Sau Khi Sống Lại Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Đồ dùng của đại sư quả khiến người ta mở rộng tầm mắt. Bộ bút nghiên của Trác Lãm đều được chế tác tinh xảo và đắt giá. Kiếp trước Cố Tuyết từng chạm qua bộ bút nghiên cao cấp thế này một lần, đó cũng chính là đồ dùng thường ngày Diệp Tuyết Hi dạy cô luyện chữ.

Cố Tuyết cẩn thận đặt bộ bút nghiên xuống, động tác của không hề lúng túng, lộng cộng như người mới dùng, hoặc không biết dùng một chút nào. Bây giờ sắc mặt của Niên Tuyết Kỳ đã tái lại, cô ta căng thẳng nhìn Cố Tuyết, trên mặt đã không còn ý cười nhạo.

Cố Tuyết bắt đầu viết chữ lên giấy. Để cho mọi người có thể chứng kiến cách cô viết chữ từ đầu tới cuối, Niên Bác Văn đã ra lệnh cho quản gia điều chỉnh hướng của camera giám sát vào cô ấy, không chỉ có vậy, hắn còn sắp xếp màn hình máy chiếu thật to để phát hình ảnh Cố Tuyết múa bút.

Cố Tuyết vô cùng thành thạo khi hạ nét bút đầu tiên. Tiếp theo đó là dòng chữ rồng bay phượng múa vô cùng xinh đẹp. So với bức tranh của bà cụ Niên, bức tranh chữ cô đang viết lúc này có phần nhỉnh hơn một chút.

Những người xem đang rất tán thưởng, ngay cả ông Cố và người vợ sau cũng lau mắt để nhìn. Từ lúc Cố Tuyết xuất hiện, ông Cố đã cố gắng tránh né không gặp mặt, còn cùng người vợ sau lẩn vào đám đông nói xấu cô. Trong mắt ông ta, Cố Tuyết từ nhỏ đến lớn không đạt được thành tựu gì, là một người vô dụng chỉ biết làm mất mặt gia môn.

Đang sợ hãi nhất lúc này vẫn là Niên Tuyết Kỳ, vừa nãy cô ta mạnh dạn cá cược với Cố Tuyết vì nghĩ cô ấy chỉ tùy tiện khoác lác, có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ đến cảnh cô ấy có thể viết ra một bức tranh chữ.

"Kỳ Kỳ, cậu sao vậy? Có chỗ nào không được khỏe sao?"


Giọng của Cố Nguyệt Sương vang lên giống như cộng rơm cứu mạng.

Niên Tuyết Kỳ vội vã xoay người lại nắm chặt tay cô ta gấp gáp: "Sương Sương, mình phải làm gì đây? Cố Tuyết... Cố Tuyết cô ta biết viết thư pháp..."

"Chị Tuyết biết viết thư pháp? Cậu đang nói nhăng nói cuội gì vậy?"

Cố Nguyệt Sương chau mày khó hiểu.

Vừa hỏi xong, Niên Tuyết Kỳ lặp tức chỉ tay lên màn hình máy chiếu sợ sệt: "Cậu nhìn đi... cô ta... cô ta đang viết chữ đó..."

Cố Nguyệt Sương sững sờ nhìn theo hướng tay của Niên Tuyết Kỳ, hình ảnh Cố Tuyết đang viết chữ hiển hiện rõ lên mồn một. Trong ấn tượng của cô ta cũng giống như ông bà Cố, Cố Tuyết phải là người không biết gì về cầm, kì, thi họa mới đúng. So với người đang thể hiện tài năng rõ rệt kia, quả là khác xa một trời một vực.

Cố Nguyệt Sương không tự chủ nhìn về phía Lục Trạch Thâm đang ở phía xa, ban nãy vì để tạo bất ngờ cho Cố Tuyết, nên hắn đã nấp vào chỗ kín đáo để thuận tiện quan sát mọi việc, tưởng rằng sẽ xem được kịch hay náo nhiệt, chẳng thể ngờ được cảnh tưởng mà hắn thấy khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng.

Lục Trạch Thâm quen biết Cố Tuyết cũng được hai năm, nhưng hắn chưa từng thấy thấy cô đề cập qua bản thân biết thư pháp.

Hiện giờ mọi người ai nấy cũng đang trầm trồ khen ngợi Cố Tuyết.

"Làm sao đây Sương Sương, cô ta... cô ta..."

Niên Tuyết Kỳ nói chuyện nửa ngày rồi vẫn không thể hoàn thành câu thoại, lúc này cô ta đang sợ bản thân sẽ phải dập đầu với Cố Tuyết như lời đã hẹn.

"Chị Tuyết xinh đẹp giỏi giang, chị ấy biết thư pháp cũng đâu có lạ. Cậu đâu cần căng thẳng như vậy đâu?"


Cố Nguyệt Sương khó hiểu nhìn vẻ mặt đang hoảng loạn của Niên Tuyết Kỳ. Mặc dù việc Cố Tuyết biết thư pháp rất bất ngờ, nhưng phản ứng này của cô ta có phải đã hơi quá rồi không?

"Mình... mình khi nãy đã mạnh miệng cá cược với Cố Tuyết, nếu cô ta có thể viết được thư pháp thì mình sẽ xưng thần dập đầu với cô ta mấy cái..."

"... Sao cậu lại tùy tiện nói chuyện vậy chứ?"

Cố Nguyệt Sương trách móc. Trong lòng cũng đang mắng Niên Tuyết Kỳ là đồ đần, ngu xuẩn, não tàn, chỉ biết ăn hại.

"Mình... bởi vì mình... mình không tin bức tranh chữ làm quà cho bà nội là cô ta viết cho nên mình mới..."

Niên Tuyết Kỳ cúi đầu lí nhí.

"Tranh chữ làm quà gì vậy?"

Cố Nguyệt Sương càng nghe càng mông lung.


"Anh mình mang một búc tranh chữ đến tặng cho bà nội, mình vốn dĩ định làm khó Cố Tuyết, nhưng anh mình lại bênh vực còn nói bức tranh đó do chính cô ta vẽ. Mình không tin nên mới khiêu khích cô ta chứng thực."

Niên Tuyết Kỳ thành thật.

Sắc mặt của Cố Nguyệt Sương sau khi nghe xong càng âm trầm tăm tối. Trước giờ cô ta luôn đánh giá cao đầu óc của Niên Tuyết Kỳ, ấy vậy mà hôm nay ả lại liên tục làm những chuyện xấu hổ, tự chuốc lấy nhục nhã, vậy mà giờ đây ả còn mặt mũi nào để nhờ cô ta giúp đỡ chứ?

Ngay lúc này, Cố Nguyệt Sương chỉ muốn đi cho xong chuyện, cô ta hoàn toàn không có ý định giúp Niên Tuyết Kỳ giải vây.

Cùng thời điểm, Cố Tuyết đã hoàn thành xong bức tranhc chữ thứ hai trong nhưng lời tán dương của mọi người dành cho cô ấy.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui