Nói rồi, Cố Tuyết nhìn qua phía nhà họ Niên, thật sự cô không dám tin người đó… lại là kẻ đứng sau mọi chuyện.
Lúc Niên Bác Văn và Hà Hoài xuất hiện ở nhà Diệp Tuyết Hi, Cố Tuyết mới biết mình có tình cảm với Niên Bác Văn đến nhường nào, trông thấy hắn bình an vô sự, cô vui mừng đến mức nhảy cẩng lên. Sau đó cũng là lúc Niên Bác Văn nói với cô những ngày gần đây hắn xảy ra chuyện gì, và ai là kẻ giả mạo hắn.
Mặc dù chuyện hắn nói rất khó tin, nhưng Niên Bác Văn đã chứng minh sự kỳ ảo đó.
Đại sảnh thoáng chốc im lặng khi hắn bước ra từ trong đám đông, vẫn phong thái này, khí thế này, khiến nhiều người không tự chủ sợ hãi.
So với tên giả mạo, chồng cô vẫn có khí chất hơn.
“Sao lại… sao lại có hai anh trai vậy…?”
Niên Tuyết Kỳ là người đầu tiên có phản ứng, cô ta hết nhìn người bên cạnh Lâm Nhã Thi, lại nhìn đến người đứng giữa đaii sảnh, bề ngoài của cả hai vô cùng giống nhau, giống đến mức tưởng chừng đây là một cặp song sinh.
“Nói cô ngốc cô lại không nhận, không phải tôi đã nói rồi sao? Người bên cạnh chị Thi Thi của cô là giả đó.”
Cố Tuyết tỏ ra “hết cứu” với đầu óc của Niên Tuyết Kỳ, chả trách cô ta lại dễ dàng bị người ta thao túng.
“Cô nói bậy, Bác Văn bên cạnh tôi không thể nào là giả được. Vì cô không cam tâm thua tôi nên mới tìm người giả mạo, người mà cô nói mới là giả. Đó mới là Lục Trạch Thâm!”
Lâm Nhã Thi tức giận hét lớn.
Thật ra cô ta đang lo sợ nhiều hơn, nếu người bên cạnh mình là giả, thì chuyện vừa rồi sẽ trở thành trò cười cho toàn mạng xã hội, và mọi người trên đất nước.
“Cô nghĩ với kiểu người như cô có thể khiến tôi thay lòng à? Lâm Nhã Thi, đầu óc cô bệnh không nhẹ, nếu tôi có tình cảm vói cô thì có lâu rồi. Cần gì tôi phải làm chuyện dơ bẩn khi tôi đã kết hôn chứ?”
Niên Bác Văn cười nhạo, hắn đi đến gần Lục Trạch Thâm, lạnh lùng nhìn tên đó, mỉm cười: “Màn hóa trang kết thúc ở đây. Hôm nay cũng không phải là Halloween, cậu hóa trang tôi, biến tôi thành ma quỷ mấy ngày này cũng đủ rồi. Bây giờ, trở lại hình dạng của mình đi!”
Hắn vừa nói xong, một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, tẩy đi lớp ảo hóa của Lục Trạch Thâm dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, khi hai đạo ánh sáng vàng - đen kết thúc, cũng là lúc khuôn mặt thật của Lục Trạch Thâm lộ diện.
“Kí chú, xóa bỏ ảo hóa thành công, nhiệm vụ trừng phạt cặn bã hoàn thành năm mươi phần trăm!”
Giọng nói của hệ thống thiên đạo vang lên trong đầu của Niên Bác Văn, hắn lặng lẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
“Lục… Lục Trạch Thâm… hắn… hắn thật sự là Lục Trạch Thâm… vậy chị Thi Thi…”
Niên Tuyết Kỳ hốt hoảng, che miệng lâp bắp.
||||| Truyện đề cử: Tình Anh Duyên Em |||||
Cô ta không tự chủ nhìn về phía Cố Tuyết, hối hận: “Vậy… vậy ra cô không phải ghen ghét mới kêu tôi đi nhắc nhở chị Thi Thi đừng uống ly rượu đó sao…”
“Đúng vậy, cô nghĩ gì mà lại nói tôi đi ghen tị với thứ hạnh phúc, hào quang giả tạo của cô ta. Có cho tôi cũng chẳng thèm, chỉ có mấy người tâm tư đen tối, suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm chồng người khác, mới sướng điên khi được đối tượng quan tâm thôi. Nếu thật sư Bác Văn quỳ lụy, yêu thích cô ta, thì tôi cũng sẵn sàng cho không cô ta đó!”
