Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính


Nếu không phải thư ký Lý nhắc nhở, An Nhu còn không biết thọ thần của ông cụ Mạc sắp tới.

Nhắc đến chuyện này, An Nhu bắt đầu suy nghĩ nên tặng gì.
Ông cụ không thiếu gì cả, gần đây lại vinh dự về hưu, tặng quà gì đó nhẹ nhàng và giải trí thì sẽ tốt hơn.
An Nhu bắt đầu xem dụng cụ đánh cá với cờ tướng, lướt một lúc thì thấy một bộ cờ vua bằng ngọc dát vàng, ngọc bích thuần khiết.

Quân cờ được đánh bóng tinh xảo, hộp cờ được làm bằng da thủ công cao cấp, còn có khóa mật mã.
Ba mươi hai quân cờ, mỗi quân cờ mười tám ngàn tệ, tặng quà này chắc là đủ rồi.
Sau khi bàn bạc giá cả với người bán, An Nhu dùng thẻ tín dụng trả tiền cọc.

Cậu chợt thấy buồn ngủ, ngáp vài cái rồi ngủ thϊếp đi.

Mạc Thịnh Hoan thấy vậy, buông tài liệu trong tay xuống, đi tới lấy bịt mắt bằng tơ tằm từ trong túi ra.
An Nhu thán phục ngước mắt lên, không ngờ chú cũng nghĩ chu đáo như thế.
Mạc Thịnh Hoan đeo bịt mắt lên cho An Nhu, hôn lên trán cậu, chỉnh điều hoà cho ấm rồi đắp chăn cho cậu.
Trong môi trường ngủ thoải mái khiến chẳng mấy chốc An Nhu đã ngủ thϊếp đi, mơ hồ nghe thấy giọng của thư ký Lý, hình như đang hỏi.
“Có giống không?”
Lúc An Nhu mở mắt ra lần nữa thì đã là hai tiếng đồng hồ sau, cậu háo hức ngồi dậy ăn trưa với Mạc Thịnh Hoan.

Đợi lúc tan làm, nắm tay chú chuẩn bị rời khỏi công ty.
Mạc Thịnh Hoan đi học chung với cậu, An Nhu đi làm chung anh, nhìn xem công bằng biết bao nhiêu.
Bây giờ Mạc Thịnh Hoan là chủ nhà họ Mạc, đại thọ của ông cụ cũng do anh chuẩn bị.

An Nhu xem chú với nhân viên bàn bác với nhau, cảm giác lần này quy mô có vẻ không nhỏ.

Anh đặt khách sạn cao cấp nhất Tấn Thành, đồ ăn thức uống đều là thượng hạng.
Từ khi Mạc Thịnh Hoan bắt đầu chính thức quản lý công ty, hình như ông cụ Mạc không hề can thiệp, xem ra ông thật sự yên tâm buông tay, vô cùng tin tưởng năng lực của con trai.
Buổi tiệc thọ của ông cụ sắp đến gần, bộ cờ tướng bằng ngọc dát vàng mà An Nhu đặt đã tới, kiểm tra một lượt thì không có vấn đề gì.


Cậu cầm con cờ chơi trong tay, điêu khắc cờ tướng gọn gàng và tinh tế, bóng loáng và mượt mà, sờ tới sờ lui nhẵn mịn.

Trên mặt cờ có hình tròn được chạm khắc tinh xảo bằng vàng, ở giữa có khắc chữ, ông cụ chắc chắn sẽ thích.
An Nhu còn khoe món quà mình chuẩn bị với Mạc Thịnh Hoan, xem ra rất cao quý và đầy khí chất, hoàn toàn đủ khí thế của món quà hơn 500 nghìn tệ*.
(*: Khoảng 1 tỷ 7 VND)
Buổi tiệc thọ hôm đó, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan tới sớm.

Là con trai cả và con dâu lớn của ông cụ Mạc, hai người phải đón khách.

