Hôm nay là ngày thứ mười lăm Hương Hương ăn bắp cải bị nôn, cũng là ngày thứ mười lăm Quốc sư rời kinh thành.
Mộ Tương không giết Mộ Ngọc, cũng không lôi Thường Thanh ra cho hả giận, chỉ luôn giữ vẻ mặt vô cảm, ngày ngày vòng quanh ba nơi là tảo triều, Ngự Thư Phòng và Dưỡng Tâm Điện, không có ngoại lệ.
Nếu nói về thứ xui xẻo duy nhất thì chính là Hương Hương, ngày nào cũng ăn bắp cải, còn là loại chỉ có thân không có lá, cuộc sống rất kém.
Hoàng thất Đại Tương đã nghèo đến tình trạng này sao, không thể nuôi nổi một con thỏ!
Mộ Tương tiện tay ném cho Hương Hương một cọng rau, thậm chí còn xé lá rau, cho vào miệng cắn và nhai hai lần.
Thượng Hỉ kinh hoảng: “Bệ hạ, đây không phải để ăn…”
“Cũng không tệ lắm, ngươi nếm thử đi.” Mộ Tương cũng đưa một lá cho Thương Hỉ với giọng điệu rất nghiêm túc.
Thượng Hỉ: “…”
Thánh mệnh khó làm, gã không thể không nhận lấy.
Sau khi Quốc sư đại nhân biến mất, tính cách bệ hạ ngày càng cổ quái, cũng ngày càng khó hầu hạ.
Gã bỏ lá cải vào trong miệng nhai vài cái, không ngờ nó không đắng chát mà có chút man mát, cẩn thận nếm thử thì nó còn hơi ngọt.
Thỏ Kim Thần nhìn lá cải đầy trông mong.
Hoàng thất Đại Tương quả thật nghèo ở một mức độ nhất định, một đời đế vương phải tranh rau với một con thỏ!
Mộ Tương nằm trên ghế bập bênh nhìn Hương Hương, giọng điệu âm u: “Muốn trách thì trách chủ nhân tuyệt tình của ngươi ấy, rời đi cũng không mang ngươi theo.”
Hương Hương: “…”
Nếu nó có thể nói, đại khái nó sẽ nói rằng, chẳng phải y cũng không mang ngươi theo à…
Thượng Hỉ ở bên cạnh phe phẩy cây quạt.
Thật ra gã cảm thấy hôm nay tâm trạng bệ hạ không tệ, nếu không hắn sẽ không nằm nghỉ ngơi trong đình viện vào buổi chiều.
Dường như cảm nhận được sự uất hận trong lòng Hương Hương, Mộ Tương liếc nó một cái, nhận lấy cây quạt trong tay Thượng Hỉ và nói: “Cho ta xem, nó là đực hay là cái.”
Trực giác của Hương Hương cảm thấy không tốt, vội vàng chạy tới chỗ khác.
Thượng Hỉ phụng thánh mệnh đuổi theo, một người một thỏ chạy quanh đình viện nửa nén hương cũng chưa có kết quả.
Phỏng chừng Hương Hương chạy choáng váng, đã quên Mộ Tương mới kẻ ra mệnh lệnh.
Nó bị Thượng Hỉ đuổi đến xù cả lông, nhảy phắt vào lòng Mộ Tương, vùi đầu thỏ đầu vào trong khuỷu tay của Mộ Tương.
Giây tiếp theo, thân thể nó cứng ngắc, trực tiếp bị xách lên, Mộ Tương lật người nó lại: “Chà… Không tồi, là con thỏ đực.”
Thượng Hỉ cũng mệt mỏi thở hồng hộc: “Vẫn là bệ hạ lợi hại, đến linh vật cũng phải thần phục dưới long uy của bệ hạ.”
Hương Hương nằm nhoài trên tay Mộ Tương, không hề nhúc nhích, giả chết.
Mộ Tương chống cằm nghiêm túc suy tư vài giây: “Ngươi nói đưa nó đi dạo hoạn phòng một vòng thế nào?”
Thượng Hỉ sửng sốt: “Chuyện này… Nô tài còn chưa thấy việc tịnh thân cho thỏ bao giờ…”
“Vậy hôm nay cho ngươi mở mang tầm mắt.” Mộ Tương nói với Thượng Hỉ nhưng ánh mắt lại nhìn Hương Hương, làm nó sởn gai ốc, “Miễn sau này còn phải tìm vợ cho nó.”
