"Ta không trở lại cũng có phòng ở rộng rãi để ở, cần gì phải trở về chen chúc với mọi người.
Nếu đại bá mẫu đã nguyện ý nhường, vậy thì đưa gian phòng đó cho Ngân Bảo ở đi."
Nàng nói xong thì quay đầu nhìn Khổng thị, nói: "A nãi, Ngân Bảo cũng là cháu trai của ngài.
Nó lớn như vậy rồi còn ở chung một phòng với cha mẹ, thì thật sự là không hay, đúng là nên có một gian phòng cho riêng mình.
Nếu hiện tại đại bá mẫu đã không cần giữ phòng cho Nguyệt Nga tỷ nữa, thì để cho Ngân Bảo vào ở đi thôi."
Khổng thị không khỏi nhíu mày.
Bà ta vẫn thiên vị đại phòng hơn, cũng yêu quý hai đứa nhỏ bên đại phòng hơn.
Trịnh Nguyệt Nga dáng vẻ đẹp mắt, nói chuyện cũng êm tai, nên giữa hai đứa cháu gái bà ta thích Trịnh Nguyệt Nga hơn.
Lúc ấy Tào thị nói Nguyệt Nga về nhà mẹ đẻ không có chỗ ở, nên muốn giữ phòng cho con bé, thì bà ta cũng đồng ý.
Nhìn vẻ mặt không vui của bà ta, Trịnh Nguyệt Kiều mím môi, nói: "Nếu trong nhà thật sự không có chỗ ở, vậy ta gọi Ngân Bảo qua chỗ ta ở nhé.
Hai tỷ đệ làm bạn, ở cũng yên tâm hơn."
Như vậy sao được, Trịnh Ngân Bảo mà qua đó ở, con bé này yên tâm rồi, ở cũng yên ổn hơn, vậy sao còn đồng ý về nhà mẹ đẻ nữa.
Thế chẳng phải mọi tính toán của bà ta đều thất bại sao.
Tào thị vội vàng lên tiếng: "Được, gian phòng kia để cho Ngân Bảo ở trước đi."
"Chỉ là ngươi tất phải về nhà mẹ đẻ.
Nói thế nào thì ngươi cũng là cô nương nhà họ Trịnh chúng ta, nếu bên ngoài có lời ong tiếng ve gì, thì cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh cả nhà ta.
Ngươi là thân con gái ở một mình, có người nhà mẹ đẻ che chở mới là yên tâm nhất."
Trong lời này có ý trao đổi, bà ta nhường ra một gian phòng, Trịnh Nguyệt Kiều nhất định phải về nhà mẹ đẻ, sau đó người nhà họ Trịnh sẽ tiếp nhận toàn bộ tài sản của nhà họ Liễu.
Tính toán quả thực là rất hay.
"Cô nương gả ra ngoài như bát nước đổ đi, từ ngày xuất giá đó, ta đã không nghĩ tới việc trở về nhà mẹ đẻ, nên chuyện này không cần bàn thêm nữa."
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Khổng thị cùng Tào thị tức thì trở nên rất khó coi.
"A nương, a nãi, ta đã về."
Tiếng nói dịu dàng của Trịnh Nguyệt Nga vang lên.
Nàng ta đi từ bên ngoài vào, trong tay còn xách theo một con thỏ đang giãy dụa, trên mặt mang ý cười: "A nương, a nãi, đây là thỏ mà Viễn Sơn săn được hôm nay, ta mang về cho mọi người nếm thử."
Khổng thị nâng mắt nhìn qua thì thấy con thỏ kia rất mập, chắc cũng phải được hai ba ký, sắc mặt khó coi lập tức giãn ra không ít.
"Không tồi, ngươi xuất giá rồi vẫn nhớ tới nhà mẹ đẻ, là đứa trẻ ngoan."
Nói xong, bà ta lãnh đạm nhìn về phía Trịnh Nguyệt Kiều ngồi cạnh.
Nghe a nãi nói vậy, Trịnh Nguyệt Nga tức thì lộ ra ánh mắt đắc ý.
Nữ tử xuất giá vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ, nên đương nhiên nàng ta phải quan hệ cho tốt rồi.
Một con thỏ có tính là gì, bản lĩnh của Viễn Sơn nhà nàng ta không tồi, mỗi ngày đều có thể bắt được không ít con mồi.
"Nguyệt Kiều muội muội cũng về rồi sao!"
Nàng ta dùng mắt đánh giá vài lần, phát hiện sắc mặt đối phương không tốt, thân hình dường như lại gầy hơn trước một chút, thì lập tức đắc ý thêm vài phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...