Hội quán đột nhiên xảy ra mộ vụ mất cắp. Bức tranh chữ mà Cố Tuyết đã tặng cho Trác Lãm không cánh mà bay, tất cả mọi người đang rao riết tìm kiếm nó.
Khi Lâm Nhã Thi đi vào đại sảnh, cô ta và Từ Kiến Quốc quan sát hành động của mọi người, Cố Tuyết và Niên Bác Văn đang trấn an Trác Lãm, mặc dù bức tranh chữ của Cố Tuyết chưa được thẩm định, nhưng chắc chắn nó có giá trị rất cao nếu bán ra thị trường. Vì vậy mà mọi người đang đoán có kẻ nào đó biết rõ giá trị của bức tranh nên mới lấy cắp.
“Sư phụ, bức tranh người treo trên tường đã biến mất sao?”
Lâm Nhã Thi thấp giọng hỏi.
Cô ta tỏ ra lo lắng khi thấy Trác Lãm không vui. Bức tranh đó Lâm Nhã Thi có thấy qua một lần, đó là một bức tranh chữ được viết rất đẹp.
“Đúng vậy. Buổi sáng ta còn ngắm bức tranh chữ đó hơn nửa tiếng, sau khi mấy cháu đến, ta định đem ra cho mọi người cùng xem ta quý bức tranh chữ đó thế nào, thì lại phát hiện nó đã biến mất.”
Trác Lãm thở dài vuốt râu nói.
“Sư phụ có cất ở đâu mà không nhớ không? Chứ nơi này là hội quán tư nhân, người ngoài không thể nào vào đây được đâu ạ!”
Lâm Nhã Thi nghiêm túc hỏi.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn Cố Tuyết đang ung dung tự tại. Sư phụ của ả xem trọng Cố Tuyết, vậy mà vào giờ khắc quan trọng này, cô ấy lại tỏ ra bình thản như không.
“Ai nói ở đây không có người ngoài? Cô ta và cả tổng giám đốc Niên là người ngoài đó. Mà kể cũng lạ, bình thường treo bức tranh thì không sao. Đến khi hai người này đến lại biến mất, cũng trung hợp ghê nhỉ?”
Từ Kiến Quốc mỉa mai nói.
“Kiến Quốc, chú ý lời nói của mình, con có thể nghi ngờ tất cả mọi người, cũng không thể nghi ngờ vợ chồng Bác Văn, vì…”
Trác Lãm còn chưa nói xong thì Từ Kiến Quốc lại lên giọng, hống hách: “Biết người, biết mặt, không biết lòng mà hội trưởng. Có thể tổng giám đốc Niên sẽ không hứng thú với bức tranh, nhưng còn ai đó thì chưa chắc. Chẳng phải nói cô ta cũng biết thư pháp, hội họa sao? Biết đâu cô ta ham muốn bức tranh đó nên đã trộm mất?”
Hắn lập ra giả thiết rất buồn cười, khiến Cố Tuyết lại một lần nữa phải phá lên cười sảng khoái.
“Tôi thèm khát bức tranh đó? Tôi vẽ cho anh mười bức giống vậy cũng được nữa là. Hơn nữa tôi luôn ở cạnh bác Trác và Bác Văn, tôi không ở riêng một giây nào cả. Anh nói xem tôi lấy bức tranh đó khi nào hay vậy?”
“… Cô ở cùng không có nghĩa là cô không lấy bức tranh. À, mà lúc trưa tôi có thấy cô đi vệ sinh đó, biết đâu cô ra tay khi đó thì sao? Chuyện này ai biết được chứ!”
Từ Kiến Quốc cố chấp nói.
“Ngay đến bác Trác còn không biết bức tranh mất lúc nào, vậy mà anh lại là mất vào lúc trưa khi tôi đi vệ sinh hả? Sao anh biết được thời gian chính xác hay quá vậy?”
Cố Tuyết mỉm cười hỏi.
“… Vừa rồi hội trưởng có nói là buổi sáng vẫn còn mà. Các người đến ngay sau đó, thì tôi đoán bức tranh mất từ khoảng ban trưa…”
Từ Kiến Quốc lắp bắp đáp.
“Ồ, anh suy luận giỏi thế! Anh không đi làm thâm tử thì uổng ghê nha. Nhưng mà tiếc quá là anh đoán sai rồi. Tôi sẽ không lấy bức tranh đó đâu. Trái lại tôi cảm thấy người có suy luận sắc sảo như anh mới đáng nghi đó!”
Cố Tuyết cười nói.
“Cô đừng ăn nói hồ đồ, ngậm máu phun người. Tôi không có làm chuyện đó đâu!”
Từ Kiến Quốc nóng nảy.
“Ở đây ai cũng có phần trăm nghi vấn. Tại sao anh có thể nghi ngờ tôi mà tôi lại không được nghi ngờ anh? Sao anh tiêu chuẩn kép quá vậy?”
Cố Tuyết cười cợt hỏi.
“… Tôi chỉ nói theo suy nghĩ của tôi thôi. Bức tranh đó được hội trưởng xem như báu vật, mọi người ở đây đều biết chuyện đó, chúng tôi ngày nào cũng được hội trưởng cho ngắm nhìn, đối với bức tranh không có ý đồ xấu. Chỉ có người vừa đến như cô là khả nghi thôi.”
Từ Kiến Quốc khẳng định chắc nịch.
“Kiến Quốc đừng ăn nói hồ đồ, Tiểu Tuyết không thể nào là người lấy bức tranh đâu…”
Trác Lãm lên tiếng phân bài.
“Đúng vậy sư huynh, anh đừng phán đoán bừa bãi nữa. Cô Cố cũng biết viết thư pháp mà, cô ấy còn có thể viết tặng bà cụ Niên làm quà mừng thọ, chắc chắn rằng chữ của cô ấy rất đẹp, rất có giá trị, nên sẽ không đi ăn trộm tranh đâu.”
Lâm Nhã Thi làm bộ là người tốt lên tiếng bênh vực.
Thật ra câu nào cô ta nói cũng ám chỉ Cố Tuyết có mục đích, hoặc là muốn ép cô ấy phải trổ tài để chứng minh. Bà cụ Niên lẫn sư phụ của của ta đều ca tụng Cố Tuyết, cô ta muốn xem xem một người chỉ biết gây chuyện thì có tài đến đâu.
Mặc dù vụ việc bức tranh không phải do cô ta làm, và cũng không biết ai đã lấy, nhưng nếu không thừa nước đục thả câu thì thiệt thòi cho cô ta quá.
“Cô ta mà giỏi vậy à? Thi Thi, em đừng tâng bốc quá đà, kẻo danh không xứng với thực đó!”
Từ Kiến Quốc xem thường nói.
“Anh đừng nói vậy mà… hay là chúng ta…”
Lâm Nhã Thi còn định nói để Cố Tuyết chứng minh tài năng, thì đúng lúc này, trợ lý của Trác Lãm vội vàng chạy đến, hắn còn ôm bức tranh chữ quý giá của ông ấy trên tay:
“Hội trưởng, tìm thấy bức tranh rồi. Nó nằm ở cốp sau xe của tổng giám đốc Niên đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...