Hóa ra hắn ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, việc muốn cùng nàng bạc đầu giai lão.
Một trận cuồng phong ập vào mặt, cỏ dại cao đến eo đều rối rít.
Nháy mắt một tiếng trống vui mừng nhảy lên.
Ca từ xa xưa giống như một trận gió, vô khổng bất nhập.
Không biết từ lúc nào, gió đã ngừng thổi.
Lại có thật nhiều thanh âm liên tiếp vang lên, vội vàng nói gì đó.
Thật huyên náo, thật ồn ào.
“Tiểu thư?”Thân thể Dư Thanh Yểu đột nhiên run lên, đầu của nàng suýt nữa trượt khỏi lòng bàn tay, làm cho đầu trượt xuống, cảm giác rơi xuống không nơi nương tựa làm nàng bất ngờ tỉnh lại.
Thanh âm kia lại vang lên ở sau tai của nàng, hết sức nóng nảy: “Dư cô nương, mau tỉnh lại.
”Dư Thanh Yểu lấy tay kịp thời chống đầu, tầm mắt mờ mịt mới dần dần chậm rãi nhìn lại đại điện nguy nga lộng lẫy.
Giờ phút này một đôi nam nữ ăn mặc hoa phục đang ngồi phía sau án kỷ, trên án kỷ bày cao lương mỹ vị cùng rượu ngon, trung ương còn có vũ cơ mặc y phục màu thủy bích đang nhảy múa, xung quanh còn có các nhạc công đang đánh đàn, dư âm lượn lờ, giống như là quốc chi đại yến.
Thịnh cảnh như vậy, trước khi chết Dư Thanh Yểu đã trải qua mấy lần, nhưng phải nói là nhớ sâu sắc nhất, đó chính là lần nàng được tứ hôn.
Dư Thanh Yểu ngạc nhiên xê dịch tầm mắt, nhìn qua bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy các lão Trương Dực, người đã đâm cột mà chết không lâu sau khi Hoàng Thái tử bị phế, một gương mặt già nua nghiêm túc mà bình tĩnh, liền ngồi bên trái đối diện với nàng.
Chẳng lẽ nàng còn đang nằm mơ sao?Nhưng mà Trương Dực đã chết, nàng cũng đã chết, tại sao nàng cùng Trương Dực lại hoàn hảo ngồi ở điện Phụng Thiên này.
Mồ hôi lạnh rơi xuống nhẽ nhại, rất nhanh đã ướt đẫm sau lưng của nàng.
Dư Thanh Yểu chỉ có thể ngây ngốc nhìn lăng lăng từng gương mặt vui vẻ thoáng qua, bên tai là thanh âm đàn tấu mỹ miều.
Một khắc trước nàng vẫn còn tứ cố vô thân ở ngoài thành Tần Châu, thân thể đau nhức cùng nỗi sợ hãi trong lòng đan xen, làm cho bàn tay đang đặt ở trên bàn của nàng không ngừng co rút, không thể áp chế được sự run rẩy.
Trăm loại cảm xúc đồng thời xuất hiện, nàng giương cái miêng nhỏ im lặng thở dốc, giống như một người chết đuối đang tham lam hít thở không khí, không biết được một khắc sau có thể sẽ bị nghẹt thở mà chết hay không.
“Dư cô nương, ngài nhất định phải chú ý, nơi này chính là điện Phụng Thiên, ở bên cạnh bệ hạ, không thể thất nghi.
” Cung nữ bên cạnh phát hiện sự khác thường của nàng, thân thiện mà chỉ điểm nàng.
Nàng ta nhận lệnh của người khác, nhất định không thể để cho Dư Thanh Yểu phạm lỗi.
Dư Thanh Yểu đột nhiên nắm chặt quả đấm, sự đau đớn của móng tay đâm vào lòng bàn tay, khiến cho nàng từ ác mộng khốn cảnh thanh tỉnh lại.
Lúc này bên người truyền đến một tiếng cười to sang sảng: “Điểm này của A Yểu không giống với tướng quân Minh Uy, chỉ uống một ly đã không thắng được tửu lưởng.
”Dư Thanh Yểu quay đầu, nhìn bên tay trái của chính mình, nhìn một cái liền nhận ra người nam nhân râu dài này con trai trưởng của đích trưởng phòng thuộc chi nhánh của Dư gia, đích tông tử Dư Bá Hiền của Dư gia, hiện tại đảm nhiệm chức vụ Lại bộ Thượng thư, nàng miễn cưỡng gọi một tiếng đường thúc.
Hai năm trước, bọn họ căn bản là coi thường dòng thứ đã dời ra bổn tộc như nàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...