"Lần trước ngươi nói Vân Đông Chí gây họa gì trong thư viện?"
"Chỉ chuyện này thôi à, ngươi vì hỏi chuyện này mà bắt ta đi xa như vậy sao!? Lần trước ta nói cho ngươi hết rồi còn gì!" Tô Nhuận nhìn nàng, lửa giận trong lòng như muốn phun ra ngoài. Hôm nay lạnh như thế mà nàng còn cố kéo hắn đến đây, kết quả lại hỏi chuyện này.
"Ở nhà ngươi dễ bị người khác nghe thấy, truyền đến tai Vân lão bà, bà ta lại mắng ta một trận cho xem. Không nghe lời mẹ ngươi nói khi nãy sao? Trần Hoa chỉ về nhà mẹ đẻ một chuyến mà lại lấy về nhiều đồ như vậy, chắc chắn đã thương lượng muốn gả ta cho thân thích nào đó của nhà bà ta rồi."
"Vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được. Ngươi không phải là con giun trong bụng bọn họ chứ? Hôm nay ta ở trấn trên tìm đồng môn hỏi rõ chuyện của Vân Đông Chí rồi. Thằng nhóc đó thấy người khác dùng nghiên mực tốt hơn mình nên mở miệng châm chọc, hai bên lập tức xông vào đánh nhau. Vân Đông Chí dứt khoát thừa dịp hỗn loạn ném vỡ nghiên mực của người ta, kết quả vừa hay người ta nhìn thấy hết. Cái nghiên mực kia hình như là đồ quý giá đó, giờ người ta vẫn còn đang chờ lấy tiền bồi thường đấy. Ta thấy không chừng ngày mai thằng nhóc đó sẽ về đòi tiền cho xem."
Vân Phù:...
Nàng nghĩ không ra, vì cái gì mà đã tới thư viện đọc sách rồi vẫn còn rỗi hơi gây nhiều chuyện vậy chứ, đều tại Vân lão thái thái chiều hư.
"Phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
"Hình như là một trăm lượng bạc. Trong thôn này, nhà ai lại có thể bỏ ra một trăm lượng làm sính lễ đâu? Cho dù bán ngươi luôn cũng không đủ."
Vân Phù trừng mắt liếc hắn, "Tô Nhuận, nếu ngươi không biết nói chuyện thì ngậm miệng đi."
Một trăm lượng bạc, có thể Vân lão thái thái thật sự có, chỉ phải xem bà ta có bằng lòng vì Vân Đông Chí mà đưa ra toàn bộ số bạc bản thân tích góp bao nhiêu năm nay không?
Mà cũng không vấn đề gì, có người sẽ buộc Vân lão thái thái phun tiền ra, nàng cũng có thể mượn cơ hội này, tìm ra chân tướng năm đó.
"Tô Nhuận, có rảnh thì giúp ta viết một đơn kiện đi."
"Ngươi muốn báo quan? Báo bọn họ dìm chết cháu gái ruột, ngược đãi cháu gái nuôi hả?"
"Không chỉ như vậy, ta còn muốn báo quan chuyện bọn họ giết người cướp của. Ta hoài nghi ta căn bản không phải đứa nhỏ bị nhà giàu vứt bỏ như lời bọn họ nói."
"Hả?"
"Ngươi từng thấy nhà ai bỏ rơi đứa nhỏ mà còn để cho nó nhiều tiền vậy chưa? Bảy mươi lượng bạc của Vân gia đã bị tộc trưởng cầm đi, nhưng Vân lão thái thái vẫn còn có tiền riêng của bà ta, không những có mà còn rất nhiều. Số tiền kia ngay cả con trai của bà ta cũng không biết. Bà ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ngươi thử nhớ lại bộ dạng của bọn họ bên trong từ đường hôm đó đi, nếu thật như lời bọn họ nói, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không chủ động chịu đánh. Bọn họ bằng lòng dùng hai mươi gậy để chuyện này được cho qua, điều đó chỉ có thể nói rõ là sự tình phía sau so với chịu hai mươi gậy còn nghiêm trọng hơn."
