Chương 18: Lần đầu tiên cô ăn dương vật, vẻ mặt vô cùng say mê
Dương vật của Mạnh Lễ bị bàn tay nhỏ mềm mại của người phụ nữ cầm lấy, vuốt ve lên xuống.
Bàn tay nhỏ của Liễu Nhứ vừa trắng vừa mềm, vuốt cũng khá thoải mái, chỉ là mức độ thoải mái này không đủ, chưa kích thích được vào sâu trong dây thần kinh tình dục của Mạnh Lễ, anh vẫn không thể cương cứng được.
Liễu Nhứ không ngừng nghỉ mà vuốt ve hơn một ngàn lần, vuốt đến mức khiến cổ tay cô tê mỏi, mặt ngoài gồ ghề của dương vật cọ đỏ lòng bàn tay cô, nhưng cây trụ thịt đó vẫn mềm nhũn như cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ buông tay, dựa lưng vào ghế sô pha rồi lau mồ hôi trên trán, thở gấp hỏi Mạnh Lễ: "Anh Mạnh, tôi vuốt lâu như vậy, anh có cảm giác gì không?"
Mạnh Lễ ngước mắt nhìn cô, nói: "Có chút."
"Một chút cái gì?"
"Nó động đậy hai lần."
Trong khi Liễu Nhứ vuốt ve, Mạnh Lễ có thể cảm giác được dương vật của anh ngẫu nhiên sẽ động đậy một chút, nó muốn phồng to lên, như không đủ kích thích, động đậy một hai lần rồi không có phản ứng gì nữa.
Vuốt lâu như vậy mới động đậy một hai lần.
Một hai lần này chắc là rất nhẹ, chỉ có Mạnh Lễ mới có thể cảm giác được, Liễu Nhứ không cảm nhận được bất cứ điều gì.
Quá mệt mỏi.
Liễu Nhứ than thở trong lòng, con đường chữa bệnh liệt dương của anh Mạnh quá khó khăn, cô đột nhiên hơi nản lòng, mở miệng hỏi: “Anh Mạnh, tôi vuốt lâu như vậy mà anh cũng chưa có phản ứng gì, nếu thật sự không trị được thì sau này phải làm sao đây?"
Mạnh Lễ trầm ngâm một lúc, nói nửa đùa nửa thật: “Nếu không trị được, tôi sẽ bắt cô trả nợ, khiến cô trở thành vợ trên danh nghĩa của tôi. Ban ngày giữ gìn danh dự cho tôi ở bên ngoài, không được để người khác biết tôi không cương cứng được. Buổi tối về nhà làm trâu ngựa cho tôi, giặt giũ nấu nướng, bưng trà rót nước, bóp chân quét nhà.”
Nghĩ đến việc làm vợ của một người đàn ông không cương cứng được, còn phải phục vụ anh như người hầu, Liễu Nhứ từ chối ngay lập tức: "Không, không... Tôi không muốn làm vợ của người đàn ông liệt dương, không được."
Liễu Nhứ nói rất to, mấy chữ "người đàn ông liệt dương" khiến khuôn mặt đẹp trai của Mạnh Lễ ngay lập tức tối sầm lại.
Anh híp đôi mắt đen hẹp dài, ánh mắt tối sầm, trầm giọng nói: "Làm sao, cô chán ghét tôi?"
Xong rồi, Liễu Nhứ sợ đến mức lập tức dùng tay che miệng lại.
Vừa rồi chính là tiếng lòng của cô, bởi vì quá kích động, cô vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy sắc mặt Mạnh Lễ càng ngày càng khó coi, Liễu Nhứ vội vàng giải thích, cô cười mỉa nói: "Anh Mạnh, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó."
"Vậy ý của cô là gì?" Ngữ khí của Mạnh Lễ rất lạnh lẽo, thể hiện rằng tâm trạng hiện tại của anh vô cùng không tốt.
Liễu Nhứ ấp úng: "Ý tôi là... Ý tôi là... tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho anh Mạnh. Một khi anh Mạnh trị xong bệnh, sẽ có rất nhiều người đẹp chờ được gả cho anh. Khi đó, anh Mạnh sẽ có rất nhiều vợ, làm gì còn chỗ cho tôi nữa."
"Hừ!" Mạnh Lễ hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu không trị khỏi được, cũng không cần cô gả cho tôi, dựa vào khuôn mặt của tôi, cho dù không thể cương cứng, cũng có thể lừa được loại người chỉ ham thích sắc đẹp. Nhưng e là cô cả đời này sẽ không còn được tự do nữa, vì trả tiền trị liệu, cô có thể sẽ phải làm không công cả đời để kiếm tiền cho tôi, càng có thể khiến chút tiền cô làm ra còn không đủ trả nợ, nhiều năm sau, cô chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho tôi."
"Hu hu... Anh Mạnh... Xin anh hãy khoan dung chút, tôi sẽ cố gắng trị bệnh cho anh." Khi Liễu Nhứ tưởng tượng ra viễn cảnh mà Mạnh Lễ nói, cô không nhịn được muốn bật khóc.
Anh nói rất có lý, số tiền cô kiếm được thật sự không đủ trả nợ.
Liễu Nhứ phồng má giả vờ khóc, đôi môi đỏ mọng hơi chìa ra. Màu môi của cô là màu hồng anh đào tươi mọng, giống như phần thịt quả anh đào đầy cám dỗ.
Ánh mắt Mạnh Lễ u ám, yết hầu động đậy, gần như không thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, nói: "Cô cúi đầu hôn dương vật của tôi, có thể nó sẽ đột nhiên cương lên, nếu tôi khỏi rồi, cô sẽ không phải làm trâu ngựa nữa."
"A? Anh Mạnh, việc này..." Nghe thấy lời của người đàn ông, Liễu Nhứ đột nhiên sửng sốt.
Cô rũ mắt nhìn dương vật dưới háng của người đàn ông đang ngủ đông trong đám lông mu, nó mang màu đỏ tím, trên thân nó có thể thấy một số đường gân nổi lên, lỗ niệu đạo đang hơi mở ra.
Liễu Nhứ cảm thấy rằng thứ này không phải được sinh ra để đưa vào miệng, giống như một con rắn không có vảy, lại giống như một con hổ không biết tên.
Cô che miệng, sợ thứ này đột nhiên nhét vào trong miệng cô. Cô lắc đầu, nói: "Anh Mạnh, như vậy không được đâu, miệng của tôi dùng để ăn cơm."
Thấy người phụ nữ trước mặt cự tuyệt thân mật với anh như vậy, Mạnh Lễ nhướng mày, hơi không vui.
Anh không để lại chút mặt mũi nào cho Liễu Nhứ, nhắc nhở: “Lần đầu tiên gặp tôi, cô đã ngậm lấy nó vào miệng rồi liếm chẹp chẹp giống như mút kẹo que, vẻ mặt vô cùng say mê.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...