Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh An Nhu, mọi người cùng nhìn về phía camera.
Camera man hô một tiếng "Soái ca mỹ nữ cười lên nào" rồi bấm nút chụp lại.
Ông cụ Mạc lẳng lặng nhìn khung cảnh bên này như có điều suy nghĩ, sau đó nhờ thư ký Lý đỡ mình đi qua đó.
"Đó không phải là người nhà họ Bạch sao?" Trương Vân cũng chú ý tới nhất cử nhất động của An Nhu, bà ta bất mãn lầm bầm: "Chỉ giỏi làm màu làm mè.
Không chụp hình với ông cụ Mạc cũng thôi đi, tại sao lại chụp ảnh với người nhà họ Bạch chứ!"
Trương Vân vừa nói dứt câu thì thấy thư ký Lý đỡ ông cụ Mạc bước qua đó, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan cùng ông cụ Mạc chụp một tấm ảnh.
Ông cụ Mạc cười nói gì đó với An Nhu, còn An Nhu thì cúi đầu lắng nghe, trên gương mặt của hai người đều mang theo ý cười.
"Bọn họ đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?" Trương Vân lập tức đứng ngồi không yên, đá chân chồng mình hỏi: "Hay chúng ta cũng đi qua đó chụp một tấm hình đi?"
Mạc Thịnh Khang nhìn Bạch Sùng Đức đang trò chuyện với ông cụ Mạc, lại quay qua nhìn Mạc Thành Hoàn: "Thành Hoàn, con muốn đi qua đó chụp ảnh không?"
Hai mắt Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm An Nhu không rời một giây một phút nào, vừa nghe Mạc Thịnh Khang hỏi như thế lập tức đứng dậy.
Mấy người bên dòng chi của nhà họ Mạc đang ngồi yên tại chỗ, trước mặt là một bàn mỹ thực nhưng không có người nào có tâm trạng động đũa.
Mới vừa nãy thôi bọn họ bị dì Triệu sỉ nhục một trận tơi bời còn chưa hết nguôi giận, rõ ràng đây là địa bàn của nhà họ Mạc nhưng bọn họ lại bị một người ngoài làm cho mất hết mặt mũi.
Thật sự nuốt không trôi cục tức này mà.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh vang dội, hình như có thứ gì đó bị bể tan tành.
Mọi người nhìn qua thì thấy có người không cẩn thận lỡ trượt tay làm bể chai rượu vang đỏ.
Trong chai rượu vang đỏ chỉ còn một ít rượu, nhân viên phục vụ lập tức chạy tới dọn dẹp sạch sẽ.
Mấy người nhìn cái bánh kem đặt trước mặt rồi lại nhìn chai rượu vang đỏ bị bể tan tành kia, lập tức nảy ra một ý tưởng.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan thương lượng một số việc cùng nhân viên phục vụ, cậu tính đợi sau khi kết thúc bữa tiệc sẽ đem tất cả quà tặng chuyển vào trong xe.
Đúng lúc này chợt truyền đến tiếng cười đùa phát ra từ sau lưng, An Nhu quay đầu lại thấy mấy người bên dòng chi đang cầm bánh kem cười hi hi ha ha bôi trét vào người nhau.
Tuy hành động này quả thật có hơi lãng phí nhưng cũng không có gì quá đáng.
An Nhu quay đầu lại tiếp tục bàn chuyện với nhân viên phục vụ, đột nhiên bên cạnh bất ngờ truyền tới một lực kéo mạnh mẽ khiến An Nhu lảo đảo nhào vào lòng ngực của Mạc Thịnh Hoan.
Một miếng bánh kem nện thẳng vào vị trí An Nhu vừa đứng, sau lưng cũng vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ.
An Nhu nhìn qua bên đó, phát hiện mấy người bên dòng chi đang cầm bánh kem trên tay.
Thấy từng miếng bánh kem lần lượt bị ném tới chỗ mình, An Nhu thầm chửi thề trong lòng, sau đó cả người được Mạc Thịnh Hoan bế lên.
Mạc Thịnh Hoan di chuyển thân thể nhẹ nhàng tránh khỏi miếng bánh kem bay xẹt qua bên người.
