Lúc Cố Tuyết ngẩn đầu nhìn vào khoảng không độc thoại, những người đang xem đều giống như thấy được khung cảnh trong phim, nhưng thay vì Lâm Nhã Thi là nữ chính, thì họ lại thấy bản thân Cố Tuyết trong đó. Mặc dù cô ấy không hề hóa trang, hay mặc cổ phục, nhưng cảm giác Cố Tuyết mang lại khi tái diễn trích đoạn, lại khiến người ta cảm thấy còn hay hơn Lâm Nhã Thi.
Trên mạng lẫn hiện trường đều im thin thít.
Có lẽ tiếng động duy nhất lúc này là âm thanh vả mặt của fan Lâm Nhã Thi và bản thân cô ta. Vốn định sẽ thừa dịp nói móc Cố Tuyết mấy câu, nhưng không ngờ lại…
Lâm Nhã Thi âm thầm nghiến răng, căm hận.
“Hay, hay lắm, Cố Tuyết, cô diễn giỏi lắm!”
Tiếng hoan hô của Lê Thiên Hoa đã làm tan bầu không khí đang bị đóng băng, cũng khiến mọi người ý thức được hiện tại Cố Tuyết đang thi cử.
Con mắt nhìn người của Lê Thiên Đông trước giờ không sai, khi ông ta đã nhìn trúng ai, thì người đó thật sự có tài năng, cần được bồi dưỡng.
“Đúng vậy Cố Tuyết, vừa rồi xém chút nữa là tôi còn tưởng mình đang xem phim đấy! Tôi còn muốn xem đoạn tiếp theo đây này!”
Ảnh đế Tần Thanh lên tiếng.
Tần Thanh là diễn viên phái thực lực chuyên đóng chính kịch, những bộ phim có mặt của anh ta đều thu về rất nhiều tiền cho nhà sản xuất.
“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi là người diễn vai nam chính trong bộ phim này, lúc đóng với Nhã Thi, tôi đã nghĩ cô ấy diễn quá xuất sắc rồi, không ngờ lại còn có người diễn tốt hơn nữa. Cố Tuyết, cô có muốn thử sức diễn cùng tôi phân đoạn khác của bộ phim không?”
Ảnh đế Bạch Trạch hào hứng.
Bạch Trạch cũng là một diễn thực lực, bất kể vai diễn nào hắn cũng có thể nhập vai. Khi đóng vai nam chính cùng Lâm Nhã Thi, hắn chỉ mới vào nghề, bộ phim đó là bộ phim thứ hai của hắn. Dù vậy, diễn xuất của Bạch Trạch lại ngang với Lâm Nhã Thi, khiến nhiều người khi đó bất ngờ, không tin được.
“Cảm ơn lời khen của các vị giám khảo. Thật ra nếu đạo diễn Lê cho phép thì tôi sẽ diễn thêm một đoạn với ảnh đế Bạch.”
Cố Tuyết mỉm cười đáp.
Thái độ không hề rụt rè e sợ của cô khiến Lâm Nhã Thi càng tái mặt, nếu có thể thì cô ta rất muốn tắt livestrean ngay bây giờ, rõ ràng mục đích là muốn làm khó Cố Tuyết, vậy mà người bị mất mặt lại là cô ta.
Lâm Nhã Thi liếc qua vô vàn bình luận, nếu vừa rồi tất cả là bình luận chửi mắng, thì bây giờ lại có nhiều lời khen ngợi.
[Không biết có ai cảm thấy mặt bị vả đau giống tôi không? Vừa nãy còn xem thường Cố Tuyết, nói cô ta ăn theo Thi Thi. Nhưng nhìn cách diễn vừa rồi, rõ ràng là vượt xa Thi Thi năm đó…]
[Đúng vậy, tôi cũng đang bị đau mặt giống chủ thớt nè, tôi không dám tin vài hai mắt mình luôn đó!]
[Cứ nghĩ là người sẽ đi cửa sau, ai ngờ người ta lại đàng hoàng đi vào cửa chính. Bài học đó nha mấy bạn ơi, sau này trước khi sự việc minh bạch thì đừng có tay nhanh hơn não.]
[Diễn xuất tốt thì sao chứ? Đời tư hỗn loạn, và còn đang bị xem là bất hiếu kìa, cô ta cũng tốt lành gì cho cam.]
[Nè nè, lầu trên đừng vội phán xét, coi chừng lại bị vả mặt nữa đó nha!]
[Tôi tuyên bố, từ giờ tôi sẽ là fan đầu tiên của Cố Tuyết!]
[Tôi nữa, tôi nữa, tôi cũng sẽ là fan của cô ấy!]
Lâm Nhã Thi càng xem càng cay mắt.
“Đạo diễn Lê, nếu ảnh đế Bạch và Cố Tuyết đã hào hứng vậy rồi thì chúng ta cùng xem một phân đoạn khác nữa đi. Dù gì đã lâu rồi tôi không xem lại mấy cảnh kinh điển của phim này. Bây giờ vừa đúng lúc có thể nhớ lại kí ức.”
Cô ta giả vờ hào phóng nói.
“Cố Tuyết, yêu cầu của Nhã Thi cô thấy thế nào? Có làm được không?”
Lê Thiên Hoa thích thú hỏi.
“Làm được ạ. Đạo diễn Lê cứ tin tưởng tôi nhé!” Cố Tuyết tươi cười: “Không biết ảnh hậu Lâm muốn tôi diễn lại phân đoạn kinh điển nào vậy?”
“Đoạn tôi muốn xem cũng không khó khăn gì lắm đâu. Đó là cảnh cuối của bộ phim khi nữ chính dẫn quân đánh vào Đại Sở, cô ấy và nam chính hoàng đế giáp mặt nhau trên cổng thành, sau đó đấu với nhau một trận sống chết. Cuối cùng cô ấy giết được hoàng đế, nhưng cũng chính lúc này, người chồng mà cô ấy cho rằng đã chết xuất hiện đâm cô ấy một nhát, đây là lúc mọi chuyện phơi bày, thực ra người giật dây từ đầu đến cuối là phu quân nữ chính. Kết cuộc nữ chính gieo mình từ thành môn xuống đất.”
Lâm Nhã Thi tốt bụng kể ra phân đoạn, sau đó mỉm cười nhìn Cố Tuyết: “Cô có làm được không?”
“Được, tôi có thể diễn, nhưng không biết đạo diễn Lê có thể chuẩn bị cảnh trí và đạo cụ cho tôi không? Cảnh nhảy thành dù thế nào cũng phải làm sao cho giống nhỉ?”
Cố Tuyết cười đáp.
“Cho tôi năm phút để bố trí. Cố Tuyết, ban đầu rất nhiều người cho rằng cô đi cửa sau, vì vậy sau khi vài vòng trong thì cố gắng nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...