“Cuối cùng nàng cũng đến rồi. Khi ép nàng hòa thân, trẫm biết sẽ có một ngày nàng quay về tìm trẫm.”
Bạch Trạch đứng trên cổng thành, nhìn cảnh đao binh phía dưới mỉm cười cảm thán.
Đại Sở đã đến ngày tận diệt, đây hoàn toàn là nghiệp oan do hắn đã gieo nên. Lúc đầu vì muốn giành địa vị nên mới dựa vào nhà họ Tiết, sau khi đạt được mục đích rồi, lại khiến cả nhà họ tử chiến sa trường, chỉ có một mình Tiết Khuynh Vũ là trở về mà thôi. Ngay thời khắc đó hắn đã biết nàng đối với hắn chất chứa oán hận.
Sau khi phong tước, hắn lại một lần nữa ép nàng đi đến bước đường tạo phản khi liên tục chèn ép Huân Vương Quan Thị, không chỉ dùng lại ở đó, hắn còn đem nàng đi hòa thân, hủy hoại danh tiết của nàng. Nếu nàng không quay về tìm hắn báo thù mới là chuyện lạ.
Mặc dù trước đây hắn cũng yêu nàng, tuy nhiên tình cảm đó không đủ để sánh với quyền uy tối thượng.
“Nếu ngươi đã biết ta trước sau gì cũng đến tìm ngươi, thì ngươi chắc cũng biết lần này gặp lại, ta phải lấy đầu ngươi để tế vong linh của phu quân ta nơi chín suối!”
Cố Tuyết lạnh lùng căm phẫn chĩa thẳng mũi kiếm vào Bạch Trạch, chỉ cần nàng ra tay dứt khoát thì đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ.
Những uất hận hắn đã gieo cho nàng, hôm nay nành phải lấy lại vốn lẫn lãi.
“Lấy đầu của trẫm không phải chuyện dễ, nàng nghĩ mình sẽ làm được sao?”
Bạch Trạch cười hỏi.
“Ngươi cứ thử rồi sẽ biết!”
Nói xong, Cố Tuyết cầm thanh kiếm lao thẳng về phía Bạch Trạch, tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng hắn cũng không hề thua kém. Bên trên ánh nắng gay gắt, phía dưới đầy tiếng la hét của dân chúng Đại Sở, Bạch Trạch không hề do dự, hắn tuốt gươm đỡ đường kiếm của Cố Tuyết, kế đó, hắn cùng nàng so với nhau vài chiêu trước khi hắn hất kiếm của nàng rơi xuống đất.
Cố Tuyết là Thường Thắng Đại Tướng Quân, trên chiến trường là người bất bại, tuy nhiên khi đối đầu với Bạch Trạch, nàng lại lép vế hơn rất nhiều. Đơn giản vì hắn là người đã dạy nàng võ công, kiếm pháp.
“Tiểu Vũ, nàng thua rồi, nàng không thể đánh bại trẫm đâu!”
Bạch Trạch thu kiếm, tra lại vào vỏ cười nói.
“Ngươi đừng đắc thắng. Ta vẫn còn có thể đánh với ngươi vài chiêu nữa. Nếu hôm này không thể lấy đầu ngươi, có làm ma ta cũng phải ngày ngày ám ảnh ngươi trong giấc mộng.”
Cố Tuyết nghiến răng đáp.
“Tiểu Vũ, tội tình gì mà phải môti mất một còn với ra chứ? Rõ ràng chúng ta có thể gạt bỏ thì hận mà. Huân Vương cũng không phải người tốt, nàng đừng đánh đổi vì hắn nữa.”
Bạch Trạch tỏ ra tiếc nuối.
“Chàng có phải người tốt hay không, không đến phiên ngươi nhận xét. Cho dù chàng là kẻ đại ác, chỉ cần trong mắt ta chàng là người tốt là được rồi. Ta không cần người ngoài phán xét gì về chàng cả.”
Cố Tuyết cố chấp.