Hương Hương nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, gì mà hoạn phòng gì mà tịnh thân, nhưng trực giác cảm thấy không ổn nên cuống cuồng ngọ nguậy, tiếng kêu tràn đầy bi phẫn.
Còn có vương pháp, còn có thiên lý không! Ở này có người ngược thỏ!
Thượng Hỉ nhìn thấu Mộ Tương cũng chỉ nói ngoài miệng, vì thế thử thăm dò: “Vậy nô tài mang nó đi nhé?”
Quả nhiên Mộ Tương lại nói: “Thôi.
Đừng để mất máu quá nhiều rồi chết, chờ cô tìm Thân Thái y thảo luận tính khả thi đã.”
Thượng Hỉ lên tiếng, vội vàng vâng dạ.
Hương Hương cảm thấy có vẻ mình tạm thời không gặp nguy hiểm, thừa dịp Mộ Tương không chú ý mà giãy giụa nhảy lên bàn đá nhỏ, ăn nốt những chiếc lá rau còn sót lại, hu hu quá mỹ vị.
Thượng Hỉ vui tươi hớn hở nhìn bệ hạ chê bai dáng vẻ con thỏ, tuy ánh mắt lạnh nhạt nhưng cũng không thật sự đuổi nó đi, còn đưa cho nó một củ cải.
Suốt nửa tháng nay, mỗi lần Mộ Tương phiền muộn u sầu, hắn đều sẽ đi dọa con thỏ này một trận, hầm này nấu này, băm thành tám mảnh chỉ là chuyện nhỏ.
Song hắn cũng chỉ nói miệng suông, chưa từng thực sự thực hiện.
Chờ Hương Hương ăn no, Mộ Tương ôm nó vào lòng với sự dịu dàng hiếm có, vu0t ve: “Ngươi nói xem, lúc này Quốc sư đang làm gì?”
“Dạ…”
Thượng Hỉ không dám thở mạnh, quỳ bịch xuống: “Nô tài không biết.”
Mộ Tương liếc gã: “Căng thẳng thế làm gì? Đứng dậy đi, cô đâu ăn người.”
Sao Thượng Hỉ có thể không căng thẳng chứ, đây là lần đầu tiên bệ hạ nhà gã nhắc tới Quốc sư trong nửa tháng nay.
Gã nhớ mang máng vào ngày Quốc sư mất tích, bệ hạ đã phát hỏa rất lớn ở Dưỡng Tâm Điện, bàn ghế bình sứ xung quanh đều bị đập vỡ.
Gã nghe tiếng đi vào, Mộ Tương đang nhặt lên một chiếc trâm xanh lá, đôi tay căng thẳng, như thể muốn bẻ gãy nó, song cuối cùng vẫn thu tay, lệ khí toàn thân không có nơi ph4t tiết.
Đế vương nổi giận, rõ ràng là một hình ảnh đáng sợ, nhưng Thượng Hỉ quỳ phủ phục trên đất lén lút ngẩng đầu, nhìn qua khe hở, không hiểu sao lại cảm thấy chủ tử nhà gã có chút đáng thương.
Rõ ràng tức tới cực hạn, song sau khi đến cung Vị Ương lại chỉ còn nỗi cô tịch quẩn quanh.
Thượng Hỉ vốn tưởng hắn sẽ ở lại cung Vị Ương ph4t tiết một trận, lại không ngờ bệ hạ nhà gã không động vào một ngọn cây một cọng cỏ ở nơi đó, chỉ ở bên trong cả ngày mới ra ngoài, sau đó nhẹ giọng nói: “Phong cung Vị Ương đi.”
Phong điện cũng không phải chuyện nhỏ, suy cho cùng đây là cung điện của hoàng hậu, nhưng lại không ai dám lên tiếng phản đối.
Triều thần tự an ủi mình rằng, ngày sau xây lại chỗ cho hoàng hậu là được.
Thấy Thượng Hỉ đứng dậy, Mộ Tương vuốt bộ lông mềm mượt của Hương Hương, nói: “Mấy ngày nay, cô luôn là bồn chồn.”
Nói hắn bồn chồn cũng không chính xác, hẳn là trái tim như thể bị thứ gì đó chặn lại, nhìn cỏ cây trong bức tường cung điện này cũng cảm thấy ngột ngạt.
Mặc dù ngồi trên điện vàng cao, vịn ghế vàng, cũng vẫn không có cơ hội để thở.
Rõ ràng đây là tất cả những gì hắn muốn trong quá khứ, nhưng giờ lại chỉ cảm thấy ràng buộc và hoang mang.
