Sau Khi Sống Lại Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Sự xuất hiện của Cố Tuyết khiến Lâm Nhã Thi vội vàng mặc lại quần áo, vì dù Niên Bác Văn giả sẽ nói là ly hôn, nhưng hiện giờ cô ấy vẫn là vợ hợp pháp của hắn. Trước khi có thể hống hách, lên mặt với Cố Tuyết, cô ta tuyệt đối không thể để bị nói là tiểu tam thượng vị.

Trái với sự lo lắng của Lâm Nhã Thi, Niên Bác Văn giả lại vô cùng sảng khoái, mục đích của hắn ngoại trừ khiến Cố Tuyết tổn thương, rồi ly hôn ra, còn có chuyện nên làm là hủy hoại thanh danh của tổng giám đốc tập đoàn Niên Thị.

Bởi vì mấy scandal gần đây, cổ phiếu Niên Thị tuột dốc không phanh, khiến hắn và người nhà đã thu mua được hai mươi phần trăm cổ phần, đây là một con số vô cùng lớn.

Cổ đông tập đoàn Niên Thị trừ nhà họ Niên nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần ra, số còn lại do các cổ đông nhỏ nắm giữ.

Mặc dù vẫn chưa thu mua được cổ phần như mong muốn, nhưng con số hai mươi phần trăm cũng là khá lắm rồi, vì vậy, nếu Cố Tuyết muốn chơi bài ngửa, hắn có thể liên thủ với người đứng sau tất cả chuyện này giành lấy Niên Thị.

Nghĩ vậy, hắn ung dung tự tại đứng lên mặc lại quần áo. Lâm Nhã Thi là một con cờ bỏ đi, có hay không cũng không quan trọng nữa.

Đại sảnh.


Khi Niên Bác Văn giả và Lâm Nhã Thi đi xuống, tất cả mọi người đều nhìn cả hai người họ bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, điều này làm Lâm Nhã Thi vô cùng chột da, cúi đầu, chẳng dám nhìn ai.

“Bác Văn, con đang làm gì vậy hả? Sao lại ngoại tình công khai như vậy? Con có biết vừa rồi lúc hai đứa… đã bị phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội hay không? Con đã có vợ rồi, dù con và Tiểu Tuyết có xích mích gì đi nữa thì cũng không thể làm chuyện mất mặt vậy được.”

Tô Nhã vừa tát Niên Bác Văn giả, vừa mắng.

Lần này mặt mũi của toàn bộ nhà họ Niên đều bị đứa con nuôi này hủy hoại.

Đúng như lời bà cụ Niên nói, ban đầu nhà họ không nên vì không có người thừa kế, mà đi nhận con nuôi. Bây giờ Tô Nhã đang hối hận cực kỳ về chuyện đó.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã. Chuyện này… chuyện này chắc chắn là có người muốn hãm hại anh con. Đúng, chắc chắn là như vậy.” Niên Tuyết Kỳ kêu lên, chỉ tay về phía Cố Tuyết: “Là chị ra, chắc chắn là chị ta dàn cảnh nhằm hủy hoại thanh danh của anh con. Cố Tuyết, cô độc ác lắm!”

“Tôi hãm hại anh ta?” Cố Tuyết nghe xong cảm thấy buồn cười: “Đầu óc cô lại ném vào sọt rác rồi hả Niên Tuyết Kỳ? Tôi hãm hại anh ta thì có lợi ích gì cho tôi hả?”

“Sao lại không có lợi ích? Cô muốn được ly hôn lại có thêm tiền, cách hay nhất chính là gán cho anh tôi cái mác ngoại tình đó. À, tôi nhớ rồi, ban nãy cô còn nhắc tôi nên cảnh báo chị Thi Thi đừng uống ly rượu anh tôi đưa. Cô biết là tôi sẽ không làm theo ý cô, nên cô cố tình nói vậy phải không? Cố Tuyết, cô thủ đoạn lắm!”

Niên Tuyết Kỳ mừng rỡ nói, khi nắm bắt được tình tiết để lật ngược thế cờ.