Cố Tuyết nói xong liền bị Niên Bác Văn veis vào eo một cái.
“Nói nhảm, tôi còn chưa hạ thấp tiêu chuẩn của mình vậy đâu.”
“Ai biết được chứ? Đàn ông mấy người có ai mà không có mới nới cũ!” Cố Tuyết xoa eo: “Đau quá đó!”
“Tôi không có mới nới cũ, trước giờ tôi chỉ có một mình em!”
Niên Bác Văn khẳng định.
“Ai tin được anh…”
Cố Tuyết giả vờ quay mặt đi chỗ khác, hạ giọng: “Mau giải quyết triệt để chuyện của anh đi, tôi mệt rồi, tôi không muốn nói nữa!”
“Đợi chút, sẽ nhanh thôi.” Niên Bác Văn giữ Cố Tuyết lại, nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Nhớ lời em đã nói, sau khi xong chuyện, em phải bù đắp nhớ nhung cho tôu mấy hôm nay đó!”
“Làm chuyện nghiêm chỉnh trước đi!” Cố Tuyết đẩy Niên Bác Văn cách xa một chút: “Đừng rãi cơm chó nữa, thanh mai trúc mã đang nhìn anh kìa, xem ra cô ta sắp giết em đến nơi rồi đó!”
Cô cố ý châm chọc.
Quả thật sắc mặt của Lâm Nhã Thi bây giờ không tốt lắm. Cô ta nhìn chằm chằm Niên Bác Văn và Cố Tuyết thể hiện tình cảm với nhau, rõ ràng… rõ ràng mới vài tiếng trước cô ta mới là người cao ngạo, lên mặt, vâyi mà… Lâm Nhã Thi không tự chủ nhìn qua Lục Trạch Thâm cũng đang căm tức, còn có Tần Nghiên Hi đang bị vệ sĩ khống chế… tất cả những chuyện này, tất cả những chuyện này không thể nào là một vở kịch được… trong sạch của cô ta…
“Bác Văn, cậu cứu mình với. Mình không biết hắn giả dạng cậu, nên mới cùng hắn… Bác Văn, mình là phụ nữ, mình không thể bị hủy hoại như vậy được!”
Lâm Nhã Thi đột nhiên xông đến nắm tay Niên Bác Văn khóc lóc, ỉ ôi.
Thái độ của cô ta khiến Cố Tuyết càng chướng mắt:
“Thì sao? Cô đừng bảo là muốn chồng tôi chịu trách nhiệm cưới cô nhé? Cô lên giường với ai là chuyện của cô, liên quan gì chồng tôi mà bắt anh ấy phải cứu cô? Mặc dù cô bị Lục Trạch Thâm bỏ thuốc, nhưng sau khi cô tỉnh táo, cô đã nói gì, làm gì cô quên rồi sao? Cô còn đắc ý trước mặt tôi là sắp trở thành mợ hai nhà họ Niên cơ mà. Cô có chỗ nào giống bị hắn ta hãm hại?”
Cố Tuyết chất vấn.
“Tôi… tôi…”
Lâm Nhã Thi không có lời nào để phản bác, những gì cô ta thể hiện đều rõ mồn một trên live stream, bây giờ cô ta nói mình bị hãm hại sẽ không ai tin, cũng không ai đồng tình với cô ta nữa.
“Chuyện của cô chút nữa rồi tính. Bây giờ, tôi cần làm chuyện của mình, cần giải quyết một số chuyện trước đã…” Niên Bác Văn dừng lại một chút, nhìn về phía bà cụ Niên: “Cháu nói đúng không, bà nội?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...