Anh không muốn cậu đứng mãi nên kêu An Nhu vào phòng nghỉ ngơi.
An Nhu vui vẻ đi nghỉ, chơi vài ván game trong phòng nghỉ.

Đợi khi bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu, cửa phòng nghỉ được gõ chậm rãi ba lần.
Lúc nào An Nhu cũng luôn đề cao sự an toàn của mình, mở khe cửa ra liền thấy Mạc Thịnh Hoan đứng thẳng người ngoài cửa.
Hôm nay chú mặc bộ vest đen, áo sơ mi đen bên trong hiện rõ chiếc cổ trắng nõn và thon dài, cả người gọn gàng, trầm ổn mà tinh xảo.

Vóc dáng anh mặc đồ vest rất tuyệt, An Nhu nhìn đôi chân dài của chú, mở cửa phòng, dang rộng hai tay với Mạc Thịnh Hoan.
Anh đi vào phòng nghỉ, trở tay đóng cửa lại, bế cậu thiếu niên lên, nặng nề hôn lên mặt của An Nhu.
Hôm nay cậu mặc lễ phục đơn giản tối màu che đi bụng bầu, trông còn có thể cao hơn.

Tuy rõ ràng mang thai chưa lâu nhưng vẫn có thể khiến người khác chú ý.
“Anh Mạc có thích ứng được không?” An Nhu nâng mặt của Mạc Thịnh Hoan lên, cảnh tượng hôm nay quá phức tạp ồn ào, ngay cả người bình thường như An Nhu cũng cảm thấy ồn ào quá mức, chứ đừng nói chi là chú.
Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu, chạm nhẹ vào trán cậu.
Hai người tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh, cánh cửa của phòng nghỉ lại bị gõ lần nữa.

Thư ký Lý đứng bên ngoài, nhắc nhở hai người trong phòng: “Mạc tổng, cậu An, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Theo phong tục của Tấn Thành, người lớn tuổi đón sinh thần, con trai cả phải thắp hương, lúc trước Mạc Thịnh Hoan không có mặt, đều là Mạc Thịnh Khang và Mạc Thành Hoàn đi cắm hương.
Nhưng năm nay lại khác.
An Nhu thấy chú ở trước mặt đám đông, dáng người dong dỏng cao, sau khi MC đọc hoàn tất, anh tỏ ra bình tĩnh mà thắp hương, một tay khều nhẹ làn khói trắng rồi cắm nén nhang vào trong lư hương.

Toàn bộ quá trình đều diễn ra suôn sẻ, xử lý thành thạo cứ như anh đã từng làm vô số lần rồi vậy.
Cả nhà Mạc Thịnh Khang đứng một bên, không ít người nhìn phản ứng của họ.
Bệnh tình của cậu hai nhà họ Mạc chuyển biến tốt, tiếp quản nhà họ Mạc mạnh mẽ vang dội, cả nhà cậu ba bây giờ xem ra, tuy quần áo sang trọng nhưng không còn hào hoa như xưa.
Nhân vật chính của bữa tiệc xuất hiện, ông cụ Mạc mặc trang phục truyền thống thời Đường màu đỏ, tươi cười rạng rỡ, tràn đầy năng lượng.
Tiệc thọ lần này, Mạc Thịnh Hoan tốn không ít tâm tư, ông cụ Mạc cũng không giấu nổi vui mừng.

Tuy con trai luôn bất mãn với mình, nhưng từ bữa tiệc sinh nhật xem ra, thằng bé vẫn rất quan tâm đến người ba ruột này.
Nhân vật chính ngồi vào chỗ xong, các vãn bối cũng tiến tới cúi đầu chúc mừng và tặng quà mừng.
Theo thứ tự, Mạc Thịnh Hoan và An Nhu tới trước cúi đầu.