"Vậy bây giờ ta về viết liền, ngươi định lúc nào trình lên quan phủ? Hay là mấy ngày nay ngươi ở lại nhà ta đi."
"Không cần, ngươi viết xong thì nói cho ta biết một tiếng là được."
"Được."
Tô Nhuận vừa về nhà đã vọt ngay vào phòng, đặt bút viết đơn kiện giúp Vân Phù.
Vân Phù nhìn Vân gia đã lên đèn, hít sâu một hơi đi vào.
Trần Hoa vừa lau người cho Vân Tráng xong, đi ra rót nước. Trông thấy nàng, nàng ta lại bắt đầu châm chọc khiêu khích, "Cánh cứng cáp rồi, suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài lêu lõng, chuyện trong nhà chẳng đụng tới một móng tay. Ta thấy hay là ngươi cứ dứt khoát đừng về cái nhà này nữa là vừa."
Vân Phù nén bực bội trong lòng, không chút do dự cạnh khóe lại, "Nếu ta thật không về, đến lúc đó người sợ hãi chính là bà đó."
"Ta sợ hãi? Ta còn ước gì ngươi chết bờ chết bụi cho rồi." Trần Hoa mạnh miệng nói.
Vân Phù không nói tiếp nữa.
*
Cùng lúc đó, tại phủ thành.
Đêm đã khuya, nhưng khoảng sân của Triệu lão thái thái đèn đuốc vẫn sáng trưng. Ban đầu, Triệu lão thái thái cũng sắp ngủ, kết quả hạ nhân lại đến báo, Khổng quản gia có chuyện muốn nói với bà, lại nhất định phải nói vào đêm nay. Dù sao cũng là Đại quản gia mấy chục năm của Triệu gia, làm người ta mất mặt thì không hay lắm nên chỉ có thể gọi hắn vào. Ai biết, quản gia vừa vào cửa đã mang đến cho bà một tin tức chấn động như thế.
Khổng Dụ là người làm lâu năm của Triệu gia, chỉ có một đứa con trai. Năm đó, chính ông là người dìu dắt nhị gia của Triệu gia - Triệu Sở làm ăn, tình cảm chủ tớ sâu nặng. Về sau Triệu Sở đi Nam Lĩnh cũng dẫn theo con trai của Khổng Dụ. Kết quả không lâu sau đó vợ chồng Triệu Sở lần lượt xảy ra chuyện, con trai của Khổng Dụ cũng mất tích. Vị quản gia này nhiều lần khóc đến mức ngất xỉu, đầu bạc trắng chỉ trong một đêm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhị phòng vừa xảy ra chuyện, những cửa hàng tốt lập tức bị Đại thiếu gia của Triệu gia lấy đi không ít. Mắt thấy không còn thứ gì để lại cho Triệu Lăng Ca, Khổng Dụ quyết tâm chạy đến trước Triệu lão thái gia bấy giờ vẫn còn tại thế, khóc lóc nước mắt nước mũi chảy tùm lum, nói ba câu thì không câu nào là không nhắc tới Triệu Sở, nhờ đó thành công bảo vệ số cửa hàng còn lại của Nhị phòng. Dù những cửa hàng này đều không phải tốt nhất, nhưng dù sao thì có còn hơn không.
Những năm nay, Khổng Dụ cũng đi khắp nơi tìm con trai đã thất lạc. Ông vừa cố giữ những cửa hàng còn lại, vừa đi theo thương đội vào Nam ra Bắc làm ăn, chuyên tâm tích lũy đồ cưới cho người còn lại duy nhất của Nhị phòng là Triệu Lăng Ca. Hễ ở bên ngoài thấy được đồ tốt, ông đều lén đem về đưa cho nàng ấy.
Ở trong phủ, Triệu Lăng Ca không thường xuyên thấy Khổng Dụ, nhưng những bảo vật trân quý bày trong phòng nàng cơ hồ đều do Khổng Dụ mua từ các nơi khác về.
