Tấm lịch dự sinh của An Nhu có một tác dụng khác.
Trong một ô vuông trống, An Nhu viết lên một dòng: “Ngày đầu tiên chồng đi làm tại Bách Thụy”.
Hiếm có ngày An Nhu dậy sớm, vệ sinh cá nhân chung với Mạc Thịnh Hoan rồi cùng nhau ăn sáng.
Mạc Thịnh Hoan chẳng thấy ngon miệng.
Lúc ăn xong phải đến nhìn hai bé con đang ngủ khì trong phòng cho trẻ hồi lâu, mới đi thay chính trang.
An Nhu vốn có tí chột dạ, vì nếu như không phải là chú, thì kẻ phải “lên đường” chắc mẩm là cậu.
Nhìn Mạc Thịnh Hoan quyến luyến mãi chẳng muốn rời khỏi nhà mà lòng cậu cũng áy náy mấy hồi.
“Chồng cổ lên nhé.” An Nhu tiễn Mạc Thịnh Hoan đến cửa, tặng một cái hôn âu yếm.
“Ừm.” Đồng tử Mạc Thịnh Hoan ánh lên vẻ đành chịu.
Anh vươn tay xoa xoa tóc An Nhu.
“Nhớ ăn cơm trưa đúng giờ đó.” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu dặn dò.
“Ừm ừm!” An Nhu gật đầu như giã tỏi.
“Bỏ ra chút thời gian đọc sách, phải học bù lại các môn.”
“Dạ vâng.” An Nhu ngửa đầu.
“Không được ăn đồ quá cay.
Muốn ăn cái gì thì nói với anh, để chiều anh về làm cho.”
“Dạ biết.” An Nhu kéo dài giọng.
“Không được lướt di động lâu quá, chơi một giờ phải nghỉ mười phút.”
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan lo lắng bận lòng thì bó tay, bèn đẩy chú ra cửa: “Đi nhanh đi!”
Trông thấy chú “một bước đi ba lần ngoái” khuất bóng rồi, An Nhu không kìm được thở than.
Nếu như đây là sản nghiệp nhà mình thì sao cũng được, đi làm ba ngày nghỉ ngơi hai ngày cũng vẫn ổn tuốt, nhưng không may hiện giờ chú đi làm công cho ba vợ, tác phong không chuyên nghiệp lại không hay.
Mạc Thịnh Hoan vừa rời khỏi nhà là An Nhu tức tốc về phòng ngủ thêm một giấc, tỉnh dậy thì lướt di động.
Một ngày trôi qua nhàn nhã và vui vẻ.
Di động run lên hai cái, nhận về tin nhắn mới.
Là từ “Hoan Hoan”.
Hoan Hoan: [Dậy chưa?] (Mèo ta ló đầu.jpg)
An Nhu lập tức bật dậy khỏi giường, ngón tay gõ lách tách vào bàn phím 26 ô.
[Tất nhiên là dậy rồi.
Làm việc tại Bách Thụy thế nào rồi?]
Hoan Hoan: [Cũng ổn.
Ba vợ trao anh chức Phó tổng giám đốc chi nhanh nước Hoa của Bách Thụy
An Nhu hỏi ngay: [Anh quen không? Đồng nghiệp thế nào?]
Hoan Hoan: [Ổn hết cả.
Chỉ nhớ em thôi.]
An Nhu bật cười ngay được, rồi lại thấy đầu dây bên kia nhắn thêm một cái gif “mèo ta ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt như bánh bao chiều”.
[Chồng ơi cố lên!] An Nhu thấy đau lòng thay cho Mạc Thịnh Hoan.
Vất vả lắm mới khiến công ty nhà họ Mạc hoạt động đâu vào đấy, hãy còn chưa được thư thả thì đã bị ba vợ kéo đi làm ong thợ.
An Nhu suy tư hồi lâu, rồi lục từ trong tủ quần áo ra một cái áo sơ mi của Mạc Thịnh Hoan, đỏ mặt tròng vào người mình.
Áo sơ mi cỡ lớn khoác lên người An Nhu trông thật lả lơi.
An Nhu nắn nắn đầu mũi, rồi cởi ra hai cúc trên cùng của áo, xoay về phía gương nhấn chụp một tấm.
Chú cực khổ đến thế, cái này coi như là quà thưởng.
An Nhu che mờ gương mặt đỏ bừng của mình, thầm kín nhấn nút “Gửi”, gửi hình đi.
Mãi mà người bên kia vẫn chưa hồi đáp lại, thế là An Nhu tức tốc đổi lại quần áo của mình, thậm chí còn hít sâu thở mạnh mấy cái, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Di động lại rung mạnh, lúc An Nhu mở khung trò chuyện lên thì thấy Mạc Thịnh Hoan gửi đến hình một con mèo trắng phụt máu mũi ngã sấp mặt.
An Nhu nín cười, cất di động đi, chỉnh sửa giường rồi đi sang xem hai bé con.
Nghe thấy giọng hai đứa bé như đã tỉnh.
Hai đứa đã ăn bữa đầu trong ngày, hiện giờ đang lăn lộn tiêu hao năng lượng.
An Nhu đi ra khỏi phòng ngủ, nhận lấy công việc của thím Dương để thím đi chuẩn bị bữa trưa.
Thím Phương đang chơi lắc chuông với hai đứa bé.
Tịch Tịch thấy chuông trên tay thím Phương đang đưa thì cười, giơ cao hai tay cũn cỡn, chân tí hon cũng quơ quào trên không trung, còn mở tròn xoe mắt nhìn chuông đang lắc.
Thành Mân nhìn thấy thím Phương lắc chuông, một bàn tay bé xíu vừa đè kên tai, còn một tay vươn về phía thím Phương.
Thím Phương đến gần, Thành Mân cầm chuông lắc mấy lần, như tỏ vẻ thím Phương đừng đung đưa nó qua lại nữa.
Dường như Tịch Tịch cũng vui lây, cũng muốn bắt chuông.
Bàn tay bé nhỏ dùng sức khua khoắng làm chuông reo vang đầy trong trẻo.
Tịch Tịch nở nụ cười, còn Thành Mân thì mặt mũi nhăn tít, thấy chuông cứ lắc là chực khóc.
Hai đứa trái tính trái nết thấy rõ.
An Nhu ôm Thành Mân, khẽ vỗ về lưng của con, còn thím Phương cứ tiếp tục chọc cười bé Tịch Tịch.
Được nằm trong ngực ba mình giúp Thành Mân có dấu hiệu ngừng khóc, cậu bé ủ trong ngực An Nhu, tò mò nhìn mọi thứ chung quanh.
An Nhu để Thành Mân tựa đầu lên vai, một tay cậu đỡ cổ bé con.
Thành Mân tựa vào bả vai An Nhu, khi nào hứng thú sẽ ngẩng cái đầu lên, không cần An Nhu đỡ cổ giúp cũng tự mình giữ vững tư thế một chốc được.
Khi những ngón tay của An Nhu lấp ló trước mắt, cậu bé sẽ nâng cái tay cũn cỡn của mình bắt lấy tay cậu, còn ê a mấy tiếng sặc mùi con nít, trong khi một bàn tay khác vui vẻ quơ quàng.
An Nhu vừa thơm thơm trán Thành Mân xong thì bỗng nghe thấy tiếng khóc dữ dội.
Xoay người nhìn sang, ra là Tịch Tịch đang nhìn cậu với Thành Mân, trông như chịu điều gì oan khuất lắm mà nước mắt cứ lã chã rơi.
Thế là An Nhu mới bước lại, thả Thành Mân xuống, ôm Tịch Tịch lên dỗ dành.
Tịch Tịch dựa vào ngực An Nhu, tiếng khóc nhỏ dần.
Bé con mắt còn ươn ướt nhìn An Nhu rồi vươn tay nắm lấy tai cậu.
“Tịch Tịch ngoan nha, không khóc nữa nha.” An Nhu ôm Tịch Tịch đi lòng vòng, vừa hôn lên khuôn mặt trắng nõn bé xíu.
Tịch Tịch rất giống chú, đôi mắt đen to tròn lanh lợi, trông vài phần cuốn hút giống Mạc Thịnh Hoan, dáng mũi đẹp đến là đáng yêu, cái miệng nhỏ chu chu, vừa nhìn qua đã thấy ngay sau này cô bé sẽ là một mỹ nhân.
Tịch Tịch nắm dái tai An Nhu, yên lặng nằm trong lồng ngực ba mình.
Bé con mềm xèo dựa vào người cậu, trông hết sức hiểu chuyện.
Được con gái yêu quấn quít khiến An Nhu không khỏi xúc động.
Tự hỏi sao ai cũng nói con gái là áo bông nhỏ, bây giờ đã thấy ví dụ tiêu biểu rồi đây!
Thành Mân bị An Nhu thả xuống vẫn lơ mơ chưa hiểu chuyện gì, trông thấy Tịch Tịch được An Nhu ôm lên thì vươn tay ra, tự túm chân mình.
Thím Phương nhìn Thành Mân vô cùng dẻo dai, còn định gặm lấy mấy ngón chân tí hon kia bèn cầm lên món đồ chơi mới đi đến đánh lạc hướng Thành Mẫn, giải cứu bàn tay tí hon khỏi tay cậu bé.
Thành Mân ngơ ngác nhìn đồ chơi trước mắt, mặt tò mò đến lạ.
Thím Phương lắc lắc con lừa nhỏ bận áo jacket đỏ này, khi thấy bên dưới con lừa nhỏ có một nút ấn bèn nhấn xuống.
Chú lừa con uốn éo cơ thể, phát nhạc rồi bắt đầu di chuyển.
Vẻ mặt Thành Mẫn đến là vui, hai tay xíu xiu quơ quơ với con lừa, còn “a a” mấy tiếng.
An Nhu ôm Tịch Tịch nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc thì quay đầu nhìn, thấy được chú lừa con nay đã “tái xuất giang hồ”, còn chọc Thành Mân cười thật tươi.
Có người phụ dỗ dành các bé giúp bớt áp lực đi hẳn, có thể tập trung ăn trưa.
Để Mạc Thịnh Hoan yên tâm hơn, cậu còn chụp một tấm hình rồi gửi đi.
Gần như ngay lập tức, Mạc Thịnh Hoan cũng gửi hình lại, hẳn là đồ ăn trưa dành cho nhân viên.
Đãi ngộ dành cho nhân viên tại Bách Thụy cũng rất tốt, An Nhu nhìn kỹ phần cơm văn phòng này, có chay có mặn, chế biến khá ổn, còn có canh ăn kèm.
An Nhu phóng to hình, chăm chú nhìn hồi lâu thì bỗng nhận ra, mặc dù chú đang ngồi trong căn tin và hãy còn đang giờ dùng bữa, nhưng chẳng có lấy một ai ngồi cạnh anh cả.
Có khi nào chú bị cô lập không?
An Nhu không khỏi lo lắng.
Có nhiều nơi mà người ở đó không mấy chào đón cấp trên của mình, Mạc Thịnh Hoan lại không thích giao thiệp với người khác.
Và như một kết quả định sẵn, dù đi tới đâu anh cũng chỉ ở một mình.
An Nhu cũng không muốn ép buộc chú phải hòa hợp với ai, giống như Mạc Thịnh Hoan tôn trọng cậu, An Nhu thấy mình cũng nên tôn trọng những gì chú thấy thích.
An Nhu mím môi, hồi âm: [Trông phong phú quá.
Chồng ăn no thiệt no để có sức làm việc nha! *Mèo ta cố lên.jpg]
Mạc Thịnh Hoan ăn trưa một mình, di động đặt kế bên phần cơm, khi thấy An Nhu hồi âm tin mới, ánh mắt cũng dịu dàng thấy rõ.
“Phó tổng, anh ăn cơm một mình à?”
Giám đốc bộ phận đi đến.
Vừa đặt mâm cơm xuống thì bắt gặp vị Phó tổng này ngẩng đầu, đôi mắt sâu thăm thẳm, gương mặt đẹp trai như tiên hạ phàm lạnh lẽo sắc bén, trông đầy buốt giá, rõ là không chào đón gì.
Giám đốc bộ phận nọ bưng phần cơm lên theo bản năng ngay tắp lự, rồi cứng đờ dời sang bàn khác dưới ánh nhìn thương hại của những nhân viên khác.
“Anh Phó tổng này hình như không thích ăn cơm với người khác.
Hồi nãy cũng có mấy người đi qua rồi, bị anh ta hù cho chạy hết ráo.” Có nhân viên tốt bụng an ủi: “Không phải có mình anh đâu.”
Giám đốc bộ phận ậm ừ, len lén nhìn lại chỗ vị Phó tổng kia đang ngồi, rồi khi nhớ lại ánh mắt ban nãy thì chẳng nhịn được nỗi sợ hãi túa ướt lung.