Anh không lên tiếng, giao nhiệm vụ cho chất giọng cao của An Nhu.
“Chúc ba phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn, trường thọ an khang ạ!”
“Ngoan, ngoan lắm.” Đôi mắt tươi cười của ông cụ Mạc sắp không nhìn thấy mặt trời nữa.
“Con trai lớn Mạc Thịnh Hoan tặng tượng mừng thọ ‘Phúc Thọ Thịnh An.” MC lên tiếng báo quà tặng: “Dâu trưởng An Nhu tặng cờ tướng nạm vàng và ngọc bích.”
Tượng mừng thọ gì thế?
An Nhu quay đầu, nhìn thấy vài người đang vén một tấm vải đỏ lên.

Sau khi mở ra, bức tranh điềm lành bên trong dùng kim tuyến thêu thùa, còn có chữ nhỏ kín hai bên, bốn chữ lớn ở giữa ‘Phúc Thọ Thịnh An.
Hào hoa phú quý, thích hợp với gu thẩm mỹ của ông cụ Mạc.
Người khác cũng đem bộ cờ tướng bằng ngọc dát vàng mà An Nhu mua lên, ông cụ Mạc tươi cười sờ vào kết cấu của con cờ, khá là hài lòng.
Tiếp theo là vợ chồng Mạc Thịnh Khang tặng ông cụ Mạc vật trang trí mừng thọ bằng vàng, còn có hai bình rượu ngon.

Mạc Đoá Đoá và chồng tặng một bộ trang sức “Thọ Tỉ Nam Sơn, mỗi món đều rất có giá trị.
Mạc Thành Hoan là cháu trai, tặng ông cụ Mạc bức bình phong cây bách tùng cổ kính, dập đầu lạy.

Ông cụ thấy cháu trai gầy đi nhiều, trong mắt dâng lên vài phần đau lòng, tặng một bao lì xì cho Mạc Thành Hoàn.
Bữa tiệc thọ được tiến hành đâu vào đấy, vợ chồng nhà họ Bạch cũng có mặt trong bữa tiệc, ngồi cạnh người nhà họ Lưu.


An Nhu và Mạc Thịnh Hoan nhập tiệc.

Cậu phát hiện rượu vang trước mặt mình hình như có màu không đúng lắm, cúi đầu ngửi thử, phát hiện nó đã bị đổi thành nước ép nho.
Con cháu nhà họ Mạc ngồi vào bàn, ông cụ Mạc cũng ngồi vào ghế chính, trên mặt nở nụ cười.
“Nói ra mới nhớ, con chưa bao giờ thấy cờ tướng nạm vàng.” Mạc Đóa Đóa tỏ ra tò mò: “Con chỉ thấy cờ tướng làm bằng gỗ Hoàng Lê Hải Nam với gỗ tử đàn lá nhỏ thôi, hình như ba còn sưu tập một bộ.”
“Con cũng từng thấy bộ sưu tập đó của ba.” Trương Vân hiếm khi phụ họa theo Mạc Đóa Đóa: “Thịnh Khang quen biết vài nhà sưu tập ngọc thạch.

Nghe nói họ trước giờ không sưu tập ngọc dát vàng.

Nếu là ngọc tốt, dát vàng thì sẽ lãng phí ngọc.”
An Nhu nhướng mày, Mạc Thịnh Hoan vừa mới cắt thẻ tín dụng của họ, hai nhà đã bắt tay với nhau được luôn rồi.
“Là của anh dâu tặng thì không thể nói là tầm thường được đâu.” Mạc Đóa Đóa nở nụ cười, nhìn sang chồng mình: “Con chỉ tò mò, không biết cờ tướng bằng ngọc dát vàng trông thế nào thôi.”
Ông cụ Mạc nhìn con gái mình, giơ tay nhờ người nhân viên mang quà An Nhu tặng đến đây.

Hộp quà mở ra, bên trong là một bộ cờ tướng bằng ngọc bích dát vàng cao cấp sang trọng, không hề tầm thường chút nào.
“Đây là ngọc gì vậy?” Mạc Đóa Đóa tỏ vẻ tò mò.
“Ba sờ rồi, là ngọc Miến Điện.” Ông cụ Mạc cầm một con cờ tướng, sờ một lúc rồi lên tiếng.
“Ba, Thịnh Khang biết mấy thứ này, để Thịnh Khang xem đi.” Trương Vân nở nụ cười.
Nhân viên đem hộp tới trước mặt Thịnh Khang.

