Sau khi say rượu
Chương 16: Tôi trị bệnh cho anh.
Chín giờ tối đèn phòng sáng rực.
Liễu Nhứ tắm rửa, lau khô tóc xong thì thuần thục nằm xuống giường như một xác chết.
Hôm nay là ngày tái khám thứ ba, tiền trong ví Weixin của cô chỉ còn lại một trăm tệ, tiền mặt trong ví cũng chỉ còn lại có ba mươi tệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tuần nữa trôi qua chắc trên người cô chỉ còn vài đồng bạc lẻ.
Hễ nghĩ đến việc cô sắp trở thành kẻ nghèo không một xu dính túi Liễu Nhứ lại đau lòng kêu lên: “Huhu… tiền của tôi… Mạnh Lễ cái tên khốn nạn ăn người không nhả xương nhà anh, tôi ghét anh!”
“Hắt xì” Mạnh Lễ đang mặc đồ ngủ ở nhà ngồi trên sofa đọc sách tự nhiên hắt xì hơi.
Anh cọ cọ mũi hoang mang ngẩng đầu lên, bây giờ đang là tháng bảy, trời rất nóng, không hề lạnh, anh tuyệt đối không thể vì cảm lạnh mà hắt xì.
Nhất định có người đang mắng anh ở sau lưng!
Anh còn đang đoán xem là ai.
Thì đột nhiên điện thoại bên cạnh kêu lên.
Mạnh Lễ cầm điện thoại lên mở màn hình ra xem thì thấy Liễu Nhứ gửi cho anh một đoạn tin nhắn.
“Chào buổi tối anh Mạnh, giờ này chắc anh vẫn chưa ngủ đâu nhỉ? Tôi có thể làm phiền anh một chút không?”
Mạnh Lễ nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình nhưng anh không trả lời lại ngay lập tức.
Anh đóng sách lại và đặt sách trở lại giá sách.
Anh đứng dậy mở tủ lạnh lấy một bình sữa to rồi đổ ra một cốc cho bản thân.
Anh cầm lấy cốc sữa trở lại sofa nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mở điện thoại ra nhìn chằm chằm màn hình rồi trả lời lại Liễu Nhứ hai chữ: “Chưa ngủ.”
Trên màn hình trò chuyện ngay lập tức hiện ra tin nhắn trả lời của Liễu Nhứ: “Anh Mạnh, gần đây anh uống thuốc xong có cảm thấy thân thể trở nên tốt hơn không?”
“Không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy anh tìm thấy bạn gái chưa?”
Mạnh Lễ cúi đầu nhấp một ngụm rồi lại uống một ngụm lớn.
Anh nghĩ một lúc rồi nhập vào khung chat hai chữ: “Chưa thấy.”
Nhưng tình hình thật sự là hôm nay khi anh vừa ra khỏi nhà thì bị một cô gái xinh đẹp lại bắt chuyện, người đẹp còn hỏi anh có cần một cô bạn gái xinh đẹp rung động lòng người không?
Anh lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Làm cho cô gái mất mặt chạy vào nhà vệ sinh ngồi khóc.
Trong khi đó Liễu Nhứ đang ở trong căn phòng khác buồn bực giật tóc, vẻ mặt đau lòng nói: “Uống thuốc rồi mà vẫn chưa khỏi lại không tìm thấy bạn gái, bệnh này không biết đến khi nào mới có thể chữa được.”
Cô vừa nói thì đột nhiên che mặt khóc: “Huhu… Chỉ qua ba ngày nữa thì khoản nợ của mình lại thêm ba vạn tệ mất.”
Liễu Nhứ đau lòng vừa khóc vừa ôm nỗi hận mà nằm ngủ.
…
Hai ngày sau.
Sáu giờ chiều thứ sáu, Liễu Nhứ lê tấm thân mệt mỏi sau một ngày làm việc về nhà.
Cô mở đèn cởi giày cao gót ra trực tiếp nằm bò trên sofa không muốn động đậy.
Khoảnh khắc tan làm vào ngày thứ sáu là khoảnh khắc vui nhất của những người lao động nhưng cô không cảm thấy vui chút nào.
