174.
Nếm thử một chén yêu hận, vào miệng thì ngọt, vào cổ họng là cay, vào đến bụng lại đau đớn.
Lần đầu tiên Nhạn Thanh gặp phụ thân, y tao nhã mà chất phát cười cười, cho cậu một cái vỏ ốc trống không. Nhạn Thanh rất vui, đó là món quà đầu tiên cậu nhận được, giống như ngọc trắng, quang hoa lưu chuyển, chỉ là không có chút linh khí và sức sống.
Cái vỏ này rất giống vỏ của cậu, nhưng lớn hơn không ít.
Sau này Nhạn Thanh mới biết, đó là thứ duy nhất cha cậu để lại – xác của cha cậu.
175.
Nhạn Thanh thầm nghĩ, rốt cuộc cậu có người nhà rồi, thế nhưng thật ra không phải vậy.
Nếu một người không có hy vọng, có phải sẽ không có tuyệt vọng?
176.
Hồ Thập Lục lên tiếng: “Anh, anh bình tĩnh một chút đi!”
Bạch Ngôn: “Binh lính, một chữ thôi, có cho mượn hay không?”
Hồ Thập Lục: “Được, cho anh mượn! Chỉ cần anh muốn, em chắc chắn đưa cho anh, ngôi vua này vốn là của anh! Nhưng anh bình tĩnh một chút có được không? Tốt xấu gì người nọ cũng là phụ thân của chị dâu, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng còn anh? Nếu anh một đi không trở lại, em phải làm sao đây, Hồ tộc phải làm sao?!” Ngay cả Thập Nhị La Sát cũng rơi vào kết cục thê thảm như vậy, anh hắn phải làm sao bây giờ?
Lý trí nói bản thân phải tỉnh táo, nhưng thực tế, Bạch Ngôn sắp phát điên, cảm xúc có một năng lực không giải thích được, nó có thể biến một người trở nên ngu ngốc, không còn chút lý trí. Sau khi cuồng loạn, giọng nói của Bạch Ngôn trở nên uể oải mà lại khàn khàn: “Anh không bình tĩnh được, em không hiểu, em không biết Nhạn Diệp là một tên điên đến cỡ nào. Y muốn Thanh Thanh là vì muốn mượn xác hoàn hồn! Lần này là anh làm lạc mất Thanh Thanh, là lỗi của anh, lỗi của anh. Sao anh không ở bên cạnh Nhạn Thanh không rời chứ?”
Giờ phút này, hối hận và đau đớn giày vò Bạch Ngôn, hắn đã mất Nhạn Thanh một lần, không thể mất lần nữa. Huống chi hiện tại Nhạn Thanh không chỉ có một mạng.
Một người đàn ông, ngay cả người yêu dấu nhất cũng không bảo vệ được, sao có thể đội trời đạp đất, lãnh đạo chủng tộc.
Đĩa bánh hoa quế năm đó, cuối cùng không chờ được người muốn ăn nó.
Vậy bây giờ thì sao?
177.
Ánh trăng sáng tỏ, chập chờn rời rạc chiếu xuống đầy đất.
Nhạn Thanh tỉnh lại giữa bầu trời đỏ au.
Là màu đỏ tươi đẹp.
Là màu đỏ vui vẻ.
Đầu óc Nhạn Thanh đau đớn từng cơn như đang bị lăng trì.
“A…” Cậu biết rõ không được tỏ ra yếu đuối, không được sợ hãi, nhưng toàn thân, ngay cả các xương cốt đều bắt đầu phát đau.
Nhạn Thanh đau đến nỗi muốn lăn lộn dưới đất, bắt đầu điên cuồng làm tổn thương bản thân. Có một người bỗng ngăn cản hành vi của cậu, tay người kia vừa cứng vừa lạnh như băng, cậu ngước mắt nhìn lên, một lúc lâu mới không thể tin phun ra mấy chữ: “Chị thỏ…”
Nhưng người trước mắt đã không còn là cô gái đáng yêu mà cậu quen biết, cô ta nhìn Nhạn Thanh như nhìn một vật đã chết, trong mắt không hề có chút cảm xúc của con người.
“Cộc…”
“Cộc…”
“Cộc…”
Sau lưng cô có rất nhiều người chậm rãi đi đến, không, có lẽ không thể gọi là con người. Vì con người không thể phát ra tiếng động như vậy, Nhạn Thanh biết, đó là con rối…
Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là những con rối này có gương mặt giống hệt Nhạn Thanh, mà tất cả đều đang mặc áo cưới đỏ rực.
Bọn họ cầm mũ phượng trên tay, không đếm xỉa đến sự chống cự của Nhạn Thanh mà đội cho cậu, biến cậu thành một thành viên trong đội ngũ tân nương.
Mỗi “Nhạn Thanh” đều nhìn cậu cười quỷ dị, khiến người ta rợn tóc gáy.
Các tân nương chỉnh tề tránh ra chừa một con đường, tối nay nhân vật chính sẽ lên sân khấu.