Mạc Thịnh Khang cẩn thận cầm con cờ tướng lên, sờ một lúc thì lại cầm một con khác lên.
“Ây da.” Trương Vân hô toáng lên, chỉ thấy thứ mà Mạc Thịnh Khang cầm trong tay chỉ là nửa con cờ.

Anh ta cũng đơ ra tại chỗ, tay chân luống cuống nhìn sang ông cụ Mạc.
“Chuyện này là sao?” Ông cụ Mạc chau mày, Trương Vân đem cái hộp đến trước mặt ông cụ, chỉ thấy quân cờ tròn trịa bị tách làm đôi.

Mạc Đoá Đoá nhìn thì không nhịn được mà che miệng.
“Nó...!nó...!con...” Mạc Thịnh Khang nói không nên lời.
Ngọc bích sẽ không tự nhiên bị tách rời, An Nhu ngỡ ngàng nhìn con cờ tướng bị tan thành hai mảnh trong hộp, một lúc sau vẫn chưa kịp phản ứng.
“Lúc nãy con nhìn rất rõ, không phải Thịnh Khang làm vỡ đâu.” Trương Vân tỏ vẻ ấm ức: “Con cờ này vốn đã bị đứt rồi, chỉ là trùng hợp ghép lại, cho nên Thịnh Khang vừa cầm thì đã vỡ rồi.”
“Thế này thì điềm hung quá.” Mạc Đoá Đoá lo lắng nhìn sang ông cụ Mạc: “Quân cờ bị nứt là quân “tướng”, chủ của một quân đó ạ.”
“Chẳng lẽ...!anh dâu chưa kiểm tra gì hết mà đã tặng cho ba rồi ư?” Mạc Đoá Đoá nhìn sang An Nhu, trong mắt đầy vẻ quan tâm: “Anh dâu, sao anh có thể làm vậy?”
“Lúc cầm tới đây thì nó vẫn bình thường mà.” An Nhu chau mày: “Con kiểm tra từng quân cờ một, không có tỳ vết.”
“Đúng là không có tỳ vết, chỉ là có vết nứt thôi.” Trương Vân cười mỉa: “Anh dâu cũng không cẩn thận quá đấy.”

“Được rồi.” Ông cụ Mạc nhíu chặt đôi lông mày: “Nói nhiều quá đấy.”
An Nhu lập tức nhận ra mình bị tính kế, cũng phải, tiệc thọ của ông cụ Mạc là cơ hội tốt như vậy, không triển khai tài trí thông minh của họ một chút thì đúng là lãng phí.
An Nhu ngước mắt, nhờ nhân viên mang quân cờ bị vỡ đến: “Chỗ quân cờ này trước khi mang đến, con đều lau từng cái một, có thể kiểm tra phía trên có dấu vân tay của người khác hay không, nói không chừng...!sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy ạ.”
Nét mặt của Mạc Đoá Đoá thay đổi, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Nói không chừng có người tò mò chạm vào, cho dù để lại dấu vân tay của người khác thì cũng chưa chắc là người làm hỏng cờ.”
“Hình như trong này chỉ có mình cô là tò mò thôi.” An Nhu tươi cười: “Đến chúng tôi còn chưa biết quân cờ bị nứt thế này, chỉ có mình cô vừa lên tiếng đã biết là nó bị vỡ.”
Vẻ mặt của Mạc Đoá Đoá cứng đờ, há miệng cố gắng giảo biện: “Tôi cũng chỉ là đoán thôi.”
“Anh dâu, xin lỗi.” Đột nhiên Mạc Thịnh Khang lên tiếng, thành thật nhìn sang An Nhu: “Là lúc nãy tôi không cẩn thận, hôm nay là tiệc thọ của ba, mọi người đừng vì chuyện nhỏ này mà làm mất hoà khí.”
An Nhu khẽ nhướng mày, đột nhiên phát giác, Mạc Thịnh Khang này...!hình như không đơn giản.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Ông cụ Mạc giơ tay: “Mang cờ trở về đi.”
Nhân viên thu bộ cờ tướng lại, trên bàn rơi vào im lặng, vài nhân viên phục vụ túc trực bên cạnh giúp thêm rượu lên món.