Triệu Lăng Ca có ấn tượng rất tốt đối với Khổng quản gia.
Lúc này, ông lão tóc bạc đang quỳ thẳng người trước mặt Triệu lão thái thái, khóc lớn.
"Lão phu nhân, Nhị gia đi cũng nhiều năm rồi, ngài không thể cho ruột thịt của ông ây lưu lạc bên ngoài được..."
Triệu gia đại tiểu thư Triệu Lăng Ca đứng bên cạnh Triệu lão thái thái, nghe lời này, vô cùng hốt hoảng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Nàng không phải đứa nhỏ do phụ thân và mẫu thân sinh ra sao. Vậy phụ mẫu nàng là ai? Tiểu thư thật là ai? Hiện tại tiểu thư đó đang ở đâu chứ
Triệu lão thái thái cũng ngớ người. Đứa nhỏ này đã ở bên bà mười sáu năm, hiện tại nói với bà đứa cháu gái trước mắt không phải thật, còn cháu gái thật thì đang ở bên ngoài chịu khổ. Chuyện này sao bà có thể tiếp nhận được.
Lão ma ma bên người Triệu lão thái thái tiến đến bên tai bà nhỏ giọng nói vài câu, Triệu lão thái thái nhìn lại mới phát hiện Triệu Lăng Ca vẫn còn ở nơi này. Thấy gương mặt tiểu cô nương không còn chút máu, nhìn có vẻ như bị dọa, bà mau chóng cho người đi qua nói:
"Đã trễ thế này, Lăng Ca nên về ngủ đi thôi. Người đâu, đưa đại tiểu thư về trước đi."
Triệu Lăng Ca không hề muốn đi, nàng còn muốn nghe xem vị tiểu thư kia hiện tại thế nào rồi, nhưng trông thấy nét mặt bình tĩnh của Triệu lão thái thái, nàng vẫn theo ma ma ra ngoài.
Khổng Dụ thấy Triệu Lăng Ca đã được dẫn đi bèn tiếp tục nói: "Năm đó Nhị phu nhân sinh trong một ngôi miếu đổ nát, Vạn di nương đi đón Nhị phu nhân, lúc trở về Nhị phu nhân đã nhắm mắt xuôi tay, chỉ còn lại tiểu thư. Nhưng trước đó vài ngày thương đội của lão đi ngang qua nơi đó, cũng ở chỗ đó nghỉ ngơi một đêm. Bấy giờ lão lại thăm dò được mười sáu năm trước có một nữ nhân ôm đứa nhỏ, thừa dịp trời tối chạy đi."
"Nhiều năm như vậy, sao ngươi biết đứa bé kia mới là con ruột của lão Nhị?" Triệu lão thái thái mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm Khổng Dụ.
"Vạn di nương và Nhị phu nhân bất hòa. Không biết lão thái thái còn nhớ việc những nha hoàn hạ nhân đã bị bán hết ra ngoài sau khi trở về từ miếu hoang vào năm đó không?"
"Mang theo nhiều người như vậy, kết quả lại chỉ mang về một đứa bé. Các ngươi nói có nên bán chúng nó hay không? Theo ta thấy thì nên đánh chết hết mới vừa tội!"
Nhắc đến chuyện này là Triệu lão thái thái lại tức giận. Năm đó cả nhà lão nhị lần lượt xảy ra chuyện, chỉ còn lại một đứa bé, đã có không biết bao nhiêu người vì chuyện này mà bàn luận sau lưng người nhà Triệu gia bọn họ. Không ít người còn nói Lão đại không tha cho Lão nhị, khiến bà tức giận đến nỗi nằm trên giường mấy ngày.
