Cứ nghĩ Cố Tuyết sau khi rơi xuống sân khấu sẽ không thể nào diễn tiếp, nhưng cô ấy vẫn cố gắng ngồi dậy, ra hiệu cho hậu đài là mình không sao và vẫn có thể tiếp tục. Vì cú rơi của Cố Tuyết không rơi giữa các diễn viên nên mọi thứ không bị gián đoạn.
Hà Hoài ở bên trong cán gà nhìn thấy Cố Tuyết gặp sự cố cũng tái mặt. Hắn được Niên Bác Văn giao phó công việc trông coi mợ chủ, bởi vì chương trình lần này toàn là kẻ thù của cô ấy, nên mấy chuyện hãm gại chắc chắn sẽ xảy ra. Đúng như những gì Niên Bá Văn lo sợ, Cố Tuyết thật sự đã xảy ra “tai nạn ngoài ý muốn”. Hà Hoài ngay lặp tức bắt tay điều tra vụ việc.
Trên sân khấu, Cố Tuyết đứng lặng một góc nhìn ba diễn viên đang tiếp tục diễn, cô nhẹ nhàng đi đến đứng bên cạnh họ, Cố Tuyết đưa tay muốn giúp mẹ lau nước mắt, cô cũng muốn xoa dịu ba và muốn ôm lấy người yêu của mình. Tuy nhiên không có việc nào là cô làm được cả.
Cố Tuyết đau đớn nhìn những người thân yêu đang vì mình đấu đá, cô muốn ngăn cản, muốn đứng ra hòa giải… nhưng mà, làm sao cô có thể giúp họ được đây? Bây giờ cô chỉ là hồn ma bóng quế.
“Bố, mẹ, anh Nam… cầu xin mọi người đừng đổ lỗi cho nhau nữa…”
Cố Tuyết nức nở bật khóc.
Đây cũng là phần kết của vở diễn, sau đó ánh đèn sân khấu được bật lên trong tiếng vỗ tay rần trời của khán giả, so với lần diễn trước của Cố Nguyệt Sương, đoạn diễn không lời của Cố Tuyết hay hơn hẳn.
“Cố Tuyết, Cố Nguyệt Sương. Cảm ơn hai cô đã biểu diễn hết mình trong phần diễn này, trước khi nghe giám khảo góp ý, tôi muốn hỏi thăm Cố Tuyết một chút, vừa rồi cô ngã không sao chứ? Cô có cần đến bệnh viện liền không?”
MC lo lắng hỏi.
“Cảm ơn chị Tuệ đã hỏi thăm, cú ngã vừa rồi mặc dù đau thật, nhưng tôi không sao! Vẫn có thể đi đứng đàng hoàng, vẫn có thể nghe giám khảo nhận xét!”
Cố Tuyết cười đáp.
“Cô không sao thật à? Vừa nãy cô rơi từ nơi cao lắm đó! Nếu cô muốn đi bệnh viện cũng sẽ không ai chỉ trích gì cô đâu.”
Thẩm Tuệ nói tiếp
“Tôi không sao thật mà. Chị Tuệ cứ yên tâm đi. Cho dù bây giờ có động đất hay sóng thần ập đến, tôi vẫn có thể đứng vững được.”
Cố Tuyết nói đùa.
Lời này của cô khiến cho trương quay bớt căng thẳng, với thân phận và địa vị của mình, Cố Tuyết hoàn toàn có thể làm cho bọn họ đứng ngồi không yên khi nói mình đang bị thương, tuy nhiên cô lại chọn cách mỉm cười cho qua chuyện. Như vậy đủ thấy Cố Tuyết không hề ỷ vào bản thân là mợ hai nhà họ Niên hống hách, làm loạn.
“Nếu cô đã nói vậy thì tôi xin phép mời các giám khảo nhận xét phần thi của cô trước, để cô được đi vào nghỉ ngơi nhé!”
Thẩm Tuệ mỉm cười.
Làm trong ngành này, dạng cô chiêu, cậu ấm, quý nhân nào mà cô ấy chưa từng gặp. Nhưng những người đó phần lớn là những kẻ hống hách khó chịu, số ít còn lại là giống như Cố Tuyết, không dựa vào thế lực phía sau tác oai tác oái.
“Vâng!”
Cố Tuyết gật đầu.
Cô nắm chặt thân váy, cố gắng kiềm chế cơn đau sau lưng để nghe giám khảo nhận xét.
“Tôi nhận xét trước nhé!” Tần Thanh xung phong lên tiếng: “Đoạn diễn vừa rồi của cô rất tốt, mặc dù không có thoại nhiều, nhưng cô vẫn lột tả được cảm xúc của nhân vật. Dù chỉ là hồn ma đi theo bên cạnh nam chính. Đoạn cuối khi cô độc thoại vô cùng cảm xúc, hy vọng sau chương trình này tôi có thể hợp tác với cô trong mấy bộ phim chính kịch.”
Tần Thanh không phải người hay khen ngợi người khác, vậy mà hai lần nhìn thấy Cố Tuyết biểu diễn, hắn lại khen ngợi không ngớt lời, khiến cho Cố Nguyệt Sương vô cùng căm phẫn.
Ở vòng loại, Tần Thanh là người chê cô ta nhiều nhất.
“Vâng, cản ơn lời đề nghị của Tần ảnh đế, tôi cũng hy vọng có thể hợp tác với anh trong tương lai.”
Cố Tuyết mỉm cười.
“Chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Tần Thanh hài lòng.
Sau đó là lời khen của Bạch Trạch và Lê Thiên Hoa, những gì họ nói đều được khán giả đồng tình tán thưởng.
Không khí trong trường quay cũng vì vậy mà sôi đội hẳn lên
“Hai ảnh đế và đạo diễn Lê đã dành lời khen cho cô rồi, thì bây giờ tới lượt tôi chê nha!”
Lâm Nhã Thi dịu giọng nói.
Câu này của cô ta khiến khản giả xôn xao, vì rõ ràng phần trình diễn của Cố Tuyết không có gì để trách móc. Cố Tuyết cũng biết cô ta sẽ không để cô vui vẻ nhận lời khen tặng, bói móc đủ chuyện mới khiến cô không bằng cô ta. Như vậy thì lỡ chuyện cô ta sắp xếp gây ly gián lần trước có bị tuồn ra ngoài thì vẫn có người sẵn sàng bênh vực.
Đâu hoàn toàn là cách làm thường thấy của mấy cô gái trà xanh giả tạo.
“Điều đầu tiên tôi chê là cô phản ứng hơi chậm, ngay khi dây cáp đứt, nếu cô phản ứng nhanh một chút sẽ không đến nỗi rơi xuống sân khấu, cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến phần diễn của cô ở đoạn sau, nhất là đoạn độc thoại ấy, thật ra vẫn chưa cảm xúc lắm đâu. Cô nên nói chuyện mềm mại, ướt át nhiều hơn một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...