Hắn không biết cuộc đời mình sẽ kết thúc như thế nào, sẽ trải qua những năm tháng dài đằng đẵng kế tiếp ra sao, dẫu hắn chưa chắc đã có mấy năm để sống.
Thượng Hỉ an ủi: “Bệ hạ, có phải là chưa nghỉ ngơi tốt không?”
Mộ Tương không đáp, nhưng cũng đúng là không nghỉ ngơi tốt.
Trong nửa tháng qua, hắn đã phủ bụi lên mọi thứ liên quan đến Sư Hòa, bao gồm cả quyển thoại bản mà Sư Hòa từng đọc, những bức chữ mà Sư Hòa viết, chiếc trâm gỗ như một cơn ác mộng, cùng ngọc bội hắn vẫn luôn đeo trên người hơn hai mươi năm.
Hắn đã niêm phong tất cả những thứ này vào rương, không đi xem cũng không buồn nghĩ, như thể làm vậy là hắn có thể quên mất người đã rời đi.
Không có ngọc bội, Mộ Tương vốn ngủ không tốt càng khó chìm vào giấc ngủ, gần như thắp ánh nến cả đêm, chậm rãi chịu đựng đến khi thân thể không chống đỡ được nữa mới miễn cưỡng nhắm mắt, sau đó mơ mơ màng màng đến hừng đông.
Rồi quốc sự bận rộn, Mộ Tương dứt khoát phê tấu chương dưới ánh nến ban đêm, mệt mỏi sẽ càng dễ chợp mắt, nhưng cũng đa phần ngủ không đến một hai canh giờ là sẽ bừng tỉnh vì đủ loại ác mộng khác nhau.
Mộ Tương đột nhiên nói: “Tuyên Thân Trác Mặc.”
Thượng Hỉ: “… Dạ.”
Thân Trác Mặc vội vàng tới, mất chưa đến nửa nén hương, hắn ta còn tưởng thân thể bệ hạ xảy ra vấn đề gì đó: “Bệ hạ có gì không khoẻ sao?”
“Không phải.” Mộ Tương bình tĩnh nói, “Giúp cô xem xem.”
Thân Trác Mặc sửng sốt, dù Mộ Tương chưa nói rõ nhưng hắn ta vẫn hiểu ngay lập tức.
Lúc này ngay cả Thượng Hỉ đã lui ra ngoài, đây là bí mật giữa hắn ta và bệ hạ.
Thân Trác Mặc bắt mạch cho Mộ Tương cách lớp khăn, mày nhíu lại rồi từ từ thả lỏng.
Hắn ta lùi về sau hai bước và hành đại lễ: “Chúc mừng bệ hạ.”
Mộ Tương mím môi, không nói gì.
Thân Trác Mặc kinh ngạc cảm thán: “Hiện giờ mạch đập của bệ hạ rất vững vàng mạnh mẽ, các bệnh ẩn đã biến mất hết.
Sợ là cả thần cũng không theo kịp sức khỏe bệ hạ.”
Mộ Tương không ngạc nhiên trước kết quả này, hắn hỏi: “Ngươi có biết thiên hạ có thuốc tốt nào có thể làm được điều này không?”
“Cái này…” Thân Trác Mặc phỏng đoán hợp lý và ngập ngừng nói, “Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của thần, nhưng thần nghĩ nó hẳn là thuốc do Quốc sư đại nhân điều chế cho bệ hạ.”
Không trách hắn ta nghĩ như thế.
Phải biết rằng trước khi Mộ Tương bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn ta đã chẩn trị cho Mộ Tương không biết bao nhiêu lần, và kết quả đều giống nhau.
Mộ Tương sống không quá tuổi nhi lập.
Thân thể vô cùng yếu ớt, khí huyết không đủ, mắc nhiều bệnh ngầm, thể nhược bị ép tập võ dẫn tới kinh mạch yếu ớt.
Mộ Tương im lặng hồi lâu: “Ngươi lui ra đi.”
“… Dạ.” Tuy rất muốn biết bệ hạ dùng thuốc tốt gì mới đạt hiệu quả tuyệt vời đến thế, nhưng trông bệ hạ tâm trạng không ổn lắm, vẫn nên lui ra ngoài trước đi.
Con thỏ trong vòng tay đã ngủ thiếp, Mộ Tương nhẹ nhàng vỗ về nó, rũ mắt nhìn không trung, như đang xuất thần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...