Buổi sáng nắng đẹp, hiếm có một ngày Niên Bác Văn không đến công ty, nên Cố Tuyết đã dậy sớm chuẩn bị cho hắn bữa sáng thịnh soạn. Mấy ngày nay mối quan hệ giữa hai người cải thiện rất nhiều, bầu không khí trong biệt thự không còn nặng nề như trước.
Sáng nay Cố Tuyết cũng không phải đến Bạch Hiên, sau cái hôm cô đến Niên Thị tìm Niên Bác Văn nói chuyện, hắn lặp tức để Hà Hoài sắp xếp cho Cố Tuyết một người quản lý phù hợp khác, đồng thời cũng thay mặt cô gửi lời xin lỗi đến các nhãn hàng tìm Cố Tuyết làm đại diện lúc trước, hắn giải thích rõ ràng vì sao khi người được đề cử là cô ấy, nhưng khi đến công ty họ lại biến thành Cố Nguyệt Sương và Trần Yến Nhi.
Những nhãn hàng đó đều là đối tác làm ăn lâu dài của Niên Thị, nên bọn họ vui vẻ bỏ qua, không tính toán với Cố Tuyết, đồng thời cũng cho cô cợ hội vào lần giới thiệu sản phẩm tiếp theo.
“Không phải đã nói với em đừng xuống bếp nữa sao? Tôi thuê đầu bếp là để họ làm việc, chứ không phải trở thành thầy dạy nấu ăn cho em.”
Niên Bác Văn càu nhàu khi thấy Cố Tuyết mang đồ ăn ra bàn, hắn yêu thương cô còn không hết, thì sao nỡ để cô ngày nào cũng bận rộn chuyện bếp núc chứ? Bắt đầu từ sau bữa tiệc thọ, gần như ngày nào Cố Tuyết cũng nấu cơm. Không có hôm nào hắn về nhà là thấy cô đưỡ thảnh thơi, giải trí.
“Không sao mà, nấu ăn cũng vui lắm, hơn nữa để anh cảm nhận một chút tình cảm của em không phải rất tốt sao. Như vậy thì anh mới không lấn cấn về sự thay đổi của em nữa.”
Cố Tuyết vừa dọn đồ ăn, vừa cười đáp.
“Đó là hai chuyện khác nhau. Tôi cũng không có nghi ngờ gì em cả. Mấy công việc này cứ để người giúp việc và đầu bếp làm là được.”
Niên Bác Văn cau mày.
“Em vẫn muốn tự tay nấu cơm cho anh hơn. Đúng rồi, ngày mai em chuẩn bị thêm cơm hộp cho anh mang theo đi làm nhé?”
Cố Tuyết tháo tạp dề, lau tay, sau đó ngồi xuống cười hỏi.
“Đừng tự tạo thêm chuyện cho bản thân. Tôi ăn cơm ngoài cũng được.”
Niên Bác Văn từ chối.
Thật ra cũng không phải là hắn không muốn Cố Tuyết làm cơm, nhưng mỗi khi nhìn cô vất vả, hắn lại không chịu đựng được cảm thấy xót xa.
“Ăn cơm bên ngoài không tốt cho sức khỏe đâu. Bác Văn, anh để em làm tròn bổn phận của mình được không? Anh là chồng em, nấu một bữa cơm cho anh thì có bận rộn gì đâu chứ?”
Cố Tuyết cúi mặt nói.
Niên Bác Văn cho cô quá nhiều, vậy mà cô chẳng thể làm gì cho hắn ngoài việc nấu cơm cho hắn ăn. Vậy mà đến cả việc này hắn cũng từ chối.
“…”
“Bác Văn, anh đừng từ chối em nữa được không?”
Cố Tuyết mềm giọng nài nỉ.
Niên Bác Văn biết mình không thể nào từ chối Cố Tuyết, vì vậy hắn miễn cưỡng gật đầu, mặc dù trong lòng vô cùng không tình nguyện để cô tiếp tục nấu nướng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tay nghề của Cố Tuyết rất giỏi, mấy món cô làm đều rất hợp khẩu vị của hắn.
“Vậy ngày mai em sẽ làm cơm cho anh, anh nói xem, anh thích ăn gì? Em sẽ nấu!”
Cố Tuyết cười tươi hỏi.
Niên Bác Văn định trả lời, tuy nhiên ngay lúc này, lời nói của hắn đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
“Alo?”
“Cố Tuyết, cô giỏi lắm, dám đi mạch lẻo với tổng giám đốc Niên về chuyện tài nguyên, cô nghĩ cô đổi người quản lý thì tôi không làm gì cô được hả? Cố Tuyết, cô đang xem thường khả năng của Trương Ly này quá đó!”
Trương Ly quát tháo trong điện thoại.
Giọng nói của cô ta lớn đến mức Cố Tuyết không mở loa ngoài, nhưng Niên Bác Văn ngồi bên cạnh vẫn nghe thấy. Sau đó, hắn cầm lấy điẹn thoại của cô, bật loa ngoài để nghe Trương Ly nói tiếp.
“Cô đừng tưởng tổng giám đốc Niên đổi quản lý cho cô là cô thoát được tôi. Tài nguyên của cô muốn bàn giao cho quản lý thì cũng phải qua tay tôi kiểm duyệt, cô nghĩ vụ tổng giám nghệ sĩ của tôi chỉ trưng cho đẹp hả? Cô cũng đừng nghĩ tổng giám đốc Niên làm theo yêu cầu của cô là cô có thể lên mặt tôi. So với một kẻ vô dụng, chỉ là đối tượng liên hôn như cô, thì làm gì có địa vị như cây hái ra tiền, biết o bế nghệ sĩ như tôi được. Tổng giám đốc Niên dù gì cũng là người làm ăn, nặng nhẹ thế nào, anh ấy chắc chắn phân biệt được. Cô cứ chờ tôi nhấn chìm cô cùng người quản lý mới đi!”
Trương Ly tiếp tục la hét.
Từng câu từng chữ của cô ta làm Niên Bác Văn nhíu mày, vốn dĩ hắn cũng không muốn nói đến Trương Ly, nhưng với thái độ này thì chắc chắn cô ta đã nhiều lần nhục mạ Cố Tuyết, công khai cướp tài nguyên, chứ không phải cho Cố Tuyết chủ động nhường nhịn.
“Cố Tuyết, cô bị câm à? Sao không lên tiếng phản bác tôi nữa đi? Giống như cô đã làm hôm trước ấy? Có phải vì việc cô đổi người quản lý nên tổng giám đốc Niên đang mắng chửi cô không? Loại đàn bà không biết liêm sỉ như cô bị thế là đáng lắm!”
Trương Ly cười ha hả.
Phía bên này, Niên Bác Văn im lặng vài giây rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Thì ra cô Trương luôn tự dát vàng lên mặt mình vậy à? Tại sao tôi lại không biết cô trở nên quan trọng với Bạch Hiên vậy nhỉ? Cô chèn ép vợ tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ. Bây giờ cô lại còn uy hiếp cô ấy. Tổng giám nghệ sĩ Trương, là ai cho cô lá gan dám xem thường mợ hai nhà họ Niên vậy hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...