Đối mặt với cơn mưa bánh kem ập tới liên tục không ngừng, người đàn ông không chút hoang mang ôm An Nhu đang rúc vào lòng ngực của mình tránh bên trái né bên phải, chuẩn không cần chỉnh né tránh mỗi một miếng bánh kem bay tới đây.
An Nhu ngơ ngác nhìn Mạc Thịnh Hoan, từ đầu đến cuối sắc mặt của chú Mạc vẫn lạnh tanh không thay đổi một chút nào.
Mạc Thịnh Hoan di chuyển tới gần bàn ăn, một tay ôm cậu thiếu niên trong lòng ngực, một tay cầm cái dĩa ăn đặt trên bàn.
Cổ tay xinh đẹp dùng một lực độ vừa chuẩn vừa tàn nhẫn ném dĩa ăn trúng ngay phốc cái trán của một kẻ vừa mới ném bánh kem qua đây.
Lực ném không nhỏ, người kia bị cái dĩa đập vào trán ngửa đầu ra đằng sau, thẳng đơ người ngã xuống đất.
Có người còn muốn ném bánh kem qua đây thì một cái dĩa lại bay tới, chính là cái kiểu tới một người ném một người.
"Chúng...! chúng tôi chỉ giỡn chút thôi." Một người bên dòng chi thấy tình hình không ổn lập tức vứt miếng bánh kem trong tay xuống biện bạch cho hành vi của mình.
Mạc Thịnh Hoan coi những lời này như không khí, cổ tay ổn định tiếp tục ném ra một cái dĩa.
Cuối cùng chỉ còn một người ném bánh kem còn đang đứng, người này sợ mất mật vội vàng quay đầu bỏ chạy.
An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan chậm rãi cầm một con dao ăn kẹp giữa hai ngón tay thon dài, mặt không cảm xúc ném ra ngoài.
Người đàn ông chạy đến cửa ra vào, vừa vươn tay muốn nắm tay cầm cửa thì một con dao bất ngờ bay xẹt qua lỗ tai, sau đó thẳng tắp ghim vào cánh cửa trước mặt.
Nếu con dao này lệch qua một chút nữa thôi...!Người đàn ông tức khắc mềm nhũn tay chân quỳ xuống đối diện với cánh cửa.
Đại sảnh dự tiệc trong nháy mắt im lặng không một tiếng động.
Một nhà Mạc Thịnh Khang đang định bước qua đây chụp hình cũng đứng lại.
"Ông nói này Thịnh Hoan..." Một ông lão cũng trạc tuổi ông cụ Mạc đứng lên nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
"Tụi nhỏ chỉ đùa giỡn với cháu một chút thôi mà cháu lại ra tay độc ác như vậy.
Nếu làm lớn chuyện lên thì mọi người đều không vui đâu."
An Nhu nhận ra ông lão này là anh em bà con với ông cụ Mạc.
Vốn dĩ ông ta không mang họ Mạc nhưng sau này thấy nhà họ Mạc phất lên thì lập tức đổi sang họ mẹ.
Từ trước tới nay ỷ vào bối phận của mình nên rất có tiếng nói trong dòng chi của nhà họ Mạc.
Lúc trước An Nhu đã từng gặp ông ta một lần trong bữa tiệc trung thu.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Thịnh Hoan, An Nhu được Mạc Thịnh Hoan ôm bằng một tay càng trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý.
"Chú em nói như vậy là có ý gì?" Ông cụ Mạc nhìn về phía ông lão: "Mấy người giả ngu không biết tình huống của Thịnh Hoan hả? Có phải mấy người ăn no rửng mỡ quá khiến đường ruột không thể tiêu hoá nên mới bày ra ba cái trò ném bánh kem đúng không?"
"Tụi nhỏ thích chơi như thế nào là chuyện của tụi nó!" Ông lão ngang ngược vặn lại: "Muốn báo cảnh sát hay gì?"
"Đùa giỡn cũng phải có mức độ!" Ông cụ Mạc kiên quyết không nhún nhường.
