tinh bưng nước tới cho nàng rửa mặt. Khởi Vân đang hâm canh tuyết lê trên bếp cũng đã xong cũng vội vàng đưa qua.

Triệu Lăng Ca yên lặng ăn hết lê trong chén.

Nhìn ba người trước mặt, nàng mở miệng nói, "Ma ma, ta muốn tới Phật đường chép kinh."

Quế ma ma ủng hộ mọi quyết định của Triệu Lăng Ca, vội vàng nói: "Được chứ, chép kinh giúp tĩnh tâm. Ta sẽ cho người quét dọn ngay, để tối nay tiểu thư dùng cơm chay luôn."

Triệu Lăng Ca quỳ gối ở phòng bên của Phật đường, nắn nót từng nét một chép “Tâm Kinh”. Quyển kinh này nàng chép vì tiểu thư kia, trong tâm nàng có ý nghĩ không tốt, nàng không nên như vậy, giờ nàng chỉ có thể dùng phương thức này để bù đắp lại một chút. Triệu Lăng Ca vừa viết, vừa thầm cầu nguyện cho tiểu thư kia vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi.

Trong mấy ngày Khổng Dụ dưỡng bệnh, Vân Phù đã nắm rõ tất cả sản nghiệp mà phụ thân Triệu Sở của nàng để lại.

Khổng Dụ sợ nàng nhớ không hết còn dùng cả một buổi sáng để tự mình viết thành danh sách cho Vân Phù.

Nhìn quyển sổ nhỏ kia, Vân Phù suýt chút đã cầm không vững, một lần nữa nàng ý thức được rốt cuộc năng lực kinh doanh của phụ thân mình giỏi đến mức nào. Nghĩ đến đời trước nàng và muội muội chỉ lấy được một phần nhỏ, Vân Phù vô cùng phẫn nộ.

Lật tới lật lui, nhìn ra chỗ không thích hợp, Vân Phù chỉ vào một nhóm cửa hàng lớn hỏi, "Những cửa hàng này sao lại bị khoanh tròn?"

"Đây đều là những cửa hàng ban đầu kiếm ra nhiều tiền nhất dưới danh của phụ thân ngài. Đáng tiếc sau khi phụ thân ngài mất, những cửa hàng này đã bị đại bá của ngài lấy đi, hiện tại đã sắp không xong rồi."

"Ông ta thế mà lấy đi nhiều như vậy!" Tay Vân Phù run lên, phụ thân nàng cực khổ biết bao mới để lại được những thứ này, thế mà Triệu Lục lại lấy đi hơn phân nửa. Vân Phù nghĩ đến mười sáu năm khổ cực của mình, lòng nàng vô cùng đau đớn, tên chó chết này!

Khổng Dụ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lúc nói chuyện cũng có chút lắp bắp, chốc chốc lại khua tay múa chân:

"Vân Phù à, lúc ấy ta còn không biết phụ thân tiểu thư có hai đứa nhỏ. Mắt thấy đại bá của ngài lấy đi nhiều cửa hàng và bạc trắng như vậy, ta không thể để về sau Lăng Ca không có chỗ dựa nên đã cầu lão thái gia định một mối hôn sự cho Lăng Ca. Người kia là con trai nhỏ của Trần gia, tên Trần Ninh. Hai đứa nhỏ tuổi tác tương đương, cũng coi như lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã. Tính tình Lăng Ca đơn thuần, Trần gia lại ít người, Trần Ninh là người thích hợp với nàng nhất. tiểu thư đừng vội, chờ sau khi hồi phủ, ta lại tìm lão thái thái xin bà ấy tìm cho ngài một mối hôn sự tốt, không kém hơn so với muội muội ngài đâu."

"Vậy nên, hôn sự này xem như là ngài dùng cửa hàng để trao đổi với tổ phụ ta sao?" Vân Phù gật đầu, coi như nàng đã biết vì sao đời trước nàng có hôn ước với Trần Ninh. Hóa ra mọi chuyện đều do Khổng Dụ mai mối.

Hậu viện Trần Ninh sạch sẽ, đối xử với mọi người khiêm tốn, lớn lên cũng dễ nhìn, đúng là một lựa chọn thích hợp. Chỉ là đời trước, bởi vì Triệu Định, cuối cùng lão thái thái vẫn bỏ mối này, đưa nàng tới đế kinh.

