Lâm Nhã Thi không tin Cố Tuyết sẽ đối chọi với Niên Bác Văn đến cùng, nên vào lúc hơn tám giờ tối, cô ta livestream khóc lóc, kể lể về tình hình hiện tại của mình, cô ta nói rằng hiện bản thân đang ăn nhờ ở đậu nhà của Cố Tuyết, và cô ấy lại hành hạ, đối xử không tốt với cô ta.
Lâm Nhã Thi còn đưa ra mấy bức ảnh chụp bản thân bị thương, bị tạt nước vào sáng sớm, bị bỏng canh… cô ta không ngừng kể tội Cố Tuyết khiến fan lẫn người qua đường vô cùng phẫn nộ.
Vốn dĩ danh tiếng của Cố Tuyết vừa mới kéo lên được một chút, lại vì chuyện này mà chạm đáy.
Nhìn mấy bình luận mắng chửi quen mắt, Cố Tuyết cảm thấy rất buồn cười, hình như là Lâm Nhã Thi không cần mặt mũi nữa thì phải.
“Cố Tuyết, rốt cuộc em có làm mấy chuyện này với Thi Thi không?”
Niên Bác Văn hung bạo về phòng giật lất điện thoại của Cố Tuyết ném vào góc tường, chất vấn.
Hắn vừa biết tin này liền đi hỏi mọi người trong biệt thự, tất cả họ đều xác nhận Cố Tuyết ra tay với Lâm Nhã Thi, nhưng mà khi đó quản gia còn muốn nói gì đó nữa, tuy nhiên Niên Bác Văn lại không nghe rồi nhanh chóng bỏ đi.
Cứ nghĩ rằng hắn sẽ đi an ủi Cố Tuyết, nhưng căn phòng hắn bước vào lại là phòng của cái cô họ Lâm kia, khiến quản gia không thể nào không kinh ngạc.
Sau khi hỏi chuyện, hắn vội vã về phòng ngủ chính tìm Cố Tuyết.
“Đúng vậy, em làm đó. Em nói rồi mà Bác Văn, ngày nào cô ta còn ở đây thì ngày đó em sẽ không để cô ta yên ổn. Em không nói đùa, em nói là em làm đó.”
Cố Tuyết mỉm cười trả lời chất vấn.
Cô quan sát kỹ Niên Bác Văn trước mặt, mặc dù hắn vẫn là hắn, tuy nhiên Cố Tuyết lại cảm thấy người này không phải chồng cô. Cố Tuyết cũng không hiểu tại sao cô lại có suy nghĩ đó nữa.
“Em đừng cư xử quá quắt. Thi Thi là khách của tôi, em đối xử với cô ấy như vậy, người ngoài sẽ cho rằng nhà họ Niên không hiếu khách.”
Niên Bác Văn lạnh giọng.
“Khách của anh hay tình nhân của anh? Từ khi cô ta đến đây, một ngày ba lần anh đều đến phòng cô ta ở trong đó hơn ba tiếng. Sau đó lại chọn ngủ ở phòng sách. Anh nói xem, em nên cảm thấy thế nào khi chồng mình ngang nhiên ngoại tình trước mặt mình như vậy?”
Cố Tuyết lạnh mặt.
Lần này đến lượt cô chất vấn mối quan hệ giữa hắn và Lâm Nhã Thi.
“Tôi và cô ấy có chuyện phải bàn bạc, tôi ở lâu cũng là lẽ bình thường. Cố Tuyết, em đừng tùy ý suy diễn. Mà nếu như tôi ngoại tình thì sao? Cũng là để thõa mãn nhu cầu sinh lý thôi mà. Em là vợ tôi, em có đáp ứng được điều đó không?”
Hắn hỏi lại.
“Vậy là anh thừa nhận ngoại tình rồi đúng không? Bác Văn, anh làm em thất vọng quá đấy!”
Cố Tuyết cười cợt đáp.
Loại người như Lâm Nhã Thi mà cũng có thể lên giường, thì tiêu chuẩn của Niên Bác Văn đã hạ thấp đến mức chạm đến mười tám tầng địa ngục.
