“Chị Nhi… không cần đâu. Chị đừng ép chị em như thế…”
Cố Nguyệt Sương vẫn tỏ vẻ ngoan cường, chịu nhiều ấm ức để ngăn cản Trần Yến Nhi, hành động và lời nói này của cô ta khiến Cố Tuyết chịu nhiều chỉ trích.
Vốn dĩ với địa vị mợ hai nhà họ Niên của cô khiến cho nhiều người chướng mắt, bây giờ lại thêm chuyện cô ức hiếp người khác, vài người không còn thầm thì nữa, mà công khai chỉ trích Cố Tuyết.
“Người gì vậy không biết, rõ ràng là đẩy ngã người ta còn không chịu xin lỗi, tươngt mình là bà Niên thì hay lắm à? Loại người nghinh ngang, ngạo mạn này nên cút khỏi giới giải trí mới phải.”
Một nữ diễn viên tuyến mười tám nào đó chanh chua lên tiếng.
“Chứ còn gì nữa, chỉ tội cho cô em gái có người chị như cô ta, nếu tôi mà có chọ như vậy, tôi đã cho vài cái tát để bớt kiêu căng rồi.”
Một người khác đáp lại.
Có người mở miệng sẽ có người hưởng ứng, mấy cô diễn kia cũng bắt đầu hùa theo mắng chửi Cố Tuyết. Cố Nguyệt Sương được Trần Yến Nhi đỡ lên len lén cười khoái trá, miệng lưỡi của Cố Tuyết có nhanh nhẹn ra sao cũng không thể nào sánh được với áp lực quần chúng. Lần này chắc chắn cô ấy sẽ phải cúi đầu xin lỗi.
Cố Tuyết khoanh tay đứng yên tại chỗ quét mắt qua đám người gió chiều nào theo chiều ấy, rồi lại nhìn về phía Cố Nguyệt Sương và Trần Yến Nhi đang đắc ý. Người ta thường nói tiện nhân già mồm cãi láo quả thực không sai, Cố Nguyệt Sương không chỉ là tiện nhân, còn là kẻ nói dôus trắng trợn.
“Các người có thấy tôi đẩy cô ta không?”
Cố Tuyết đột ngột lên tiếng hỏi.
Câu hỏi này bỗng chốc làm không gian chìm vào im lặng, mấy người vừa a tòng chỉ trích cô liền câm như hến.
“Cô có thấy cô ta đẩy cô ta không?”
Cùng một câu hỏi, lần này là dành cho Trần Yến Nhi.
Cũng như đám người a dua kia, cô ta im thinh thít.
“Nếu các người đã không thấy tôi đẩy ngã cô ta thì dựa vào đâu chỉ trích tôi? Dựa vào đâu bắt tôi xin lỗi vậy?”
Cố Tuyết buồn cười hỏi.
“Chúng… chúng tôi không thấy không có nghĩa là cô không làm!”
Trần Yến Nhi cãi cố.
Mặc dù cô ta xuấ hiện đầu tiên ở hiện trường, nhưng cũng là tình cờ đi ngang qua nghe tiếng la hét của Cố Nguyệt Sương nên mới đến đây xem thử, quá trình sự việc thế nào thì chỉ có hai chị em nhà họ Cố mới biết.
“Dựa vào đâu cô dám khẳng định cô không thấy thì không có nghĩa là tôi không làm? Dựa vào việc ở đây chỉ có tôi và cô ta? Hay là dựa vào việc cô ta vu khống?”
Cố Tuyết tiếp tục chất vấn.
“Thì rõ ràng là vậy mà. Nếu cô không làm thì sao Sương Sương lại ngã cơ chứ?”
Trần Yến Nhi lên giọng.
“Cô không nghĩ là cô ta tự ngã à?”
“Đầu Sương Sương còn chảy máu, có ai lại tự làm bản thân bị thương để vu oan người khác đâu?”
Trần Yến Nhi hỏi lại.
Vừa xong, trong đầu cô ta bỗng nhớ đến mấy bộ phim cung đấu, các phi tần tranh sủng với nhau mà không tiếc dùng thủ đoạn, thậm chí có người cò ln làm hại chính mình nữa…nhưng mà đó cũng chỉ là tình tiết trên phim, thực tế hiển nhiên phải khác.
“Thời Tam Quốc, Hoằng Cái vì để trá hàng thành công, không tiếc để Chu Du đánh mình tám mươi trượng, mục đích của chỉ lừa Tào Tháo, rồi trong ứng ngoại hợp cùng Đông Ngô và Tây Thục đánh lui mấy mươi vạn quân Ngụy ở trận Xích Bích. Một khi đã có mục đích thì có gì lại không dám làm.”
Cố Tuyết buồn cười hỏi lại.
“Cô… cô đừng nói nhăng nói cuội!”
Trần Yến Nhi cứng miệng.
“Tôi có nói nhăng nói cuội hay không, có lẽ trong lòng cô tự có đáp án rồi. Cố Nguyệt Sương, có phải cô cho rằng ở đây không có camera quan sát nên cô muốn làm gì thì làm không? Ngại quá, vừa khéo để đề phòng bất trắc, tôi tự trang bị camera theo dõi trên người mình, mấy người có muốn xem không?”
Cố Tuyết lắc lắc điện thoại vui vẻ hỏi.
Nghe câu hỏi này của cô ấy, sắc mặt của Cố Nguyệt Sương liền trắng bệt, cô ta không nghĩ rằng Cố Tuyết lại chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng để không bị vu oan giá họa.
Không biết là từ đâu Cố Tuyết học được điều này, nhưng với khả năng ứng phó mọi tình huống thì rõ ràng cô ấy không còn là Cố Tuyết ngu ngốc, mà cô ta từng biết.
Không chỉ có Cố Nguyệt Sương, nét mặt của Trần Yến Nhi cũng nhăn nhó.
Hiện trường xung quanh im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng con ruồi bay qua.
“Sao nào? Vừa rồi hai người liên tục buộc tội tôi ghê lắm mà? Sao giờ lại không nói gì nữa vậy?”
Cố Tuyết cười cợt hỏi.
Cô đi đến gần Trần Yến Nhi và Cố Nguyệt Sương, trong chốc lát, dưới khí thế ép người, hai người kia bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Lần sau nếu muốn liên kết lại vu oan tôi điều gì đó thì hãy tìm hiểu xem trên người tôi có máy quay hay thiết bị ghi âm gì không nha. Bằng không thì công sức hao người diễn kịch sẽ thành công cốc đó. Còn mấy người nữa, chưa biết rõ đầu đuôi thế nào cũng nên im miệng lại, a dua, nói hùa theo kẻ xấu thì kiểu gì cũng sẽ bị vả mặt thôi. Cố Tuyết tôi không phải là quả hồng mềm để các người thích bóp thế nào thì bóp đâu.”
Nói xong, Cố Tuyết xoay người đi thẳng.
Thực ra vừa rồi cô chỉ tương kế tựu kế hù dọa Cố Nguyệt Sương và đám người kia thôi, chứ thực chất là trên người cô không có thiết bị ghi âm hay camera ẩn nào cả. Tuy nhiên sao chuyện này có lẽ cô nên trang bị cho mình hai thứ đò là vừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...