“Đây là thần thánh phương nào vậy?” Có nhân viên không kìm được bàn tán: “Tính tình thì không tốt mấy, còn kỳ quặc như thế.
Hồi nãy giám đốc bên tôi nói chuyện với anh ta, anh ta cũng chẳng mấy thân thiện, chẳng cho người khác chút mặt mũi nào.”
Người nọ vừa nói xong thì nhóm nhân viên lại thấy cậu Phó tổng giám đốc được điều xuống nọ cầm điện thoại lên nhấn vào một tấm hình, sau đó tựa điện thoại vào chén canh rồi vừa ăn cơm, vừa ngắm ảnh.
Có người lén nghía thử thì thấy hình như người trong hình là một cậu thanh niên đang cười tít mắt, cậu có một mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại hơi rối trông đến là thân thiện, hệt như một loài vật vô hại.
“Ôi chao, ai vậy kìa? Trông quen quen?” Có nhân viên nọ thấy lạ.
“Chẳng phải đó, đó là...” Một nhân viên khác ngớ người, tức tốc lấy di động của mình rồi mở Weibo, vun vút tra ra mấy tấm ảnh.
Người trong ảnh chính là anh Phó tổng giám đốc này, và kế bên anh còn có một cậu thanh niên đang mỉm cười nữa.
“Đây là...” Tay giám đốc bộ phận kia nhìn thấy cậu thiếu niên trông hết sức quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
“Đây là con trai nhỏ vừa tìm được chưa bao lâu của Chủ tịch Bạch chúng ta đấy!” Người nhân viên nọ phấn khích hết biết, hệt như đào ra được bí mật gì to lớn lắm: “Tôi có theo dõi Weibo cậu ấy.
Trước khi cậu ấy về lại nhà họ Bạch thì đã kết hôn với vị Phó tổng này rồi, cũng đăng ký kết hôn từ rất lâu nữa!”
Giám đốc bộ phận bấy giờ mới sực nhớ ra.
Con rể của Chủ tịch Bạch, người giời điển hình đấy!
“Nghe bảo Phó tổng cũng có công ty riêng của mình, làm ăn khấm khá lắm.
Kiểu này chắc là bị ba vợ ép đi lao động rồi đây.” Nhóm nhân viên xì xào tám chuyện.
“Tôi còn nghe bảo là con trai cả của Chủ tịch Bạch chẳng chịu thừa kế gia sản gì hết, mà con trai út thì đang tuổi ăn tuổi học, nên Chủ tịch Bạch mới chấm người con rể này cao thế.”
“Tất nhiên là chấm chắc rồi, chứ không sao lại “đày” anh ta xuống đây làm?”
Hai người con trai chẳng ai thừa kế gia sản được, thế thì đến khi đó, chẳng hóa ra cậu con rể này...!Đầu vị giám đốc bộ phận này xoay chuyển, tức khắc nhận ra điều gì đó, bèn quay đầu khẽ la rầy các nhân viên: “Bớt bàn tán đi.
Chuyện của cấp trên mà mấy người cũng dám hóng hớt nữa hả? Ăn cơm đi!”
Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng bước sang tuần thứ hai đi làm tại Bách Thụy.
Hồi cuối tuần đầu tiên xui xẻo thay phải tăng ca, nên về sau, ngày nào An Nhu cũng vừa mang tấm lòng 120% áy náy vừa đưa chú đi làm.
Khó khăn kết sang tuần thứ hai, cuối tuần rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang ngồi trên ghế sô-pha ôm con, đôi mắt khẽ rung rinh, lấy ra vở kịch mình đã chuẩn bị từ lâu.
Người hầu nam bé nhỏ và anh chủ.
Nếu chiếu theo thông lệ thì người hầu nam kia chắc chắn là Mạc Thịnh Hoan đóng, nhưng dạo này chú phải làm việc quần quật thấy thương, nên An Nhu cũng không đành đoạn bắt chú phải cốt nhây diễn vai người hầu nam.
Thế thì chỉ đành tự mình lên đồ thôi.
Ăn cơm tối xong, An Nhu vào phòng làm việc, ra vẻ bí ẩn lặng lẽ đưa cho Mạc Thịnh Hoan “kịch bản”, đánh một ánh mắt “Anh hiểu chứ?” rồi tiên phong chạy về phòng ngủ sửa soạn, thay đồ.
Đóng người hầu nam thì sao mà thiếu đồ dành cho người hầu được chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...