Nhưng mà, sau khi nói xong, Tô Nhã và Niên Khánh lại nhìn cô ta bằng ánh mắt giận dữ.

“Cô muốn vu oan tôi thì nói gì đó cho hợp lý đi. Tôi tốt bụng kêu cô nhắc nhở cô ta, là vì tôi thừa biết tên giả mạo này sẽ dùng hôm nay để đoạt lấy Niên Thị. Cô chẳng những không biết ơn tôi còn vu oan bôi nhọ, Niên Tuyết Kỳ, rốt cuộc não của cô chứa gì trong đó vậy?”

Cố Tuyết cười khẩy nói.


“Tiểu Tuyết, con nói Bác Văn là hàng giả là có ý gì vậy?”

Niên Khánh chau mày hỏi.

“Bố, người này vốn không phải Bác Văn. Hắn là kẻ giả mạo!”

Cố Tuyết lật bài ngửa đáp.

Lời này của cô vừa nói xong, xung quanh có nhiều người đang cười cợt cô nói nhăng, nói cuội. Niên Bác Văn là Niên Bác Văn, làm sao có chuyện hàng thật, hàng giả ở đây được? Đó là chưa nói đến nếu đây là người giả mạo thay thế, vậy người thật đang ở đâu? Muốn bắt cóc một người như Niên Bác Văn không phải là chuyện dễ, như bắt một con vịt, mang đi làm thịt.

“Chị đừng nói nhảm, anh tôi là anh tôi, làm gì có ai giả mạo?”

Niên Tuyết Kỳ nóng nảy nói.

“Cố Tuyết, cô đừng vì tôi và Thi Thi có tình cảm với nhau nên càng nói càng vô căn cứ, tôi là tôi, cô có chứng cứ gì nói tôi là giả?”


Tên giả mạo cười cợt hỏi.

Hắn được một cái gọi là “Hệ thống tráo đổi thân phận” tạo hình thành Niên Bác Văn hiện tại, cho dù có bị nghi là phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng không thể nào tìm ra chân tướng. Cố Tuyết là một người khônh biết gì cả, dựa vào đâu mà cô ấy cho rằng sẽ vạch trần được hắn chứ?

“Dĩ nhiên là tôi có chứng cứ chứng minh anh là đồ giả, và tôi có thể lột mặt thật của anh tại đây.” Cố Tuyết trầm tĩnh: “Anh đừng cho rằng mình được một thứ khoa học kỹ thuật giúp đỡ thì không ai làm gì được anh nhé, Lục Trạch Thâm!”

Vừa nghe Cố Tuyết thốt ra cái tên, hết thảy mọi người đều bàng hoàng, hoang mang không hiểu. Lâm Nhã Thi giật mình nhìn sang người bên cạnh, rõ ràng đây là Niên Bác Văn, nhưng tại sao Cố Tuyết lại nói hắn là Lục Trạch Thâm? Lẽ nào cô ấy nhớ Lục Trạch Thâm đến điên rồi à? Đó là chưa nói tên họ Lục đó rõ ràng đã bị bắt và đang bị giam cơ mà? Cô ta không hề nghe nói là Lục Trạch Thâm vượt ngục.

“Cố Tuyết, cô nói nhảm gì vậy? Tôi mà là Lục Trạch Thâm sao? Cô bị bệnh hoang tưởng đấy à?”

Hắn cười cợt nói.

“Tôi có bị bệnh hoang tưởng hay không, rồi anh sẽ biết ngay thôi.” Cố Tuyết cười nói: “Trước khi nói đến việc tại sao anh có thể vượt ngục và biến thành bộ dạng của chồng tôi. Thì chúng ta bắt đầu từ chuyện Cố Nguyệt Sương trước nhé. Có đầu mới có đuôi mà, tôi nói đúng không chị quản lý thân yêu của tôi, Tần Nghiên Hi. Hay nên gọi chị là Lục Chỉ Nghiên, người chị khác mẹ với Lục Trạch Thâm đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận