Sau Khi Sống Lại Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Những tin nhắn của Cố Tuyết và Lục Trạch Thâm rất nhanh được hiển thị trên màn hình lớn. Các tin nhắn đó thật ra cũng chỉ hỏi thăm qua lại, trò chuyện bình thường chứ không có gì vượt quá giới hạn. Tuy nhiên bởi vì cách nói chuyện của Cố Tuyết mềm mại nên dễ khiến người ta cảm thấy cô dành tình cảm với Lục Trạch Thâm. Thực ra kiếp trước đúng là cô có tình cảm với hắn, tuy nhiên Cố Tuyết cũng không phải là đồ ngốc, cô biết bản thân mình đã kết hôn, nên trừ khi ly hôn rồi bằng không cô cũng không tùy tiện tỏ tình, nói chuyện yêu đương với người khác.

Niên Bác Văn siết chặt tay lại thành nắm đấm. Hắn nhìn Cố Tuyết vẫn đang tỏ ra vô cùng bình thản, hôm nay là tiệc thọ của bà cụ Niên, hắn đã dặn đi dặn lại cô nhiều lần là đừng gây chuyện.

Thực sự ra thì Niên Bác Văn biết rõ Cố Tuyết cũng không phải cố tình, suốt buổi tiệc, nếu cô bám lấy hắn thì cũng ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chơi điện thoại. Sự việc là do Cố Nguyệt Sương cố ý bày trò, nhưng khi nhìn thấy mấy tin nhắn ngọt ngào đó, lý trí của hắn đang dần bị đóng băng lại.

Các khách mời đang nhốn nháo, Lục Trạch Thâm dương dương tự đắc đối diện với Cố Tuyết, hai mẹ con Cao Phương cũng hớn hở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra yếu đuối, bị bắt nạt.

"Cố Tuyết, bây giờ cô còn tự mãn được nữa không? Cho dù cô có lòng tặng tranh cho bà nội thì sao chứ? Dâm phụ mãi là dâm phụ thôi."

Niên Tuyết Kỳ cười nhạo.

Trong lòng ả đang hả hê lắm, chỉ cần nhìn thấy Cố Tuyết chật vật, bị đuổi khỏi nhà họ Niên là ả vui mừng lắm rồi, có khi sẽ còn mở tiệc nữa.

"Kẻ thua cuộc thì nên câm miệng lại. Cá cược giữa chúng ta còn chưa tính với nhau đâu."


Cố Tuyết liếc mắt nhìn Niên Tuyết Kỳ đang vui sướng. Cái nhìn này của cô khiến cô ta sững người, không cười được nữa.

Tiếp theo đó, Cố Tuyết lại hướng về phía Lục Trạch Thâm chậm rãi mở miệng: "Hết rồi? Anh chỉ có nhiêu đó bản lĩnh thôi hả cậu hai Lục?"

Giọng điệu của cô có mười phần châm chọc.

"Nhiêu đó cũng đủ để chứng minh cô đê tiện ra sao rồi. Không cần chứng cứ khác!"

Lục Trạch Thâm cao ngạo đáp.

"Đầu óc anh có bị gì không vậy? Hay yêu đương với con của kẻ thứ ba nhiều quá nên đâm ra ảo tưởng? Nói chuyện với anh nhẹ nhàng thì là có tình cảm với anh à? Vậy cả danh bạ điện thoại của tôi chắc đều là gian phu của tôi hết quá. Cậu hai Lục, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì tuyệt đối không thể nói bậy. Vì mấy câu này của anh khiến tôi và Bác Văn có hiểu lầm, anh cảm thấy làm vậy là hay lắm hả?"

Cố Tuyết lạnh giọng chất vấn hỏi.

Trong danh bạ tin nhắn của cô, sự thực thì với ai cô cũng nói chuyện khá nhẹ nhàng tình cảm, ngay cả với Cố Sương Nguyệt cũng có cùng thái độ này.

