Chương 6: Làm trâu làm ngựa cũng được
Mặc kệ cho Liễu Nhứ bên ngoài cửa hò hét đến thế nào thì Mạnh Lễ cũng không chịu ra mở cửa.
Liễu Nhứ suy sụp tinh thần, thất vọng quay trở về nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ có thời gian là cô lại chạy tới nhà Mạnh Lễ ngồi đó, hi vọng có thể thương lượng, đàm phán thêm một lần nữa.
Dường như Mạnh Lễ cố ý trốn tránh Liễu Nhứ, Liễu Nhứ chờ trước cổng nhà anh mấy lần rồi mà chưa gặp được anh lần nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy kỳ hạn ba ngày sắp đến rồi.
Liễu Nhứ hoảng lên, đặc biệt là tối hôm qua, cô còn nằm mơ thấy ác mộng nữa.
Cô mơ thấy bản thân mình bị cảnh sát bắt vào nhà giam, mặc cho cô thanh minh, cầu xin thế nào thì cảnh sát cũng không thả cô ra.
Mỗi ngày cô chỉ có thể co ro lại trong ngục giam tăm tối, bẩn thỉu để sống, không có tự do, đến cả ba mẹ cũng không thể gặp mặt.
Những người bạn tốt cùng lớp khi nghe cô phạm tội dâm ô và gây thương tích cho người khác thì từng người từng người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, sau khi châm chọc, khiêu khích cô xong họ lại lạnh lùng quay người rời đi.
Đến cả người bạn tốt nhất của cô là Cù Dương với Tiêu Dĩnh cũng xem thường cô bởi cô thế mà lại làm ra hành vi phạm tội không biết xấu hổ như này, bọn họ mắng cô một trận, sau đó cũng lạnh lùng quay người rời đi.
Liễu Nhứ bị dọa cho bật dậy lúc nửa đêm, cô kinh hồn bạt vía vuốt trán, lòng bàn tay cũng túa ra đầy mồ hôi lạnh.
Thật là đáng sợ!
Không, cô không muốn vào nhà giam.
Sau khi điên cuồng lắc đầu, Liễu Nhứ lập tức gửi tin nhắn cho chủ quản, nói bản thân đột nhiên bị viêm dạ dày, ngày mai muốn xin nghỉ một ngày, không thể đi làm được.
Cô dự tính sáng sớm ngày mai sẽ đến canh trước cửa nhà Mạnh Lễ, ngồi đó nguyên ngày, kiểu gì cũng có thể ngồi đến lúc anh quay về.
Nửa đêm sau đó, Liễu Nhứ cứ mơ thấy ác mộng liên miên, không chút nào yên ổn.
Hôm sau, vừa mới sáng sớm, sau khi tắm rửa xong, cô chẳng thèm đi làm mà trực tiếp đến đợi ở cửa nhà Mạnh Lễ.
Đợi đến tận mười hai giờ trưa, hai chân Liễu Nhứ cũng ngồi đến mức tê rần, cô vừa đói, vừa mệt mà Mạnh Lễ thì vẫn chưa xuất hiện, hơn nữa trong nhà anh cũng vô cùng yên tĩnh, chẳng phát ra âm thanh nào.
Liễu Nhứ đứng dậy, gõ cửa một lúc rồi lại gọi với mấy tiếng “anh Mạnh” vào trong phòng mà vẫn không có người đáp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ xoa cằm, lẩm bẩm: “Lẽ nào anh Mạnh đã rời đi trước khi mình đến đây rồi?”
Trong suốt quá trình ngồi chờ đợi, bởi vì tối qua Liễu Nhứ ngủ không ngon nên cô có hơi buồn ngủ, cô ôm đầu gối, chợp mắt một chút.
Cô thầm nghĩ, chắc là anh Mạnh sẽ không nhân lúc cô ngủ mà âm thầm đi mất đâu nhỉ?
Cảm giác cũng không có khả năng lắm, cô ngủ chứ có phải chết đâu, nếu như có tiếng mở cửa, chắc chắn cô có thể nghe thấy.
Bụng cũng hơi đói, Liễu Nhứ xoa bụng, lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn thời gian, mười hai rưỡi rồi.
Vào giờ này, có lẽ anh Mạnh sẽ tan làm quay về nhà nghỉ ngơi một lát.
Liễu Nhứ nghĩ, bản thân mình cũng phải lấy lại tinh thần thôi, lỡ đâu một giây sau anh Mạnh sẽ xuất hiện thì sao.
Bụng có đói thì cũng phải nhịn.
Nếu như chạy đi ăn cơm lại đúng lúc anh Mạnh đột ngột trở về, vậy chẳng phải cô đã bỏ qua một cơ hội rồi à?
Hẳn là anh Mạnh phải ghét cô lắm, vừa vào phòng đã không chịu mở cửa, cứ thế giả vờ như không ở nhà, dù cho cô có gào đến rách họng, gõ cửa đến nhũn cả tay thì anh cũng quyết không chịu mở cửa.
Cô chỉ có gặp thẳng anh, mặt dày mày dạn quấn lấy ngăn anh lại thì may ra mới có cơ hội nói chuyện với anh.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, ngày mai sẽ có báo cáo nghiệm thương, cô không thể bỏ qua cơ hội cuối cùng này được.
Liễu Nhứ xoa cái bụng đang réo ùng ục, cô dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, Liễu Nhứ đợi lâu ơi là lâu rồi mà Mạnh Lễ vẫn chưa xuất hiện.
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, hai giờ ba mươi lăm phút chiều.
Đã đến giờ này rồi, xem ra anh Mạnh không phải là người sẽ về nhà nghỉ trưa.
Liễu Nhứ thở dài một hơi, tiếp tục chờ đợi.
Cô đợi đến vừa đói, vừa mệt, thực sự không thể nhịn nổi nữa, cô lại ôm đầu gối rồi thiếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Liễu Nhứ ngủ đến mức đầu óc mơ màng, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Đôi giày da bóng loáng dẫm trên đất, đế giày phát ra âm thanh cộc cộc.
Một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, mặc tây trang, đi giày da xuất hiện.
Liễu Nhứ ngước đôi mắt nhập nhèm lên nhìn về phía trước, lúc nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc, những con sâu ngủ trong người cô chạy biến đi ngay tức khắc.
Cô hưng phấn đứng phắt lên, khuôn mặt tươi cười nói: “Anh Mạnh, anh quay về rồi.”
Mạnh Lễ nhíu mày nhìn Liễu Nhứ, giọng nói lạnh nhạt: “Cô đến đây làm gì?”
“Anh Mạnh, chúng ta nói chuyện thêm một lần nữa đi.”
Mạnh Lễ bước lên phía trước, lấy chìa khóa rồi mở cửa, không thèm nhìn Liễu Nhứ nữa: “Chẳng có gì đáng nói cả, cứ theo trình tự pháp luật mà làm.”
Anh mở cửa xong thì đi thẳng vào trong, quay người, chuẩn bị đóng cửa lại.
Mắt thấy cánh cửa sắp bị đóng lại, Liễu Nhứ cuống lên, cô nghiêng người chen luôn vào trong.
Trong lúc Mạnh Lễ còn chưa kịp phản ứng lại, Liễu Nhứ đột nhiên quỳ xuống, ôm chặt lấy đùi anh, đau khổ cầu xin: “Anh Mạnh, xin anh cho tôi một cơ hội hối cải để làm người đi, tôi đồng ý bồi thường toàn bộ chi phí trị liệu, chỉ cần anh không khởi kiện, không lập án, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...