Ngay sau khi Huân Vương chết, nhiều lời đồn không hay về hắn đã xảy ra, tuy rằng đí đều là lời nói vô căn cứ, nhưng truyền tụng lâu ngày giả cũng thành thật. Cố Tuyết vì lấy lại công đạo cho hắn, không biết bao nhiêu lần cô và người khác tranh cãi nảy lửa.
“Tiểu Vũ, đôi lúc nàng nên tin vào lời thiên hạ. Huân Vương hắn không chết oan đâu. Nàng là con rối trong tay hắn đó!”
Bạch Trạch lại nói tiếp: “Tiểu Vũ, chúng ta quen nhau từ nhỏ, tâm ý của ta với nàng, lẽ nào còn không rõ ràng sao? Chuyện của Tiết gia cũng không phải là điều nằm trong dự tính của ta. Ban đầu ta chỉ muốn họ thua trân, sau đó cách chứ về quê, nhưng phụ thân và huynh trưởng của nàng lại tử thủ… cho nên mới…”
“Cho nên mới chết oan? Cho nên cái chết của họ không phải do ngươi ban tặng?”
Cố Tuyết buồn cười hỏi.
“Đúng vậy, bằng không nàng thử nghĩ xem, ta yêu nàng như vậy thì làm sao bức tử nhà họ Tiết được?”
Bạch Trạch thở dài.
Lời của hắn đã chính thức làm dấy lên nỗi hận chất chứa lâu dài trong lòng Cố Tuyết, nàng hét lên một tiếng “hôn quân” rồi sau đó đâm thẳng vào ngực Bạch Trạch, máu đỏ từ thánh kiếm nhỏ giọt xuống đất. Cố Tuyết vẫn chưa hài lòng, nàng đâm sâu thanh kiếm thêm mấy phân nữa, đến độ lưỡi kiếm xuyên qua người của hắn ta.
Ngay lúc nàng thấy thõa mãn nhất thì một lưỡi kiếm từ phía sau đâm đến. Cố Tuyết buông tay, hốt hoảng quay lại nhìn kẻ vừa đánh lénh mình. Đôi mắt xinh đẹp mở to kinh ngạc vì không thể nào tin được người ra tay lại là phu quân đã mất.
“Cắt! Tốt lắm, Cố Tuyết, cô càng diễn càng xuất sắc đó!”
Lê Thiên Hoa phấn khởi nói.
Livestream vẫn đang tiếp diễn, rất nhiều bình luận tán dương, khen thưởng Cố Tuyết, hơn một ngàn người tuyên bố mình là fan của cô. Để cô qua vòng loại là một quyết định đúng đắn.
Lâm Nhã Thi ngồi yên bất động, vốn dĩ cô ta muốn làm khó Cố Tuyết, nhưng ai ngờ ải nào cô ấy cũng qua dễ dàng, ngay cả mấy cảnh đánh kiếm hành động làm cũng rất suông sẻ. So với cô ta lúc trước chỉ có hơn chứ không hề thua kém.
“Cảm ơn đạo diễn Lê đã khen ngợi, vào vòng sau rồi chắc chắn tôi sẽ diễn tốt hơn.”
Cố Tuyết vui vẻ trả lời.
“Có chí cầu tiến là rất tốt. Trong tay tôi đang có một kịch bản còn thiếu vai diễn phụ, nếu cô không chê thì sau cuộc thi này, tôi sẽ gửi kịch bản cho cô. Dĩ nhiên vai còn thiếu đó là vai phản diện.”
Lê Thiên Hoa thăm dò. Hiện giờ có rất nhiều diễn viên chỉ thích đóng vai chính, các vai phụ, đặc biệt là vai phản diện rất dễ khiến họ bị lu mờ hoặc có thêm antifan. Vì vậy mà bộ phim này của ông ta đã đắp chiếu nửa năm chưa quay được.
“Có vai diễn là tôi mừng lắm rồi, sao lại còn phân biệt chính phụ nữa chứ? Cảm ơn đạo diễn Lê đã chiếu cố, tôi sẽ không làm ông thất vọng.”
Cố Tuyết cam đoan.
“Vậy thì tốt. Được rồi Cố Tuyết, phần diễn của cô đã qua vòng rồi. Cô về chuẩn bị cho tốt phần thi tiếp theo nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...