Tô Hoài Minh cảm thấy không thể để bản thân chịu thiệt, vì vậy cũng nằm xuống giường.
Vừa nằm xuống, Tô Hoài Minh liền thoải mái thở dài một hơi.
Người có tiền đúng là biết hưởng thụ, giường đệm vô cùng mềm mại, giống như nằm lên một đám mây vậy.
Tô Hoài Minh học theo bộ dạng của Phó Tiêu Tiêu, lật mình một cái, duỗi cánh tay dài ra, thoải mái duỗi người, còn dùng chân móc chăn lên.
Một khoảng thời gian trước khi xuyên vào sách, cậu đau tới mức cả đêm không thể ngủ nổi, dường như đã quên mất cảm giác được ngủ một giấc ngon lành là như thế nào.
Cơ thể này cũng đã mệt lử, Tô Hoài Minh nằm trên chiếc giường êm ấm, chẳng qua mấy chốc, cơn buồn ngủ đã trỗi dậy.
Cậu lật người, đắp chăn lên đi ngủ.
…
Lúc này Phó Tiêu Tiêu vẫn còn nằm trên sàn, mặt nhỏ nhăn thành một cục.
Mặt sàn lạnh quá, còn cứng ngắc nữa, không dễ chịu chút nào.
Trước đây, lúc cậu bé lăn lộn trên mặt sàn, người lớn sẽ ngay lập tức đi tới dỗ dành cậu bé, nhất định sẽ làm theo ý cậu bé, Phó Tiêu Tiêu giận dỗi nghĩ:
Trước khi ba dượng dỗ cậu bé, cậu bé tuyệt đối sẽ không đứng dậy!
Phó Tiêu Tiêu lại kiên trì thêm một lúc, Tô Hoài Minh vẫn không có chút động tĩnh nào.
Mông đau quá, đầu cũng khó chịu nữa, chán quá.
Phó Tiêu Tiêu quả thực không chịu nổi nữa, lần đầu tiên tự mình bò dậy.
Cậu bé phủi bụi trên tay, tức giận đi về phía giường, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Hoài Minh, trong ánh mắt đó còn mang theo một chút tủi thân.
Tô Hoài Minh đang đắp chăn lụa ngủ rất ngon lành trên giường, hơi thở đều đều, gò má vốn không còn chút màu máu hơi ửng hồng.
Phó Tiêu Tiêu nhìn cảnh tượng này, tức tới mức muốn bật khóc.
Tô Hoài Minh sao có thể như vậy chứ, mặc cho cậu bé nằm trên sàn không quản, vậy mà lại đang ngủ!
Chú ta làm người lớn kiểu gì vậy!!
Trẻ con sức lực có hạn, Phó Tiêu Tiêu đã quậy cả ngày, cơ thể mệt mỏi, lúc này nhìn thấy Tô Hoài Minh ngủ ngon như vậy, tự dưng cũng buồn ngủ theo, không nhịn được ngáp một cái, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ tới mức mắt không mở nổi nữa.
Phó Tiêu Tiêu chống tay lên giường, chân nhỏ đạp vài cái trong không trung mới có thể thành công leo lên được.
Tô Hoài Minh ngủ rồi, cậu bé cũng ngủ! Hừ╭(╯^╰)╮
Phó Tiêu Tiêu nằm trên giường vẫn chưa hết tức, giang tay chân thành hình chữ Đại 大 trên giường, dùng chân nhỏ mũm mĩm đá vào lưng Tô Hoài Minh, cố gắng dồn Tô Hoài Minh vào một góc.
Chỉ tiếc rằng giường quá rộng, cho dù có năm cậu nằm trên giường cũng không nằm hết được.
Phó Tiêu Tiêu mệt mỏi thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, Tô Hoài Minh vẫn đang ngủ rất ngon giấc.
Phó Tiêu Tiêu lại tức giận trừng mắt nhìn Tô Hoài Minh một cái, đổi sang giành chăn của cậu.
Tô Hoài Minh nằm ngủ thích lăn lộn, cuốn mình thành một chiếc kén nhỏ, đè chăn bê dưới người.
Phó Tiêu Tiêu không dễ dàng gì mới lôi ra được một góc chăn, tay nhỏ giữ thật chặt, muốn kéo chăn ra.
Gương mặt trắng nõn của Phó tiêu Tiêu nhăn nhúm lại, cơ thể nghiêng về hướng ngược lại, ngón chân ấn xuống thật mạnh… dùng hết sức lực toàn thân, chiếc chăn vẫn không hề xê dịch.
Phó Tiêu Tiêu dùng sức quá lớn, chân nhỏ bị xuống, rầm một cái ngã dập mông xuống giường, lại bị đệm mềm làm bật ngược trở lại.
Gương mặt nhỏ non nớt vô cùng hoang mang, Phó Tiêu Tiêu sững sờ lấy tay nhỏ xoa xoa mông, nửa ngày trời vẫn không hồi thần lại.
Cậu… cậu bé ngã rồi.
Phó Tiêu Tiêu nhếch miệng, vừa định bật khóc, nhưng nhìn Tô Hoài Minh ngủ say như heo chết, tuyệt đối sẽ không để ý tới cậu bé, nghĩ tới vậy lại rên rỉ mấy tiếng, cố kìm nén nước mắt.
Trẻ con sức lực có hạn, vốn dĩ đã rất mệt rồi, lại vùng vằng một trận như vậy, cậu bé buồn ngủ tới mức mí mắt như muốn đánh nhau.
Phó Tiêu Tiêu ngáp một cái thật lớn, lảo đảo ngồi trên giường, dùng tay nhỏ mò mẫm tìm chăn, cuộn tròn người chui vào trong.
Cậu bé tủi thân đắp một góc chăn, trước khi ngủ vẫn bừng bừng tức giận.
Hừ, cậu bé phải chiếm hết góc chăn này, đông chết tên ba dượng xấu xa kia đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...