Mạc Đoá Đoá kìm nén sự ngột ngạt, cúi đầu dùng bữa, tâm trạng rất không tốt.
Nhân viên phục vụ tới rót rượu, nhưng không cẩn thận lắc người, rượu đổ lên trước mặt của cô ta, lan đến lễ phục của cô ta.
“A!” Mạc Đoá Đoá lập tức đứng lên, nhìn quần áo mình bị nhuốm màu rượu, ánh mắt đau lòng, nhìn về phía nhân viên rót rượu: “Bà rót rượu cái kiểu gì thế hả?”
“Xin...!xin lỗi cô ạ.” Nhân viên phục vụ cúi đầu xin lỗi lia lịa, vội lấy khăn giấy lau quần áo của Mạc Đoá Đoá.
“Đoá Đoá, không sao đâu.” Chồng của Mạc Đoá Đoá đứng lên mở miệng: “Đổi bộ khác là được rồi.”
“Ông xã.” Đôi mắt của Mạc Đoá Đoá khẽ động, tỏ vẻ ấm ức làm nũng: “Bộ lễ phục này là anh mua cho em mà.

Dạo này tình hình công ty không tốt, thẻ tín dụng của anh cũng không trả nổi, còn khiến anh phải lãng phí tiền, em xin lỗi.”
Ông cụ Mạc nghe xong thì ngẩng đẩu: “Thẻ tín dụng gì vậy?”
“Là thẻ mà ba cho con và anh ba đó ạ.” Mạc Đoá Đoá tỏ ra đau buồn: “Anh hai không trả cho tụi con nữa, còn nói tụi con đã có gia đình, cứ như kiểu sau khi lập gia đình thì không phải con trai và con gái của ba nữa vậy.”
Nhớ tới việc bọn nhỏ tặng cho mình những món quà đắt tiền như vậy, ông cụ Mạc quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Thịnh Hoan à, chuyện này là sao? Đó là tiền tiêu vặt của em trai và em gái con mà.”
Mạc Thịnh Hoan ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua Mạc Đoá Đoá, thờ ơ lên tiếng.
“Không trả.”
“Cái thằng bé này.” Ông cụ Mạc chau mày, vừa định nói gì đó thì nghe tiếng thút thít từ người phục vụ vừa rót rượu.
“Tôi cũng không kêu bà bồi thường.” Mạc Đoá Đoá có vẻ không hiểu: “Bà khóc cái gì?”
“Tôi...” Nhân viên phục vụ từ từ ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn sang Mạc Đoá Đoá: “Đoá Đoá...”
Giây phút đó, Mạc Đoá Đoá nhìn nhân viên phục vụ, không dám tin mà lùi về sau vài bước, trong cơn hoảng hốt lo sợ, cô ta vấp phải cái ghe.
Ông cụ Mạc cũng nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ trung niên, đột nhiên hít một hơi, kinh hãi đứng dây.
“Đoá Đoá, con có sao không?” Người phụ nữ trung niên với gương mặt đầy nước mắt, đưa tay lên đỡ Mạc Đoá Đoá.
“Bà...!bà tránh ra!” Mạc Đoá Đoá tỏ vẻ hốt hoảng, ngẩng đầu bất lực nhìn sang Mạc Thịnh Khang: “Anh!”
“Đoá Đoá, con không nhận ra mẹ sao?” Người phụ nữ trung niên bật khóc: “Mẹ là mẹ của con đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui