Trong số những người tham gia tuyển chọn, Cố Nguyệt Sương được xem là nổi tiếng nhất, trước đó vì hưởng ké không ít tài nguyên từ Cố Tuyết, nên một diễn viên nhỏ như cô ta mới có cơ hội xuất hiện trên trang bìa mấy tờ tạp chí lớn, và cũng là gương mặt đại diện cho mấy nhãn hàng có độ nhận diện lớn.
Tuy nhiên, với tình hình hiện tại thì cô ta phải tự lực cánh sinh, hiển nhiên cách cô ta chọn là dựa vào chương trình này khẳng định vị thế của mình, dù nhà họ Cố đang gặp nhiều biến động.
Cố Tuyết cố gắng tránh đi chỗ khác, cô không muốn giáp mặt với Cố Nguyệt Sương để không phải nghe mấy lời hoa ngôn xảo ngữ. Đấu khẩu nhiều với loại người này cô đã chán ngấy.
“Chị!”
Nhưng có vẻ như Cố Nguyệt Sương không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giẫm đạp cô.
“Chị, đúng là chị rồi. Lần trước chị ngã lầu không sao chứ? Bố nằm viện hết ba ngày mới được xuất viện đó. Vốn em muốn đến thăm chị, nhưng anh rể lại không cho vào.”
Cố Nguyệt Sương cúi mặt nói.
“Chồng tôi không muốn tôi bị ngộ độc trà xanh nên mới không cho cô vào đó. Mà, tôi nhớ tôi rạch rõ ranh giới với cô nhiều lần rồi mà, tại sao cô cứ phải bám lấy tôi để chuốc nhục vậy?”
Cố Tuyết chán ghét đáp.
“Chị… chị đừng nói vậy mà… em…”
“Dừng, tôi đã nói tôi không phải chị cô, càng không có gì muốn nói với cô. Cũng không có hứng thú xem cô diễn kịch hết lần này đến lần khác. Nếu cô thích diễn như vậy thì chờ lát nữa rồi thể hiện nhé!”
Cố Tuyết lạnh giọng nói rồi dứt khoác bỏ ra chỗ khác, để mặc Cố Nguyệ Sương đang ấm ức, sắp khóc.
Chuyện của nhà họ Cố đang nằm đầu trang tìm kiếm mấy ngày nay, những người có mặt ở đây ít nhiều gì cũng đã nghe nói đến. Tuy rằng vẫn chưa biết Cố Hải có tham ô hay không, nhưng hành động của Cố Tuyết đang khiến nhiều người phẫn nộ.
“Cậu đừng khóc, chị ta sống lỗi thì sẽ sớm nhận quả báo thôi. Ỷ vào bản thân cưới được người tốt, trong tay có chút cổ phần đã lên mặt, hống hách không xem ai ra gì. Loại người này cậu càng tỏ ra cần cô ta, thì cô ta càng làm tới đó!”
Một nữ diên viên đứng gần đó đi đến vỗ vai, an ủi Cố Nguyệt Sương.
“Chị mình không xấu như vậy đâu. Chị ấy như vậy cũng do mình cả. Đáng ra mình không nên cướp người yêu của chị ấy… mà thôi đi, chuyện cũng qua rồi. Mình cũng không dám nghĩ đến chuyện xưa đó nữa. Mà cậu tên gì thế? Chúng ta có thể kết bạn được không?”
Cố Nguyệt Sương lau nước mắt cười hỏi.
“Mình tên Lâm Đường Lệ, dĩ nhiên chúng ta có thể kết bạn rồi. Mình rất vui được làm quen với cậu.”
(…)
Vòng loại đầu tiên là vòng loại trực tiếp, mỗi người sẽ diễn một đoạn độc thoại nhỏ để ban giám khảo chấm điểm. Trên phân nữa người chấm điểm A sẽ qua vòng. Đây là để chọn ra hai mươi người xuất sắc nhất vào các vòng trong.
Số thứ tự của Cố Tuyết gần cuối, trước cô có rất nhiêud diễn viên bị loại, chỉ mới có hơn mười người được chọn. Hiện giờ đang đến phần thi của Cố Nguyệt Sương, Trương Ly thấp thỏm ở ngoài chờ đợi.
Cạch!
Cánh cửa phòng thi mở ra, Cố Nguyệt Sương vui mừng phấn khởi ôm chầm lấy người quản lý:
“Chị Ly, em đậu rồi, em được vào vòng trong rồi.”
“Chúc mừng em, chị biết là em sẽ làm đượ mà!” Trương Ly hưng phấn: “Tài năng của em thừa sức giành giải nhất, đâu như một số người chỉ biết dựa vào quan hệ để tranh giành suất của người khác.”
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Cố Tuyết đang chơi điện thoại.
Ai đến đây cũng hồi hộp lo lắng, nếu không phải là xem đi xem lại kịch bản, thì cũng là sợ mình rớt đến độ phải đi vệ sinh nhiều lần cho bớt căng thẳng. Đâu giống như Cố Tuyêt bình tĩnh chơi đùa, không quan tâm đến người khác.
“Chị Ly, đừng nói chị em như vậy. Chị ấy cũng có tài mà, chẳng qua trước giờ chị ấy không thể hiện ra thôi. Chị biết không, lần trước trong tiệc thọ của bà cụ Niên, chị ấy đã viết một bức tranh chữ để làm quà đó, còn được đại sư Trác Lãm khen không ngớt lời nữa.”
Cố Nguyệt Sương lại bắt đầu bày ra bộ dạng trà xanh thường thấy.
“Viết thư pháp thì có gì hay chứ? Diễn xuất vẫn là phần quan trọng, từ khi cô ta debut đến nay có nhận được vai diễn nào đâu. Ngay đến cơ hội quay hay chụp ảnh tạp chí cũng chẳng có. Loại người như vậy nếu được vào vòng trong thì không phải do quan hệ thì là gì? Huống gì Niên Thị cũng có phần góp vốn, chồng cô ta làm sao không tranh thủ cơ hội cho vợ mình được.”
Trương Ly xéo xắt.
Khi nói ra lời này cô ta hoàn toàn quên mất cơ hội của Cố Tuyết là do cô tước đoạt.
“Anh rể không phải là người công tư bất phân vậy đâu. Hơn nữa giám khảo đều là người công bằng, sẽ không có chuyện tiêu cực như chị nói đâu.”
“Ai biết được chứ, em cứ chờ xem!”
Trương Ly mỉa mai.
Ngay lúc này đến lượt Cố Tuyết biểu diễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...