Cố Nguyệt Sương không nghĩ Cố Tuyết sẽ nói như vậy. Trong lúc nhất thời cô ta cảm thấy bản thân bị sỉ nhục quá đáng. Nhiều năm nay ở nhà họ Cố, Cố Tuyết lúc nào cũng vâng dạ với mẹ con cô ta, chưa có lần nào cô ấy lại tỏ thái độ khinh khi chán ghét, vậy mà hiện tại lại cảm thấy bẩn thỉu khi chảy chung dòng máu với ả.
Cố Nguyệt Sương siết chặt tay thành nắm đấm, thật lòng thì cô ta đang rất muốn cho Cố Tuyết vài cái tát, ở trước mặt biết bao nhiêu người không kiêng dè gì sỉ vả, cô ta lớn tới chừng này rồi còn chưa từng bị ai nói nặng qua nữa là. Lần này Cố Tuyết thật sự chọn con đường chết.
"Chị... chúng ta là chị em mà, mặc dù không cùng một mẹ sinh ra, nhưng chúng ta vẫn có cùng một người bố. Chị nói như vậy không sợ bố buồn sao?"
Cố Sương Nguyệt thút thít.
Nhìn cô ta bắt đầu khóc lóc, Cố Tuyết cười nhạo: "Lúc ông ta để mẹ con các người bắt nạt tôi thì ông ấy có buồn không? Tôi cũng là con gái ruột của ông ấy, vậy mà thứ gì tốt cũng luôn dành cho cô. Mấy năm nay ở nhà họ Cố, lúc nào tôi cũng ăn cặn, uống thừa, mặc lại đồ cũ của cô. Cô cảm thấy với các đối xử thiếu công bằng này, tôi còn hi vọng gì với ông ta hay nhà họ Cố nữa không?"
"Chị... chị hiểu lầm rồi, chuyện đó là do mẹ muốn tiết kiệm..."
Cố Nguyệt Sương vội giải thích.
"Muốn tiết kiệm thì sao không để cô ăn đồ cặn, uống đồ thừa, mặc lại đồ cũ đi? Rõ ràng đối xử với tôi tệ bạc còn muốn ở đây trói buộc nhân nghĩa đạo đức hả? Cố Nguyệt Sương, tôi nói cho cô biết, cô và mẹ cô lẫn ông bố tồi tệ kia không có cửa bắt nạt, ức hiếp tôi nữa đâu!" Cố Tuyết cười lạnh: "À, sắp đến đại hội cổ đông của Cố Thị rồi nhỉ, cô nói xem, nếu tôi mang ba mươi phần trăm cổ phần ủng hộ anh họ, thì cả nhà mấy người sẽ ra sao đây ta?"
"Chị... chị không được làm vậy... chúng ta mới là người nhà mà!"
Cố Nguyệt Sương gấp gáp nói.
Cố Thị ngoại trừ ông Cố ra thì người còn lại có thể điều hành là Cố Thừa Sâm - con trai trưởng của ông hai nhà họ Cố.
Ông bà cụ Cố có ba người con, hai trai một gái, bố của Cố Tuyết và Cố Nguyệt Sương là con trai thứ hai. Gia đình ông cả Cố sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, chỉ có Cố Thừa Sâm là ở lại phụ giúp ông Cố điều hành Cố Thị. Nói là phụ giúp nhưng thực ra là giám sát, bởi vì ông bà cụ Cố không tin vào năng lực con trai thứ hai của mình. Chính vì vậy mà sau khi ông Cố kết hôn với cô ba nhà họ Diệp - Diệp Tuyết Hi, ông bà cụ mới chuyển hết ba mươi phần trăn cổ phần cho mẹ của Cố Tuyết.
Sau đó, Diệp Tuyết Hi lại chuyển qua cho con gái, vì vậy mà khi Cố Tuyết mười tám tuổi, cô nghiễm nhiên trở thành cổ đông lớn nhất. Ông Cố lẫn Cố Thừa Sâm chỉ có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, mười phần trăm ở trong tay Niên Bác Văn và mười phần trăm còn lại do các cổ đông nhỏ nắm giữ.
