Điều đáng thương nhất đối với Cố Tuyết lúc này không phải là việc bị Niên Bác Văn phản bội hay nhà họ Niên muốn đuổi cô đi, mà là việc cô không có lấy một người bạn để khóc lóc tâm sự.
Từ nhỏ đến lớn, nhân duyên bạn bè của cô khônh được tốt lắm, chơi thân với ai thì cũng chỉ được một đoạn thời gian, sau đó cả hai sẽ giống như người xa lah từng quen biết.
Ngồi một mình trước quầy rượu, Cố Tuyết lướt hết danh bạ điện thoại chỉ có mấy cái tên, thật sự lúc này cô đang rất cần có ai đó bên cạnh để thổ lộ tâm tư, tất nhiên là người này phải kín miệng.
“Chị Nghiên, chị đang ở đâu vậy? Chị có rảnh không? Đến quán bar TH uống với em vài ly nhé?”
Cố Tuyết ngà ngà say gọi điện thoại cho Tần Hi Nghiên.
Người quản lý mới này là người duy nhất cô có thể tin tưởng.
“Em say rượu sao? Được được, chị sẽ đến ngay. Em ở yên đó, đừng làm gì quá đáng nhé!”
Tần Hi Nghiên vội vã đáp.
Điều cấm kị nhất của một nghệ sĩ là mất hình tượng, sa đọa trong mắt công chúng. Việc đi bar giải trí là điều bình thường, nhưng điều đó chỉ bình thường với người khác thôi.
“Em có say đâu mà chị sợ em làm loạn? Chị đến đây nhanh đi, đến chậm là em sẽ túm đại một anh đẹp trai vui vẻ qua đêm đấy!”
Cố Tuyết nửa đùa nửa thật.
Cô lại tự rót cho mình một ly rượu, màu đỏ sóng sánh cùng vị đắng chát trôi qua cổ họng, ngày thường Cố Tuyết sẽ không đụng đến mấy thứ có chất cồn này, nhưng hôm nay cô muốn phá lệ, để bản thân say sưa một bữa.
Quán bar đông đúc, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, có mấy người đàn ông đến bắt chuyện với Cố Tuyết nhưng đều bị cô đuổi đi. Lúc trước dính líu đến Lục Trạch Thâm đã khiến cô gặp đủ thứ rắc rối, bây giờ dĩ nhiên là cô muốn bản thân mình phải trong sạch, có như vậy thì người khác mới không bắt bẻ được cô.
Cố Tuyết lại nhớ đến cảnh hai nhà Niên - Lâm xum vầy, nhộn nhịp. Niên Bác Văn và Lâm Nhã Thi ngồi cạnh nhau vô cùng xứng đôi, khung cảnh đó chỉ thiếu một chiếc váy cưới nữa sẽ thành lễ đường của hai người họ.
Chẳng trách mà Niên Tuyết Kỳ cứ khăng khăng chỉ thừa nhận Lâm Nhã Thi là chị dâu, cô ta và chồng cô chính là điển hình cho câu “mây tầng nào, gió tầng ấy”.
“Tiểu Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên em lại uống rượu một mình vậy? Em có biết em thế này là đang tự bóp chết mình không?”
Tần Hi Nghiên hơi giận nói.
Cô đã lái xe thật nhanh đến chỗ này chỉ để kịp gặp Cố Tuyết. Cũng may đoạn đường đến đây thông thoáng, không gặp đèn đỏ, cũng không gặp cảnh sát giao thông.
Nhìn vào tình trạng say rượu, Tần Hi Nghiên đoán cô ấy đã uống khá nhiều, và tâm trạng đang tồi tệ lắm.
“Chỉ uống hơn nửa chai rượu thì có thể làm sao chứ? Chị, chị muốn uống gì thì gọi đi, hôm nay em sẽ thanh toán.”
Cố Tuyết ôm chầm lấy Tần Hi Nghiên hào phóng nói.
“Chị không uống gì cả, chị đến đón em về.”
Tần Hi Nghiên từ chối.
