Chương 29: Cô làm người giúp việc cho tôi đi
Sau khi lấy thuốc ở lầu hai xong, Mạnh Lễ lái xe chở Liễu Nhứ trở về tiểu khu Hoa Uyển.
Hai người cùng nhau xuống xe, vào thang máy đi lên lầu.
Khi thang máy đang chậm rãi đi lên, trong không gian kín yên tĩnh đột nhiên vang lên một loạt tiếng ùng ục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là tiếng bụng Liễu Nhứ đang kêu, cô đã đói bụng rồi.
Tiếng ùng ục vang lên, Liễu Nhứ xoa xoa bụng, có chút xấu hổ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Mặt Mạnh Lễ không chút thay đổi, hệt như không nghe thấy gì cả.
Hoặc cũng có lẽ là nghe thấy, nhưng lại lười để ý.
"Đinh" một tiếng, đã đến lầu tám.
Chân Liễu Nhứ vừa nâng lên lại chần chừ mà thả xuống.
Cô không ra ngoài, tiếp theo đó thang máy chậm rãi đóng cửa, tiếp tục đi lên.
Mạnh Lễ liếc về phía cô hỏi: "Cô Liễu không về nhà à?"
Liễu Nhứ nâng mắt nhìn về phía người đàn ông, cô cầm vạt áo, ngập ngừng nói: "Anh Mạnh, tôi có chút việc muốn nói với anh."
"Đinh" một tiếng, thang máy lại mở.
Đã đến lầu chín.
Đôi chân dài của Mạnh Lễ bước từng bước lớn đi ra ngoài: "Đi, vào nhà rồi nói."
"Được." Liễu Nhứ vội vàng đi theo ra, cùng Mạnh Lễ vào phòng.
Sau khi vào nhà, Mạnh Lễ cởi áo vest, tháo cà vạt, thản nhiên đi đến sô pha rồi ngồi xuống.
Anh nhìn về phía Liễu Nhứ đang đứng trước mặt mình, không chút để ý hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ siết chặt góc áo, thấp thỏm mở miệng: "Anh Mạnh, anh có thể cho tôi mượn một nghìn tệ được không?"
Mạnh Lễ khẽ nâng mí mắt: "Mượn một ngàn tệ làm gì? Cô thiếu tôi nhiều tiền như vậy còn không trả hết, vậy mà còn muốn tiếp tục vay tiền của tôi à?"
"Ùng ục", bụng Liễu Nhứ lại kêu lên.
Cô xoa xoa bụng mình, tội nghiệp nói: "Anh Mạnh, tôi không có tiền ăn cơm. Thẻ lương của tôi ở chỗ anh rồi, tôi không có tiền lương để lãnh, tiền tích góp trong người cũng đều đã xài hết. Anh có thể cho tôi mượn trước một ngàn tệ được không, để tôi lấy tiền làm tiền sinh hoạt phí tháng này, chờ tháng sau tôi lại mượn bạn rồi trả lại cho anh."
"Ùng ục... Ùng ục..."
Khi Liễu Nhứ nói chuyện thì bụng cô vẫn luôn không ngừng kêu gào.
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Bữa sáng hôm nay cô ăn cái gì?"
"Trứng gà luộc, quả trứng gà cuối cùng trong nhà."
Mạnh Lễ kinh ngạc, không nghĩ tới Liễu Nhứ lại nghèo đến mức này.
Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vài cái lên bàn trà thủy tinh trong suốt, trầm tư một lát rồi nói: "Cứ nhìn chút tiền lương ấy của cô là biết tương lai mười năm nữa cô cũng không thể trả hết tiền cho tôi được, lại cho cô vay tiền thì tôi rất lo lắng, liệu đến cuối cùng có thể thu lại được khoản tiền này không, chuyện này mạo hiểm rất lớn đó."
Nhìn ra được Mạnh Lễ không có ý định cho mình vay tiền, Liễu Nhứ ngay lập tức thành khẩn cầu xin: "Anh Mạnh, xin anh cho tôi mượn trước một nghìn tệ để ăn cơm đi, tôi ăn no mới có sức làm việc kiếm tiền. Chờ sau khi tan tầm, tôi sẽ tìm thêm việc làm thêm để làm, sẽ để dành được tiền để trả cho anh mà."
"Việc làm thêm à?" Mạnh Lễ chống lên chiếc cằm với đường cong có thể nói là hoàn mỹ, ánh mắt trầm lắng đánh giá Liễu Nhứ.
Anh hỏi: "Cô biết nấu cơm không?"
"Biết, tôi biết nấu rất nhiều món." Liễu Nhứ vội vàng gật đầu.
Đối với loại người ham ăn như cô mà nói thì thời gian bình thường không có việc gì cô đều dùng để nghiên cứu cách nấu các món ăn.
Mạnh Lễ nói: "Được, vậy cô làm người giúp việc cho tôi đi, vừa lúc tôi thiếu một người nấu cơm, mỗi buổi chiều tan tầm cô sẽ đến nhà tôi nấu cơm. Ngoại trừ nấu cơm ra, cô còn phải quét dọn vệ sinh, giặt quần áo các loại, những chuyện người giúp việc bình thường làm thì cô đều phải làm. Còn tiền lương thì tôi trả cho cô năm nghìn, bởi vì cô còn nợ tiền tôi nên trừ trong đó ba nghìn năm để trả nợ, mỗi tháng phát cho cô một nghìn năm để cô tiêu vặt, cô cảm thấy thế nào?"
Làm người giúp việc nghiệp dư, còn có năm nghìn, đãi ngộ này thật sự là tốt quá trời.
Hiện tại Liễu Nhứ đi làm ở công ty, tiền lương một tháng mới có ba nghìn năm, cô không chút do dự gật đầu ngay lập tức: "Tôi đồng ý, anh Mạnh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...