"Lão thái thái, chuyện năm đó hẳn là có vấn đề. Vạn di nương nói là bán ra ngoài, nhưng thật ra những hạ nhân kia đều bị nàng ta cho người đánh chết." Khổng Dụ nhìn bà lão không biết rõ sự tình, tiếp tục nói: "Còn có nha hoàn bên người của Nhị phu nhân Xuân Đào, nói là bị bán ra, nhưng ngay từ đầu đã không quay về. Đến bây giờ trượng phu của Xuân Đào kia vẫn còn đang ở bên ngoài tìm thê tử của hắn."
Xuân Đào là đại nha hoàn bên người của Triệu Nhị phu nhân, về sau nàng ấy gả cho một gã quản sự nhỏ chuyện phụ trách việc mua đồ ở viện trước của Triệu phủ. Sau khi thành hôn không lâu, nàng ấy cũng có thai. Năm đó, lúc Triệu Nhị phu nhân đi chùa, Xuân Đào cũng đã mang cái bụng rất lớn theo hầu.
Khổng Dụ vừa muốn nói tiếp, đột nhiên một giọng nói bén nhọn từ ngoài phòng truyền vào.
"Ta biết ngay là Xuân Đào kia không bình thường. Năm đó lúc ta đi đón nhị đệ muội trở về đã không thấy Xuân Đào rồi. Chắc chắn nữ nhân này đã thừa dịp loạn lạc tráo đổi con của nàng ta và đệ muội, nhưng sợ phiền phức nếu sự tình bại lộ nên dẫn theo con gái của nhị đệ chạy trốn đây mà. Mẫu thân, hiện tại chúng ta phải tìm Xuân Đào tới rồi đón tiểu thư trở về." Một nữ nhân mặc y phục sặc sỡ vội vã đi đến. Người này chính là Vạn di nương mà Khổng Dụ vừa nhắc đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu lão thái thái thấy nàng ta đêm hôm khuya khoắt còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, không khỏi có chút bất mãn, mà nói thẳng lại không hay nên chỉ có thể kiếm chuyện ở phương diện khác. Bà mở miệng khiển trách: "Chúng ta ở chỗ này nói chuyện có phần của ngươi sao? Ai bảo ngươi tới?"
Vạn di nương bị quở mắng, trong lòng rất bất mãn, nhưng vì muốn ở lại nghe xem Khổng Dụ nói cái gì, nên nàng ta vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Con nghe nói Khổng quản gia vừa trở về, đại tiểu thư đã vội vã chạy từ nơi này của lão thái thái ra ngoài. Ta tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên lúc này mới đến xem."
Khổng Dụ cúi đầu, cũng không nói tiếp. Từ đầu đến cuối ông đều cảm thấy việc nhị phòng xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến đại phòng. Thời gian ông đến chỗ lão thái thái còn chưa tới một nén nhang, Vạn di nương đã vội vàng hốt hoảng chạy tới. Trong chuyện này khẳng định có vấn đề.
Không khí lại rơi vào trầm mặc. Triệu lão thái thái ngáp một cái, bà không muốn bàn luận chuyện này với Vạn di nương, "Được rồi, có chuyện gì ngày mai hẳn nói. Khổng Dụ ngươi về nghỉ ngơi đi."
Vạn di nương bình tĩnh rời khỏi sân viện của lão thái thái. Nhìn sân viện bên cạnh vẫn còn sáng đèn, trong lòng nàng ta dâng lên một loại sảng khoái khó mà diễn tả được.
Năm đó Nhị phu nhân Lữ Sương thật vất vả mới sinh ra một song sinh. Trong lúc đợi người tới đón ở căn miếu đổ nát, Lữ sương biết người đến là Vạn di nương, sợ hài tử xảy ra chuyện, nàng đã để hai nha hoàn bên cạnh mình mang hai đứa nhỏ đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió. Khi ấy, Vạn di nương vẫn còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện của Triệu Sở lúc trước, nhìn thấy Lữ Sương yếu ớt như vậy, nàng ta nổi lên sát tâm. Không phải tình thâm nghĩa trọng với Triệu Sở lắm sao, vậy ngươi cũng xuống dưới cùng hắn đi.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, người của nàng ta đã bắt được về một trong hai nha hoàn và một đứa bé. Lúc đầu đứa nhỏ này đáng ra cũng phải chết, tuy nhiên nàng ta cảm thấy, hiện tại dứt khoát để cả nhà bọn họ đoàn tụ còn không bằng sau này nhìn xem hai đứa bé tự giết hại lẫn nhau. Cho nên nàng ta cố ý thả Xuân Đào đi, phong tỏa hết mọi tin tức rồi mang đứa nhỏ vừa chào đời trở lại Triệu gia nuôi lớn. Người của Nhị phòng bị nàng ta xử lý sạch sẽ. Bệnh án trước đó của Lữ Sương cũng tiêu hủy toàn bộ.