Cô muốn đỡ lấy Cố Tuyết nhưng cô ấy lại từ chối.
“Về gì chứ? Em còn chưa chơi đã mà? Hơn nữa nếu phải về nhà, em không biết phải về đâu cả.”
Cố Tuyết cười đáp.
Cô tiếp tục rót rượu cho mình, dường như vẫn còn cảm thấy uống bằng ly chưa đủ, Cố Tuyết cầm chai rượu lên, nốc cạn.
“Em đừng uống nữa. Em gặp chuyện gì rồi, nói chị nghe xem!”
Tần Hi Nghiên giật lại chai rượu lo lắng hỏi.
“Em thì có thể gặp chuyện gì chứ? Chẳng qua là sắp ly hôn nên muốn ăn mừng một chút thôi!”
Cố Tuyết vừa cười, vừa khóc đáp.
Nghĩ đến việc mình và Niên Bác Văn còn chưa có bắt đầu lại sắp kết thúc, cô cảm thấy rất buồn bã. Ban đầu sau khi sống lại, Cố Tuyết muốn tận dụng cơ hội ở bên hắn, chuộc lỗi với hắn, nên đã cố gắng thể hiện bản thân ăn năn hối lỗi, cứ tưởng tương lai sẽ có một cái kết đẹp, nhưng mà thời thế xoay chuyển rồi. Vì cô được trùng sinh nên kéo theo hiệu ứng cánh bướm khiến mọi thứ xung quanh cũng đổi thay theo.
Kiếp trước làm gì có chuyện này, hoặc là có nhưng do cô không quan tâm đến.
“Ly hôn? Em nói vậy là sao? Em và tổng giám đốc Niên đang tốt đẹp, tại sao lại ly hôn?”
Tần Hi Nghiên kinh ngạc hỏi.
“Tại sao lại ly hôn hả? Chắc do em chưa đủ tốt, chưa thể hiện đủ tình cảm của mình dành cho anh ấy, nên anh ấy chán em, không tin tưởng em yêu anh ấy, rồi muốn ly hôn thôi. Chuyện hợp tan ấy mà, em sẽ không buồn đâu. Ly hôn rồi thế nào em cũng có phí cấp dưỡng, đến chừng đó em sẽ bao nuôi vài anh đẹp trai để vui chơi qua ngày, không yêu đương nữa!”
Cố Tuyết hào hứng nói.
Giọng của cô khá lớn nên thu hút sự chú ý của vài người, làm Tần Hi Nghiên phải vội vã bịt miệng Cố Tuyết lại, đồng thời cũng xấu hổ xin lỗi mấy người bên cạnh.
“Em nói lung tung gì đó! Đừng có nói bậy bạ. Em say rồi, đưa điện thoại cho chị, để chị gọi chồng em đến đón em.”
Tần Hi Nghiên lạnh giọng quát.
“Gọi anh ta làm gì? Em không muốn nhìn mặt anh ta. Em muốn tìm trai bao, em phải ăn chơi thác loạn!”
Cố Tuyết say sỉn đáp.
“Em nói bậy đủ rồi đó. Đi về! Mau lên, đứng dậy đi về!”
Tần Hi Nghiên vừa nói, vừa lôi kéo Cố Tuyết. Tuy nhiên không biết cô ấy lấy đâu ra sức lực phản kháng rất mạnh, chỉ vung một tay đã đẩy ngã Tần Hi Nghiên, kế tiếp là loạng choạng đi ra ngoài đám đông đang nhảy múa.
Hết cách, Tần Hi Nghiên cũng chỉ có thể gọi điện cầu cứu Niên Bác Văn. Lúc tiếp nhận làm quản lý cho Cố Tuyết, Hà Hoài đã cho cô số điện thoại liên lạc, phòng trường hợp khẩn cấp.
“Xin chào trợ lý Hà, tôi có thể gặp tổng giám đốc không? Bây giờ tôi đang ở quán bar TH cùng Cố Tuyết, cô ấy đang say xỉn đòi ly hôn và bao nuôi vài chàng trai trẻ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...