Không phải cô bị ông chủ mắng cũng không phải là ngày mai cần tăng ca.
Mà là vì ngày mai cô phải đưa Mạnh Lễ đến Hải Thụy để tái khám.
Trước kia tối thứ sáu nào Liễu Nhứ cũng đều rất hào hứng vì sáng ngày hôm sau cô có thể ngủ nướng cả ngày mà không cần phải dậy sớm để đi làm.
Từ khi Mạnh Lễ xuất hiện thì cô đã không còn cảm thấy ngày này đáng để vui vẻ nữa.
Tiền cô khổ cực kiếm trong một tuần còn không đủ cho một lần đi khám bệnh của Mạnh Lễ.
Những ngày tháng tối tăm, mù mịt như này làm sao có thể khiến con người ta vui vẻ được chứ.
“Rột rột…”
Trong khi Liễu Nhứ đang đau lòng thì đột nhiên bụng cô kêu lên.
“Ai…” Liễu Nhứ xoa xoa cái bụng đói rồi thở dài, mặc dù tâm trạng không tốt, cuộc sống khó khăn nhưng cũng nên ăn cơm đúng giờ, không thể để bụng đói được.
Cô đứng dậy mở cửa tủ lạnh ra xem thì Liễu Nhứ thấy tủ lạnh trống không hầu như không còn thức ăn gì mà chỉ còn hai quả trứng gà.
“Huhu...” Liễu Nhứ cắn môi suýt thì không nhịn được.
Cô bây giờ đến tiền mua thức ăn cũng không còn.
Cuối cùng Liễu Nhứ đành dùng một quả trứng gà làm thành một dĩa cơm rang thơm ngon.
Ăn cơm xong cô lại bắt đầu rầu rĩ.
Sáng mai cô vẫn có thể ăn một bát cơm rang trứng nhưng tối mai thì sao, cô ăn cái gì bây giờ?
Cho đến khi tắm xong, cô vẫn rối rắm về vấn đề này.
Cô giở ví tiền của mình ra xem thử, chỉ thấy trong đó có hai đồng năm hào, một tờ tiền giấy cũng không có.
Lúc này điện thoại đột nhiên kêu lên.
Liễu Nhứ cầm điện thoại lên xem thì phát hiện Mạnh Lễ gửi cho cô một tin nhắn.
“Tám giờ sáng ngày mai đi tái khám, gặp nhau ở hầm gửi xe.”
Liễu Nhứ bây giờ cứ nhìn thấy đoạn tin nhắn này lại đau đầu, cứ tiếp tục như thế này thì không cần đến ba hay năm năm nữa mà chỉ cần nửa năm thôi là cô đã bị căn bệnh này của Mạnh Lễ ép chết rồi.
Bệnh này của Mạnh Lễ mà còn không trị khỏi thì Liễu Nhứ cảm thấy uổng phí công sức cả đời này của cô.
Tiền mình kiếm mà còn không được tiêu thì cuộc đời này còn có ý nghĩa gì nữa?
Liễu Nhứ vẫn chưa từ bỏ gửi tin nhắn lại cho Mạnh Lễ: “Anh Mạnh, cho hỏi anh đã tìm thấy bạn gái chưa?”
Cô cảm thấy với nhan sắc nổi bật này của Mạnh Lễ thì việc tìm bạn gái dễ như trở lòng bàn tay.
“Chưa thấy.”
Nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ này Liễu Nhứ cảm thấy tiền đồ của mình thật là tối tăm.
Nếu như Mạnh Lễ mãi không tìm được bạn gái thì cô sẽ mãi mãi phải tiêu tiền mua thuốc cho anh.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Liễu Nhứ đã đưa ra một quyết định trọng đại.
Cô gửi tin nhắn cho Mạnh Lễ: “Anh Mạnh, tôi trị bệnh cho anh.”
Không đợi Mạnh Lễ trả lời, Liễu Nhứ đi dép lê, đến áo ngủ còn chưa kịp thay đã trực tiếp khoác áo đi lên tầng chín gõ cửa nhà Mạnh Lễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...