Vốn dĩ Cố Tuyết cũng cho rằng việc hắn gian díu với Lâm Nhã Thi sẽ khiến cô đau khổ, nhưng mà… ngoài cảm giác ghê tởm ra thì cô không còn cảm thấy được điều gì khác.
Cố Tuyết nhớ lần trước khi nghe mọi người bàn tán về mối quan hệ giữa chồng mình và Lâm Nhã Thi, cô đã thấy rất khó chịu.
Vậy mà lần này…
Bỗng nhiên, Cố Tuyết có suy nghĩ vô cungd táo bạo, rằng người trước mặt này không phải là chồng cô. Hắn là kẻ nào đó đang giả mạo.
“Thì sao nào? Tôi là vậy đấy, tôi sẽ không chỉ ngoại tình với Lâm Nhã Thi, mà còn với tất cả các cô gái mà tôi vừa mắt. Cố Tuyết, nếu em không chịu được thì cứ ly hôn, tuy nhiên tôi sẽ không chia cho em một xu nào hết!”
Niên Bác Văn ngạo mạn nói.
Cố Tuyết vẫn còn đang cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi nghe câu này của hắn. Cô không còn suy nghĩ linh tinh gì nữa, thay vào đó cô lại bật cười phấn khởi.
“Bác Văn, anh ngoại tình đến mức lú lẫn đầu óc rồi à? Cách đây không lâu anh đã sang tên tất cả tài sản của mình cho em. Anh nói xem, là anh không chia cho em một đồng, hay là em không cho anh tiênd sau khi ly hôn vậy?”
Niên Bác Văn chưng hững, hắn không nghĩ đến còn có có chuyện này, trong mấy giây hóa đá cứng ngắt.
Nhìn thấy hắn như vậy, Cố Tuyết lại vui vẻ nói tiếp: “Lừa anh đấy! Ngay đến chuyện anh có từng sang tên tài sản cho em hay không, anh cũng không biết nữa à? Bác Văn, anh có thật là anh không vậy? Hay anh đã đổi thành người khác rồi?”
“Nói bậy, tôi là tôi, làm gì có chuyện tôi đổi thành người khác? Cố Tuyết, em đừng ăn nói linh tinh!”
Niên Bác Văn lúng túng đáp.
“Ăn nói linh tinh, nhưng lại nói trúng tim đen của ai đó là được. Bác Văn, bình thường miệng lưỡi của anh cũng không tồi, vậy mà bây giờ mỗi khi nói chuyện với em, biểu hiện của anh lại quá kém. Giống hệt mấy tên cặn bã ngu si, chỉ phát triển tứ chi, chứ không phát triển não ấy. Anh nói xem, với loại thông minh này của anh, làm sao anh đưa Niên Thị lên tầm cao được vậy?”
Cố Tuyết cười đùa, chế nhạo.
“Ai mà biết chứ, là bà…”
Hắn đang định nói gì đó thì đột nhiên im bặt.
Đến lúc này, Cố Tuyết đã có thể khẳng định người trước mặt vốn không phải chồng cô. Hắn là kẻ giả mạo.
“Sao nào? Sao anh không nói tiếp? Bác Văn anh định nói gì vậy?”
Cố Tuyết dịu giọng, ngọt ngào hỏi.
“Tôi nói là do bản lĩnh của tôi. Cố Tuyết, tôi cho em cơ hội cuối cùng, nếu em chịu xin lỗi Thi Thi thì tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện. Em có thể tiếp tục làm vợ của tôi!”
Hắn chuyển chủ đề
“Nếu em không xin lỗi thì sao nào? Anh muốn ly hôn sao? Vậy thì làm đi, mà nhớ coi kỹ mình có tài sản gì hay không nha, kẻo ký đơn rồi thì anh lại phải bám váy cô ta, trở thành trai bao của cô ta đó!”
Cố Tuyết cười nhạo.
“…”
Niên Bác Văn xịt keo cứng ngắt.
Còn chưa kịp để cho hắn có phản ứng, Cố Tuyết nhanh chân đi ra ngoài, cô cần tìm hiểu một vài chuyện thần bí xung quanh Niên Bác Văn mấy ngày gần đây mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...