An Nhu nhìn hai ông cụ cãi nhau chí chóe không ai chịu nhường ai, lại quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh cầm một cái dĩa, sau đó lấy một miếng bánh kem đặt lên cái dĩa.
Một tay Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu, một tay cầm cái dĩa đặt trước mặt ông lão.
Lúc đặt cái dĩa xuống Mạc Thịnh Hoan còn cố ý dùng sức thật mạnh khiến tiếng động vô cùng vang dội.
Ông lão bị tiếng động này dọa cho hoảng sợ, muốn mở miệng răn dạy Mạc Thịnh Hoan một trận thì loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó đang lập loè.
Sau khi tập trung nhìn kỹ thì thấy trong miếng bánh kem bị Mạc Thịnh Hoan đặt mạnh xuống lộ ra mảnh vỡ thủy tinh của chai rượu vang đỏ.
Những người khác thấy thế đều sôi nổi nhìn về phía ba người bị cái dĩa đập cho ngất xỉu và một người đang quỳ gối định lén lút chuồn ra ngoài của dòng chi nhà họ Mạc.
"Chắc không phải là cố ý đâu!" Hiển nhiên ông lão cũng hoảng loạn trước sự quay xe đột ngột này.
"Thật không?" Bạch Tiêu ngồi xổm người xuống chậm rãi lấy ra một mảnh thủy tinh giống hệt từ trong một miếng bánh kem khác.
"Bốp bốp bốp." Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay vang dội, Lưu Nam và Lưu Bắc Cực đứng bên cạnh người nhà họ Bạch, sắc mặt trào phúng thưởng thức trò hề này.
"Trò hề này của nhà họ Mạc đúng là khiến cho những người khác họ như chúng tôi được dịp mở mang kiến thức."
Ông cụ Mạc thân là gia chủ của nhà họ Mạc lập tức đen thui mặt.
"Tụi nó, tụi nó..." Ông lão lắp bắp nói không ra tiếng, thấy sắc mặt của ông cụ Mạc thì lập tức giật thót tim.
Lần trước khi ông cụ Mạc lộ ra vẻ mặt này đã có không ít người xui xẻo gặp tai ương ngập đầu.
"Cái lũ khốn nạn này, mệt cho tao nãy giờ tốn nước miếng nói đỡ giúp tụi bây!" Ông lão lập tức thay đổi sắc mặt, bước lên đá một phát vào ba người đang ngất xỉu, sau đó tát một cái thật mạnh vào đầu người đàn ông đang tính chuồn đi.
"Mở mắt ra nhìn coi tụi bây đã làm cái gì! Loại chuyện độc ác như thế mà tụi bây cũng dám làm nữa!" Ông lão quan sát sắc mặt của ông cụ Mạc, sau đó tiếp tục tay đấm chân đá dạy dỗ mấy đứa nhỏ nhà mình: "Gia giáo ngày thường tao dạy tụi bây bị chó ăn hết rồi hả? Dám làm ra loại chuyện như thế này!"
"Ha ha." Ông cụ Mạc cười như không cười nói: "Cũng nhờ mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nhà chú em nên mọi người mới chứng kiến được trò hề của nhà họ Mạc.
Tôi thấy tụi nó không xứng đáng tiếp tục ở lại nhà họ Mạc nữa.
Nhà họ Mạc của chúng ta tuyệt đối không chứa chấp loại con cháu như vậy!"
Mạc Thịnh Hoan thờ ơ nhìn mọi chuyện phát sinh từ nãy tới giờ, An Nhu bị người đàn ông ôm chặt vào lòng ngực, chợt cảm thấy bản thân mình giống như vật trang sức dính trên người Mạc Thịnh Hoan, hoàn toàn không có cơ hội cử động hay mở miệng nói chuyện.
Nhìn mười mấy miếng bánh kem bị ném trên mặt đất, An Nhu vừa xuýt xoa tiếc nuối vừa trộm quan sát Mạc Thịnh Hoan.
Cậu không ngờ thân thủ của chú Mạc lại lợi hại như vậy, dễ dàng ôm cậu tránh thoát khỏi cơn mưa bánh kem tập kính mà trên người cũng không dính một chút xíu vết kem nào.