"Cô đừng ngụy biện, rõ ràng là cô bóng gió ngụ ý yêu đương với tôi, nếu không tôi sẽ để mắt đến đồ xấu xí, phẫu thuật thẩm mĩ như cô à? Chẳng qua tôi cũng chỉ xem cô như bạn bè qua lại nói chuyện xã giao thôi. Người ảo tưởng là cô đó!"

Lục Trạch Thâm cãi lại.

"Tôi bóng gió ngụ ý yêu đương hay anh tự mình suy diễn? Nếu tôi thật sự có ý muốn phát triển tình cảm với anh thì sao tôi không nói thẳng với anh mà phải bóng gió? Tất cả tin nhắn mọi người đều xem rõ mà, có tin nào là tôi nói sẽ yêu nhau với anh không? Còn nữa, ai nói với anh là tôi phẫu thuật thẫm mỹ vậy?"

Cố Tuyết buồn cười hỏi.


Đám đông tiếp tục xì xào, hiện giờ hai bên ai cũng đều nói rất có lý.

"Ai nói không quan trọng, quan trọng là gương mặt của cô là đồ giả. Vì để kết hôn với Niên Bác Văn, cô thay đổi khuôn mặt, thành công trở thành bà Niên, sau đó lại dùng khuôn mặt đó quyến rũ tôi. Thực ra những gì cô làm đều do ghen tị với Sương Sương có bố mẹ yêu thương phải không? Cô không bằng cô ấy, nên mới âm thầm cướp hết những thứ vốn thuộc về Sương Sương."

Lục Trạch Thâm hào hùng lý luận.

Nghe câu này của hắn, Cố Tuyết không nhịn được phá lên cười lớn tiếng, tiếng cười của cô khiến Lục Trạch Thâm ngây người, còn Cố Nguyệt Sương thì nảy sinh dự cảm không lành cho lắm.

"Tôi ghen tị với cô ta rồi đi phẫu thuật thẫm mĩ hả? Đây là câu chuyện hài hay nhất trong năm mà tôi được nghe đó! Đầu óc anh đúng là bị hỏng rồi đó Lục Trạch Thâm. Nếu tôi thật sự vì để có thể bước chân vào nhà họ Niên mà làm chuyện đó, thì tôi cần gì làm loạn trong hôn lễ? Lúc trước là tôi thiếu suy nghĩ mới bị dắt mũi, bây giờ tôi mới biết trên đời này còn hai người ngu hơn tôi. Một người là Niên Tuyết Kỳ, người còn lại là anh đó!"

Cố Tuyết vừa cười vừa nói.

"Cố Tuyết, cô nói gì đó! Ai ngu hơn cô hả?"

Niên Tuyết Kỳ nóng nảy muốn xông lên tát Cố Tuyết, nhưng đã bị cô ấy chặn lại.

"Nói cô đó! Tôi nói rồi, chuyện giữa chúng ta còn chưa tính với nhau, cô gấp cái gì? Gấp muốn dập đầu xưng thần với tôi hả?"


Cố Tuyết cười cợt hỏi.

Niên Tuyết Kỳ nín nghẹn, cô ta giằng tay ra khỏi tay cô, rồi đứng như trời trồng ở đó. Cố Tuyết cứ liên tục nhắc đến chuyện cá cược, trái tim của Niên Tuyết Kỳ đã không còn bình tĩnh được từ sớm nữa. Vốn còn nghĩ mượn chuyện Lục Trạch Thâm khiến Cố Tuyết khó xử, ai ngờ miệng lưỡi của cô ấy quá lanh lẹ, Lục Trạch Thâm căn bản không có cửa để tiếp tục đấu.

"Cô đừng ngụy biện!"

Lục Trạch Thâm thẹn quá hóa giận quát.

"Tôi có ngụy biện hay không thì để tôi chứng minh từ chuyện mình có phẫu thuật thẫm mỹ hay không nhé? Vừa đúng lúc ban nãy tôi có thấy bác sĩ Tạ nổi tiếng trong ngành thẩm mỹ, tôi xin mời bác sĩ Tạ lên đây kiểm tra xem gương mặt này của tôi có phải phẫu thuận mà ra hay không. Sau đó tôi sẽ tính tiếp chuyện anh nghĩ rằng tôi yêu anh nhé!"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui