An Lâm ở với hai đứa trẻ được hai ngày đã bị hành cho tiều tụy cả người, ngày đầu tiên bị hai đứa nhóc nghịch tóc, ngày thứ hai bị Thành Mân đi tiểu vào tay.
Ban đêm cậu liền chơi xấu khóc lóc kể lể với An Nhu, nằm trên mặt đất lăn lộn 360 độ, làm sao cũng không đứng dậy.
Khi Mạc Thịnh Hoan trở về nhà, ngay vào lúc khóa cửa kêu vang, An Lâm đã bật dậy lao thẳng vào phòng trẻ con.
Chờ sau khi An Nhu trao cho Mạc Thịnh Hoan một nụ hôn tan tầm về nhà xong, cả hai vào phòng trẻ con nhìn đám trẻ thì An Lâm đã ôm hai đứa với vẻ rất hiền hòa từ ái, một tay đong đưa bình sữa, miệng còn ngâm nga bài hát không đứng đắn.
Khung cảnh thậm chí còn có vẻ rất ấm áp.
“Ôi chao, hai người đã trở lại rồi đấy à.” An Lâm nói với vẻ mặt “Tôi đang rất nghiêm túc trông coi tụi nhỏ đây.”
“Hôm nay tụi nhỏ ngoan lắm.”
Tịch Tịch đang được ôm trong ngực An Lâm đưa bàn tay nhỏ bé lên định nghịch tóc của cậu mình.
An Lâm chịu đau, cười tủm tỉm gỡ tay Tịch Tịch ra: “Ngoan, tóc cậu ngày nào cũng rụng rất nhiều, nếu con còn nghịch nữa là cậu trọc đầu luôn đó.”
An Nhu nín cười giơ tay ra ôm lấy Tịch Tịch, An Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt thì phờ phạc.
Trông tụi trẻ con không khác nào tra tấn mà!
Mạc Thịnh Hoan đưa tay ra bế Thành Mân, Thành Mân thấy cha mình muốn bế liền vui vẻ vươn tay ra, nhìn Mạc Thịnh Hoan cười rạng rỡ.
Điện thoại đột nhiên rung lên vài cái, tay Mạc Thịnh Hoan dừng lại, xoay người lấy điện thoại ra.
Thành Mân ngẩn người nhìn ba mình trả lời điện thoại, đôi tay nhỏ không cam lòng lắc lư liên tục.
Mau, bế, con, đi!
An Nhu nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Mạc Thịnh Hoan thì cũng có thể đoán được có chuyện gì xảy ra.
Ông cụ Mạc sắp không xong rồi.
An Nhu thả Tịch Tịch xuống, mặc quần áo vào, giao hai đứa trẻ cho thím Phương và thím Dương rồi đi ra ngoài cùng Mạc Thịnh Hoan.
An Lâm còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của An Nhu và Mạc Thịnh Hoan, liền vụиɠ ŧяộʍ hỏi thăm An Nhu.
“Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện à?”
“Ông cụ Mạc.” An Nhu liếc mắt nhìn An Lâm, An Lâm lập tức nhớ tới chuyện này.
Khi An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ra ngoài An Lâm cũng nhìn lịch trên điện thoại di động, tính toán thời gian thì đã hiểu ngày mai là lúc ông cụ Mạc qua đời.
An Lâm thở dài, quay đầu lại thì thấy Thành Mân đang chìa tay ra, đôi mắt to tròn ngấn lệ chờ ba mình bế một cái.
“Ba con ra ngoài rồi.” An Lâm định ôm lấy Thành Mân, nhưng lại bị cái tay nhỏ kháng cự.
“Hì hì, ba con với cha không có ở đây, còn dám ra tay với cậu không hả?” An Lâm nở nụ cười xấu xa, vừa định hù dọa đứa trẻ liền nghe thấy một tiếng ho khan từ bên cạnh truyền đến.
An Lâm lập tức thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đám trẻ, nhìn xung quanh một vòng thì thấy có một cái camera giám sát em bé được đặt cách đó không xa.
Tiếng họ vừa rồi phát ra từ trong cái máy này.
“Tôi chỉ chơi với thằng bé thôi mà.” An Lâm lộ vẻ chột dạ.
“Ngoan nào, tôi gửi cho cậu một cái lì xì, ra ngoài đi chơi đi.” Giọng An Nhu phát ra từ trong cái máy: “Một lát nữa thím Phương và thím Dương sẽ tới, cậu giao tụi nhỏ cho bọn họ là được, tự mình đi chơi đi.”
Thấy An Lâm cảm động gật đầu lia lịa, An Nhu mới thả điện thoại xuống, nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, muốn truyền cho chồng mình thêm chút sức mạnh.
Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt nắm tay An Nhu, mắt nhìn về phía trước không hề thấy vẻ bị thương.
An Lâm nắm chặt điện thoại, sau khi nhận được số tiền An Nhu chuyển khoản liền vui vẻ nhảy dựng lên, giao hai đứa bé cho thím Dương và thím Phương đã tới, một mình đi ra ngoài.
Có vẻ như khi cậu không ở đây đã xảy ra khá nhiều chuyện.
An Lâm chạy tới bệnh viện thăm ba của nguyên thân, An Hải vẫn nằm ở bệnh viện, dựa vào máy móc mà miễn cưỡng duy trì sinh mệnh.
Nhà họ An đã phá sản, số tiền trả cho An Hải nằm viện là do sau khi An Lâm quy hàng lập công được nhà họ Bạch cho, đủ để kéo dài cho đến khi An Hải qua đời như trong nguyên tác.
Về phần bà An thì An Lâm thực sự không có hứng thú đi thăm tù, bà An sẽ phải sống rất lâu để trả nợ của mình ở trong tù.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, An Lâm đi mua trà sữa, vừa uống vừa đi đến Đại học thành phố, thăm lại chỗ cũ.
Trải qua hơn mười năm trong thế giới tu tiên, giờ trở lại trường, tuy An Lâm bây giờ không có linh lực, nhưng dù sao cậu cũng đã từng trải nghiệm cùng biên tập, đã từng gặp đủ các loại khung cảnh hoành tráng, giờ nhìn thấy những chàng trai non nớt trước mặt lại có cảm giác siêu thoát rất rắm thúi.
“Haizz.” An Lâm hút trà sữa, nhìn những cặp đôi trong khuôn viên trường, mình thì ngồi trên băng ghế bên cạnh, bắt chéo chân lắc lư.
“Ồ, đây không phải là đàn anh An Lâm đó sao?”
An Lâm đột nhiên nghe thấy có tiếng người thì thào từ phía sau.
“Hình như đúng là anh ấy rồi.”
Dù sao cũng từng là phó chủ tịch hội sinh viên, cũng là người có tầm ảnh hưởng lúc bấy giờ, An Lâm sờ tóc, thầm nghĩ bộ dạng đẹp trai của mình vẫn còn để lại ấn tượng khá sâu sắc cho đám đàn em nha.
Ngại quá, ngại quá.
“Chính là An Lâm có ba ở trong tình trạng người thực vật, mẹ ở trong tù, người nhà An gia bị phá sản ấy à?”
“Chính là anh ấy, không phải tốt nghiệp rồi sao? Tại sao còn đến trường nhỉ?”
“Chắc đang tìm em trai An Nhu?”
“Đàn anh An Nhu không phải em ruột của anh ta, làm sao còn có mặt mũi tìm đến đây nhỉ?”
An Lâm cầm ly trà sữa, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Thành tựu to lớn của mình không được truyền bá mà những chuyện xấu thì lại lan nhanh.
“Tôi nghe ba tôi kể là nhà họ An đã làm rất nhiều chuyện xấu, cướp mất con nhà họ Bạch, ỷ vào mình có tí thế lực mà không coi người làm trong nhà như con người.”
“Tôi cũng đã xem phiên tòa xét xử trên mạng rồi.
Tội danh của bà An kia viết ra một danh sách dài luôn đấy!”
“Lúc trước An Lâm còn là phó chủ tịch hội sinh viên, ai biết làm sao lại có được vị trí đó chứ...”
Một cặp đôi khác đi qua trước mặt cậu, An Lâm đã không thể nghe những lời bàn luận phía sau nữa, vừa định đứng dậy đã nhìn thấy cặp đôi trước mặt đang đi về phía đối diện.
An Lâm nhìn chằm chằm vào sau lưng cặp đôi này, cảm giác có vẻ khá quen mắt.
Mãi đến khi cả hai quay lại An Lâm mới nhận ra người trước mặt.
Đây không phải là bạn cùng phòng của An Nhu sao?
Trước kia cậu đến tìm An Nhu đã gặp người này vài lần.
“Ấy!” Tề Trừng cúi đầu nhìn An Lâm: “Đây không phải là An Lâm sao? Sao cậu lại ở đây?”
“Đi du lịch mới về.” An Lâm cười hì hì đứng dậy, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Tề Trừng thì mơ hồ nhớ ra người này là bạn từ thuở nhỏ của Mạc Thành Hoàn, còn đến nhà họ An hỏi thăm cậu về An Nhu.
Cũng đều là người quen cả.
“An Lâm, cậu có nhớ tôi không?” Trình Thịnh vui vẻ tự giới thiệu: “Tôi đã từng đến nhà cậu rồi!”
“Nhớ chứ nhớ chứ.” An Lâm gật đầu liên tục.
“Khi đó mới nói chuyện với cậu là tôi đã biết cậu là người tốt rồi.” Trình Thịnh không khỏi khen ngợi: “Bác Bạch cũng từng khen cậu đấy.”
An Lâm xấu hổ gãi đầu.
“Hôm nay chúng ta gặp nhau rồi thì cùng đi ăn bữa cơm được không?” Tề Trừng liếc nhìn đám người đang hóng chuyện cách đó không xa: “An Nhu vẫn luôn coi cậu như anh em, tôi lại là bạn thân của An Nhu, cho nên chúng ta cũng là anh em thân thiết.”
“Được.” An Lâm cảm kích liếc nhìn hai người: “Cảm ơn.”
“Đều là anh em cả, có gì phải cảm ơn.” Tề Trừng nhếch miệng cười, kéo An Lâm, ba người cùng đi ra khỏi sân trường.
An Lâm ăn một bữa cơm vô cùng thoải mái, nhìn hai người nhiệt tình tốt bụng trước mặt, cậu không khỏi bắt đầu nghĩ đến cốt truyện về họ.
Tề Trừng là một vai phụ rất nhỏ, trong nguyên tác xuất hiện không đến ba lần, là bạn cùng phòng của An Nhu, có gia cảnh không tốt lắm, sau khi tốt nghiệp thì thi công chức trở về quê hương, cuối cùng bị cuộc sống mài mòn thành anh đầu hói.
Về phần Trình Thịnh, đất diễn của cậu ta nhỉnh hơn Tề Trừng một chút, trong nguyên tác là bạn từ nhỏ của Mạc Thành Hoàn, suốt ngày gây chuyện thị phi, bị người nhà đưa ra nước ngoài, sau đó chết tha hương nơi xứ người.
An Lâm đang suy nghĩ miên man thì nhìn thấy Trình Thịnh gắp một miếng cá bỏ vào bát Tề Trừng, cười tủm tỉm bảo Tề Trừng ăn nhiều hơn.
An Lâm chợt nhận ra điều gì đó, lập tức ngồi thẳng dậy.
“Hai người...”
“Chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi.” Trình Thịnh vui vẻ khoe.
An Lâm dừng lại, chớp mắt vài lần đầu óc mới quay lại.
“Làm sao hai người lại ở bên nhau vậy?” An Lâm khó mà tin nổi, hai người này rõ ràng đến từ hai thế giới khác nhau, làm sao có thể thành đôi được vậy?
“Anh Tề đã dạy tôi học, giúp tôi thi đậu đại học.” Trình Thịnh hơi đỏ mặt: “Hiện giờ tôi cũng là sinh viên của Đại học thành phố rồi.
Tuy không phải hệ chính quy nhưng như thế cũng đã rất tốt.”
Trình Thịnh là tên bất cần đời mà lại học hành chăm chỉ, thi đỗ vào đại học sao?!
An Lâm sợ ngây người, không khỏi đưa tay lên che miệng, kinh ngạc cắn vào tay mình.
“Tôi đã mua một căn nhà, cũng sắp hoàn thành rồi.
Khi nào có thời gian nhớ đến chơi.” Tề Trừng không nhịn được khoe khoang.
An Lâm nhìn Tề Trừng, hoảng hốt sững sờ.
“Đúng rồi, cậu đi du lịch về thì ở đâu?” Tề Trừng quan tâm hỏi.
“Ở, ở nhà An Nhu.” An Lâm còn chưa hoàn hồn từ trong cơn ngạc nhiên, cả hai người này dường như đã thoát ly khỏi quỹ đạo của nguyên tác, trở nên tốt hơn.
“À, vậy cậu đã gặp con trai đỡ đầu và con gái đỡ đầu của tôi chưa?” Tề Trừng không nhịn được cười khi nghĩ đến hai đứa nhỏ: “Trắng trẻo mềm mại, siêu đáng yêu!”
“Đâu chỉ gặp thôi, tôi đã trông chúng hai ngày mà kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần rồi đây.” An Lâm thở dài: “Ban đầu chúng còn lạ thì ngoan, sau một hai tiếng chơi quen rồi là bắt đầu động tay động chân với tôi.”
Tề Trừng nghe vậy mà không nhịn được cười, Trình Thịnh nhìn Tề Trừng, cũng nở nụ cười lộ ra cái răng nanh.
Nhìn hai người trước mặt, An Lâm không khỏi nghĩ đến ông cụ Mạc ngày mai sẽ chết, tuy rằng cốt truyện về ông ấy đã thay đổi, nhưng thời gian chết thì không thay đổi.
Trình Thịnh trước mặt...!có lẽ cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
Nếu tính theo thời gian của nguyên tác thì Trình Thịnh chỉ còn một hai năm nữa.
Một người luôn nỗ lực để thay đổi bản thân, có người yêu, có mục tiêu và tương lai tươi sáng trước mắt, sao lại có thể tàn nhẫn với cậu như vậy!
An Lâm trở về căn nhà lớn cùng tâm sự chất đống trong lòng.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan vẫn chưa về, nửa đêm nghe thấy tiếng thím Dương và thím Phương ôm hai đứa trẻ đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy thím Dương đang khóc, Thành Mẫn trong lòng bà chưa hiểu chuyện chỉ giơ tay lên lau nước mắt cho bà, trong đôi mắt to đen láy long lanh hiện lên sự nghi ngờ ngây thơ.
“Đừng khóc.” Tịch Tịch bò tới, bám lấy thím Dương, cố gắng đứng dậy.
Thím Dương càng buồn hơn, nghẹn ngào không thành tiếng.
“Đừng khó chịu.” Thím Phương ở bên cạnh cố gắng an ủi: “Sinh lão bệnh tử, rồi cũng có ngày đến lượt chúng ta, có khi đến lúc đó lại được gặp nhau.”
An Lâm đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn hai đứa bé còn nhỏ không biết gì mà thở dài.
Lúc An Nhu trở lại thì trời đã tối, Mạc Thịnh Hoan ở lại gác đêm, bảo An Nhu về thay quần áo, nghỉ ngơi cho tốt.
Nhìn thấy trong hai mắt An Nhu đầy vẻ mệt mỏi, khóe mắt còn đỏ lên, An Lâm muốn tiến tới an ủi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nhìn An Nhu đi vào phòng ngủ, An Lâm đứng ở cửa sắp xếp lại từ ngữ thì bên trong đột nhiên có mấy tiếng “rầm rầm” truyền ra.
An Lâm vội vàng mở cửa, thấy An Nhu vừa mới thu tay ra khỏi tủ quần áo, giữa kẽ tay vẫn còn một sợi tóc.
Nhìn biên tập đang ngất xỉu trong tủ, An Lâm lẳng lặng liếc nhìn An Nhu, đột nhiên hiểu ra lúc xuyên tới tại sao mình lại đau đầu.
“Biên tập! Chưởng môn!” An Lâm bổ nhào vào trên người người đàn ông, vừa khóc lóc “hu hu hư” vừa vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía An Nhu.
An Nhu huýt sáo, quay mặt đi chỗ khác, thuận tay lấy điện thoại di động ra gửi cho An Lâm một cái lì xì.
An Lâm đột nhiên ngừng khóc, xắn tay áo lôi người đàn ông ra, vui vẻ nhìn An Nhu: “Xin lỗi nhé, tôi sẽ đưa anh ấy ra ngoài ngay!”
Tác giả có lời muốn nói:
Biên tập: Sao tôi lại có một người như cậu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...