An Nhu không khỏi nhớ lại lúc bác sĩ Moise làm thí nghiệm cho chú Mạc đã từng hỏi mình một câu.
"Chồng cậu từng luyện tập phải không?"
Chú Mạc từng luyện tập sao?
An Nhu tò mò ngắm nhìn sườn mặt của Mạc Thịnh Hoan.
Cậu không nhìn thấy một tia đắc ý nào xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông, chỉ có biểu cảm lạnh nhạt thờ ơ giống như mọi chuyện phát sinh từ nãy tới giờ chỉ là một trò khôi hài nhốn nháo thôi.
"Chú Mạc?" An Nhu vòng một tay qua cổ Mạc Thịnh Hoan.
"Chú mệt chưa?"
Mạc Thịnh Hoan nghe vậy thì nhướn mày nhìn cậu thiếu niên trong lòng ngực, chậm rãi gật đầu.
"Vậy chúng ta về nhà thôi." An Nhu cười tủm tỉm nhìn Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu chào hỏi nhà họ Bạch và nhà họ Lưu, sau đó lại gửi tin nhắn cho thư ký Lý nhờ chú ấy thông báo cho ông cụ Mạc biết hai người đã về nhà.
An Nhu được Mạc Thịnh Hoan bế lên xe.
"Nhu ơi Nhu à!" Một bóng người đuổi theo tới đây, chẳng ai khác ngoài con hàng Tề Trừng hóng hớt ăn dưa suốt cả buổi.
Mạc Thịnh Hoan đứng ngoài xe nhìn chằm chằm Tề Trừng.
Tề Trừng thấy Mạc Thịnh Hoan cao hơn mình một cái đầu, hơn nữa khí thế trên người cũng vô cùng áp bách lập tức bật chế độ rén, lùi về sau mấy bước ưỡn ngực thẳng lưng dõng dạc hô to: "Chào chú, cháu là bạn học của An Nhu! Cháu chúc chú sinh nhật vui vẻ!"
Mạc Thịnh Hoan im lặng một hồi lâu cũng không hề đáp lại.
Tề Trừng xấu hổ tới mức muốn kiếm cái lỗ chui xuống đất, cảm giác mình ăn nói thật vụng về.
Chỉ cần người nào có mắt nhìn đều biết chỉ cần gọi một tiếng "anh" là được rồi.
*Bản QT là đại ca, tôi thấy giữ nguyên hoặc edit thành "anh lớn" đều không ổn cho lắm nên mới để là "anh".
"À...! Nhu ơi." Tề Trừng gãi đầu nhìn An Nhu: "Tớ chợt nhớ ra tớ quên viết thiệp chúc mừng bỏ vào trong hộp quà rồi.
Nhưng món quà của tớ dễ nhận biết lắm, nó được gói bằng giấy màu xanh lá và thắt một cái nơ bướm."
"Ừ." An Nhu nhịn cười: "Có cần tớ đưa cậu về trường học không?"
"Không cần đâu.
Không phải cậu đã sắp xếp xe cho tớ rồi sao?" Tề Trừng vừa đối mặt với Mạc Thịnh Hoan thì trí thông minh lập tức tuột dốc không phanh biến thành dáng vẻ ngu ngơ ngờ nghệch.
"Lưu Bắc Cực muốn mời tớ ngồi thử xe của cậu ấy, tớ phải đi mở mang kiến thức đây."
"Cậu nhớ về trường sớm và chú ý an toàn." An Nhu dặn dò Tề Trừng, còn cậu chàng thì vẫy tay về phía sau, cả người nhanh chóng chạy trốn mất dép giống như có thứ gì đang đuổi theo sau lưng vậy.
Mạc Thịnh Hoan ngồi vào xe, An Nhu nhìn sắc mặt đen thui của chú Mạc mà không khỏi nhịn cười giải thích: "Bạn học này của em rất hiền lành tốt bụng, chỉ có cái tật thích đưa mồm đi chơi xa.
Chú Mạc đừng để trong lòng."
Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh quay đầu qua nhìn An Nhu, cánh môi đóng mở phát ra hai chữ: "Không sao."
An Nhu không khỏi nhướn mày, số chữ mà chú Mạc nói trong ngày hôm nay đã đạt tới một cột mốc lịch sử mới rồi.
Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi.
Một người thời điểm ở một mình thường không nói lời nào, chỉ khi xung quanh có nhiều người và được người khác lôi kéo nói chuyện thì mới mở miệng nói nhiều hơn.
Đây được xem như hiệu ứng hoàn cảnh.
Chỉ tiếc chú Mạc không thể ở quá lâu tại nơi có nhiều người.
"Hôm nay chú Mạc siêu đỉnh luôn!" An Nhu chợt nhận ra thời gian chú Mạc kiên trì ở trong một hoàn cảnh xa lạ vào ngày hôm nay cũng đạt tới một kỷ lục mới.
"Nếu không có chú Mạc thì em đã bị dính bánh kem đầy người rồi."
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, con ngươi xinh đẹp khép hờ lại, yên lặng nắm tay cậu.
Sau khi trở về biệt thự, An Nhu thấy vẻ ủ rũ mệt mỏi trong ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan.
Cậu nhanh chóng rửa mặt tính cùng người đàn ông đi nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng khi An Nhu vừa rửa mặt xong đi ra ngoài thì phát hiện chú Mạc đang cầm trong tay một con dao rọc giấy khui quà sinh nhật.
Cũng đúng! Loại chuyện thú vị như khui quà sao có thể dời tới ngày mai được.
An Nhu ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan nhìn ông chú khui từng món quà.
Đa số đều là các món quà có giá trị xa xỉ.
Ông cụ Mạc tặng một cái đồng hồ Rolex, Mạc Thịnh Hoan nhìn một cái rồi đặt qua một bên.
Đối với món quà của một nhà Mạc Thịnh Khang, An Nhu đã vứt hết trước khi về nhà rồi.
Nhà họ Bạch cũng tặng rất nhiều quà.
Bạch Sùng Đức tặng một cặp chìa khóa xe ngụ ý đôi chồng chồng mỗi người một chiếc, An Nhu nhìn chằm chằm logo Aston Martin trên chìa khóa xe mà không khỏi nhăn mày.
Đắt tiền quá!
Dì Triệu thì tặng hai cặp nút áo được thiết kế cực kỳ tinh xảo, nhìn số lượng quà của dì Triệu là biết cũng có phần của An Nhu.
Phần quà của Bạch Tiêu lớn nhất trong số ba người, bên trong hộp quà là hai đôi giày.
Một đôi giày da được chế tạo thủ công phù hợp với size chân của Mạc Thịnh Hoan, một đôi giày thể thao phiên bản limited phù hợp với size chân của An Nhu.
Rõ ràng người nhà họ Bạch mượn cơ hội tặng quà sinh nhật cho Mạc Thịnh Hoan để tặng quà cho An Nhu.
An Nhu mang thử đôi giày thể thao này, thoải mái thì đúng là thoải mái thật nhưng tiếc là cậu không biết chơi bóng rổ.
Tốc độ khui quà của Mạc Thịnh Hoan nhanh thần tốc giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
An Nhu ngồi bên cạnh mơ mơ màng màng sắp ngủ gật thì chợt không nghe thấy tiếng sột soạt của người bên cạnh nữa.
Xong rồi hả?
An Nhu dụi hai mắt quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Quà sinh nhật vẫn còn một đống chưa khui tới nhưng người đàn ông đã dừng tay lại, cúi đầu nhìn chằm chằm một món quà, sau đó chậm rãi lấy ra một thứ được đóng gói kỹ càng nhìn có hơi quen mắt.
An Nhu nửa tỉnh nửa ngủ nhìn đầu ngón tay thon dài của Mạc Thịnh Hoan kẹp lấy một vật nho nhỏ hình vuông.
An Nhu ngơ người khoảng ba giây sau đó trợn tròn mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm thì hít một hơi thật sâu.
Thằng khốn kiếp nào dám tặng ba con sói thế!
- -------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...