Vì đã kết hôn với Niên Bác Văn, trong tay Cố Tuyết nghiễm nhiên có bốn mươi phần trăm cổ phần, cô ủng hộ ai, người đó sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị của Cố Thị.
Hai năm nay dưới sự điều khiển, chi phối của Cố Nguyệt Sương, Cố Tuyết vẫn luôn ủng hộ ông Cố, nên bọn họ mới tiếp tục tận hưởng cuộc sống giàu sang sung sướng.
"Đừng nói hai chữ "người nhà" với tôi. Nếu thật sự là người nhà thì đã không cấu kết với người khác phá hoại hôn nhân của tôi. Tôi ngu xuẩn hai năm đã đủ rồi. Cố Nguyệt Sương, bộ mặt thật của cô đã bị tôi nhìn thấu!"
Cố Tuyết nói xong thì đẩy Cố Nguyệt Sương ra, thở chung bầu không khí với cô ta đúng là khó chịu. Cứ nghĩ đến việc bản thân đã chết thảm thế nào, hại Niên Bác Văn phá sản ra sao, Cố Tuyết lại càng thêm căm hận.
Cố Nguyệt Sương nhìn bóng lưng của Cố Tuyết đang khuất dạng, cô ta mím môi một cái. Rõ ràng vài ngày trước còn rất ngu ngốc để ả lợi dụng, vậy mà bây giờ lại đột ngột thông minh, trở mặt. Con đường phía trước của ả không thể nào bị Cố Tuyết phá hoại dễ dàng như vậy được.
"Anh Trạch Thâm, anh đến đây giúp em với!"
(...)
Bữa tiệc đi vào quỹ đạo, bà cụ Niên được rất nhiều người tặng lễ vật mừng thọ. Niên Bác Văn cũng mang bức tranh Cố Tuyết đã viết tặng cho bà nội. Khi bà cụ Niên mở bức tranh chữ đó ra xem thử, bà đã trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng mời nhiều người đến để thưởng thức.
"Bác Văn, bức tranh chữ này là đại sư thư pháp nào đã viết vậy? Chữ đẹp lại còn có lời chúc hay. Cháu chỉ cho bà, để bà kết bạn với."
Bà cụ Niên hào hứng nói.
"Người viết bức thư pháp này không muốn lộ danh tính trước mặt nhiều người, khi nào bà về phòng nghỉ ngơi thì cháu sẽ nói cho bà biết."
Niên Bác Văn cười đáp.
Hắn tôn trọng ý nguyện của Cố Tuyết, nên sẽ làm theo lời cô đã yêu cầu giữ bí mật tuyệt đối.
"Sao lại phải thần thần bí bí vậy chứ? Cháu cứ nói ra đi để mọi người cùng biết vị đại sư thư pháp kia đi."
Bà cụ Niên hiền từ nói.
"Bà đừng gấp gáp, chút nữa cháu sẽ nói cho bà nghe thôi. À, bức tranh này không phải là quà của một mình cháu, mà đây còn là quà của Tiểu Tuyết nữa đấy!"
Niên Bác Văn tỉ mỉ bổ sung.
Nghe đến tên Cố Tuyết, sắc mặt vui vẻ của bà cụ Niên biến mất ngay lặp tức, thực sự bà không có ấn tượng tốt gì với đứa cháu dâu này, mấy lần trước gặp mặt đều trong tình huống nhà họ Niên phải xấu hổ vì cô ấy.
Không biết Niên Bác Văn trúng bùa chú gì lại điên cuồng yêu Cố Tuyết.
"Anh à, anh không cần đem tên cô vợ không biết liêm sỉ kia của anh ra để làm bà nội mất hứng, anh cũng biết bà nội không thích cô ta mà. Hôm nay là đại thọ của bà, vậy mà cô ta không bỏ tiền ra mua nổi quà hay sao mà lại phải mượn danh anh để tặn ké? Em thấy anh mau ly hôn với cô ta đi, cưới cái loại này chỉ toàn làm nhà chúng ta xấu hổ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...