Nàng ta đợi mười sáu năm, mắt thấy Triệu Lăng Ca sắp lấy chồng, thời cơ đã chín muồi, lúc này mới thả ra chút tin tức cho Khổng Dụ, để hắn đi tìm cái gọi là chân tướng năm đó.
Không lâu nữa, đứa nhỏ kia sẽ trở về, kịch hay sắp bắt đầu rồi. Vừa nghĩ tới chuyện tỷ muội ruột thịt trở mặt thành thù, Vạn di nương hận không thể lập tức đón đứa nhỏ kia về ngay trong ngày mai.
Viện của Triệu Lăng Ca nằm ngay bên cạnh viện của Triệu lão thái thái. Lúc đầu Triệu gia đã tách nhau ra ở, nhưng phụ mẫu nàng đều không còn sống, nên Triệu lão thái gia đón nàng tới ở cùng. Chỗ ở ban đầu của Nhị phòng giờ đã mở đường thông với phủ chính, nơi đó xây một vườn hoa mới, các phòng còn lại đều để cho thê thiếp của Đại phòng ở.
Triệu Lăng Ca trở lại phòng mình, nghĩ đến lời của Khổng quản gia, nàng ngồi ngẩn ngơ hồi lâu. Đại nha hoàn Khởi Vân đứng bên cạnh thấy nàng có vẻ không yên lòng bèn lặng lẽ mang hộp nhạc Tây Dương quản gia mang về hồi trước, đặt trước mặt nàng, vặn nút, tiếng nhạc thanh thúy vang lên, dọa Triệu Lăng Ca giật nảy mình.
"Mau đem thứ này ra ngoài đi. Ngươi theo tiểu thư nhiều năm như vậy mà làm việc còn hấp ta hấp tấp, cẩn thận Quế ma ma đánh ngươi. Còn không mau dọn nó đi." Khởi Tinh nhìn thấy Triệu Lăng Ca sợ đến như vậy, lập tức đuổi Khởi Vân ra ngoài, tự mình an ủi nàng:
"Tiểu thư chớ hoảng sợ, người được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái nhiều năm như vậy, chắc chắn là có cảm tình. Cho dù sự thật đúng như lời quản gia nói, lão thái thái cũng sẽ không mặc kệ người đâu."
Triệu Lăng Ca miễn cưỡng cười. Nàng nhìn về phía thị nữ bên cạnh, cất giọng trong trẻo nói: "Khởi Tinh, ta muốn ở một mình một lát."
Lúc gác đêm, Khởi Tinh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nhỏ. Khởi Tinh không dám nói lời nào, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, âm thầm thở dài.
Triệu Lăng Ca cả đêm không thể chợp mắt được.
Chỉ cần nàng vừa nhắm mắt sẽ lập tức trông thấy một cô bé khác, vết thương chằng chịt, đứng ngay trước mặt nàng, nói nàng ấy mới là tiểu thư thật sự của Triệu gia. Nàng rất sợ hãi. Nàng nên làm cái gì mới tốt đây?
Trái ngược hoàn toàn với Triệu Lăng Ca, Vân Phù lại ngủ vô cùng ngon lành.
Ngày hôm sau, Vân Phù đang nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì thì nghe thấy một giọng nói truyền đến từ ngoài phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...