"Đúng vậy, tiểu thư cứ yên tâm, lão nhất định cũng sẽ tìm cho ngài một mối tốt. Mặc dù lúc Lăng Ca đính hôn, hai đứa bé vẫn còn nhỏ, nhưng đại ca của Trần Ninh rất tốt, giữ mình trong sạch, chịu khó đọc sách lại biết tiến tới. Đệ đệ hắn khẳng định cũng không kém, những năm này ta cũng đã thấy rõ."

"Được rồi, những chuyện khác về sau lại nói." Vân Phù chuyển ánh mắt về danh sách, "Vậy bây giờ ai đang quản những cửa hàng khác?"

"tiểu thư nhìn mấy cái này." Khổng Dụ chỉ mấy cửa hàng phía sau trên danh sách, "Đây là những cửa hàng ta tự trông coi, những cái khác đều do những người cũ lúc trước quản lý. Mỗi quý bọn hắn sẽ đưa sổ sách tới một lần. Về phần lợi nhuận cuối năm, ngoại trừ đưa cho Triệu gia ba phần, số còn lại đều để cho Lăng Ca… ngài và Lăng Ca. Chỉ là người trong phủ nhiều lắm chuyện, dù sao Lăng Ca cũng còn nhỏ, lại tai mềm giống mẫu thân nàng, người trong phủ không thể tin, ta sợ bạc này bị người khác cuỗm đi mất nên ta thay nàng gửi hết số bạc đó vào tiền trang, định sẽ lấy ra cho nàng lúc nàng xuất giá. Bây giờ số bạc đó nên chia cho ngài và Lăng Ca mỗi người một nửa."

"Vậy mỗi năm, ta và Triệu Lăng Ca có thể được bao nhiêu bạc?"

Chuyện đồ cưới này, Vân Phù biết. Khổng Dụ từng nhiều lần nói với nàng rằng ông đã giúp nàng tích góp một phần đồ cưới, chờ ngày nàng xuất giá sẽ cho nàng. Chỉ là đời trước nàng cho rằng phụ thân không có bao nhiêu cửa hàng, khẳng định cũng không có nhiều bạc cho nên vẫn luôn không hỏi kỹ. Khổng Dụ nghĩ vậy rất tốt, chỉ tiếc là đời trước nàng căn bản không xuất giá, mà không lâu sau khi muội muội trở về thì Khổng Dụ cũng qua đời. Vậy nên đến lúc chết, tỷ muội họ cũng không biết số bạc này nhiều ít ra sao.

Hiện tại Vân Phù rất muốn biết cuối cùng phụ thân nàng đã để lại bao nhiêu bạc.

Nói đến chuyện cái, đôi mắt Khổng Dụ cũng phát sáng, "Hiện tại ta đã thay hai tiểu thư gửi một trăm vạn lượng vào tiền trang rồi."

Nghe thế, Vân Phù suýt chút không ngồi vững, "Ngài nói cái gì?"

"Một trăm vạn lượng. Nếu không phải năm nào cũng phân ba phần cho trong phủ, ta còn có thể tích góp cho cho hai tiểu thư nhiều hơn." Khổng Dụ đắc ý nói. Thê tử của ông mất sớm, chỉ để lại một con trai. Kết quả năm đó con trai theo Triệu Sở đi Nam Lĩnh, đến nay cũng không có tin tức, thế là ông chỉ còn một thân một mình. Ông thầm coi Triệu Lăng Ca là cháu gái ruột của mình, toàn tâm toàn ý tích góp gia tài cho nàng.

Vân Phù không bình tĩnh nỗi. Bạc nhiều như thế, vậy đời trước sau khi hai người bọn họ chết, bạc này đã đi đâu? Đời trước nàng đã sống quá mơ hồ rồi, đời này nàng nhất định phải giữ chặt số bạc này.

"Ngài có thể dạy ta làm ăn không? Ta muốn giữ gìn những thứ phụ mẫu để lại."

Khổng Dụ có chút sửng sốt, dù gì việc nữ nhân ra ngoài làm ăn cũng rất hiếm thấy. Nhưng khi thấy ánh mắt chân thành, tha thiết của Vân Phù, ông vẫn gật đầu: "Được."

Vân Phù cầm quyển sổ chuẩn bị rời khỏi phòng, đem về cẩn thận nghiên cứu. Lúc định đi, đột nhiên nàng nhớ tới một việc, nên dừng bước quay lại nhìn về phía Khổng Dụ, "Nếu như ta không phải là Vân Phù như hiện tại, mà là một tiểu thư nhút nhát, yếu đuối, không dám nói lời nào, chỉ biết cam chịu, ngài vẫn sẽ nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận