Sau khi say rượu

 
Chín giờ tối.
Sắc trời đã tối, ánh trăng lạnh lẽo.
Đèn đường lẻ loi đứng thẳng ở cổng tiểu khu, trên chụp đèn tản ra ánh sáng lờ mờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chiếc xe màu trắng dừng ở trước cổng tiểu khu, Liễu Nhứ đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Cửa kính bên ghế lái hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt đẹp trai.
Cù Dương hỏi Liễu Nhứ: “Liễu Nhứ, cậu thật sự có thể tự về được sao?”
Liễu Nhứ vỗ ngực, thề thốt cam đoan: “Có thể, tớ đâu có say, đủ sức đi bộ mà.”
Cô nói rồi quay một vòng ngay tại chỗ: “Cậu xem, tớ có quay vòng cũng không bị choáng.”

Đôi mắt cô trong veo, lúc nói chuyện phát âm rõ ràng, không mơ hồ chút nào, trông không giống như đã say tới mức bất tỉnh nhân sự.
Chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp trắng sứ đó, đã nhuộm hai vệt đỏ nhạt, vẫn có thể nhìn ra là cô đã uống rượu.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, thì ở ghế ngồi phía sau vang lên tiếng đập cửa kính xe.
Có một giọng nữ mơ hồ la lên: “Lái xe, Cù Dương mau lái xe đi, tớ muốn về nhà uống rượu.”
Liễu Nhứ và Cù Dương nghe vậy thì nhìn xuống ghế sau, lờ mờ nhìn thấy có một người phụ nữ nát rượu ở trong xe.
Liễu Nhứ hiểu ý nói: “Cù Dương, tớ không sao, cậu mau đưa Tiêu Dĩnh về đi, cậu ấy uống nhiều rồi, bây giờ hẳn là đã say tới mức khó chịu.”
Cù Dương gật đầu, anh ấy rụt đầu vào trong xe: “Được, vậy tớ đưa Tiêu Dĩnh về trước, cậu cũng mau về nhà đi.”
Tuy anh ấy nói như vậy, nhưng thấy Liễu Nhứ đi vào trong tiểu khu rồi, mới khởi động xe, chạy đi xa.
Tên đầy đủ của Tiêu Dĩnh là Triệu Tiêu Dĩnh, cô ấy và Liễu Nhứ, Cù Dương là bạn thân lâu năm.
Hôm nay, Tiêu Dĩnh thất tình, nên kéo Liễu Nhứ ra ngoài uống rượu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cảm nhiều năm, Liễu Nhứ không đi không được, nên đã cùng cô ấy uống vài ly.
Tâm trạng của Tiêu Dĩnh không tốt, uống rượu như uống nước, rót hết chai này tới chai khác, một lát sau đã say thành một đống bùn nhão.
May mà Liễu Nhứ vẫn tỉnh táo, gọi điện cho Cù Dương, bảo cậu ấy tới đón hai người về nhà.
Liễu Nhứ đi vào tiểu khu, đi vòng qua vườn hoa, đi tới căn thứ mười.
Cô đi được mười mấy mét, thì cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhìn đèn đường ở phía trước, trong mắt đã xuất hiện bóng mờ.
Cô xoa huyệt thái dương, thầm lẩm bẩm: “Tác dụng của rượu này mạnh vậy, bây giờ mới bắt đầu say sao?”
Phía trước chính là tòa thứ mười rồi, cũng không còn xa nữa, Liễu Nhứ loạng choạng, tiếp tục đi về phía trước, bước vào trong hành lang.

Cô đi vào thang máy, giơ tay bấm số tầng.
Cô muốn bấm tầng 8, nhưng đầu choáng váng, không thấy rõ, ngón tay chọc vào số “9” ở bên cạnh.
Thang máy chậm rãi đi lên, Liễu Nhứ dựa vào thang máy, đợi một lát.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô đi ra khỏi thang máy, đi về phía bên trái, bước vào cửa căn phòng đầu tiên, rút chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào ổ khóa, chuyển động.
“Két” Một tiếng, cửa mở ra.
Liễu Nhứ bước vào phòng, ném túi xách lên sô pha, cô nhắm hờ đôi mắt mơ màng, bắt đầu cởi quần áo.
Cả người dính mùi rượu, hơi khó chịu, cô muốn đi tắm nước nóng, để bản thân dễ chịu hơn một chút.
Liễu Nhứ tiện tay ném áo sơ mi cùng với chiếc váy ôm mông đã cởi ra xuống đất, cô quăng giày đi, đi chân trần vào trong phòng tắm.
Tiếng nước.
Bên tai là tiếng nước rào rào.
Liễu Nhứ mở cửa phòng tắm, kinh ngạc nhìn người đàn ông trần trụi ở trước mắt.

Người đàn ông đang tắm dưới vòi hoa sen, giọt nước chảy xuống từ mái tóc đen như mực.
Anh có thân hình cường tráng, tứ chi thon dài, rắn chắc có lực, cơ bắp trên người săn chắc, đường cong tinh tế, rất đẹp mắt.
Giọt nước trong suốt lăn xuống theo khuôn ngực phập phồng của anh, lướt qua phần da bụng săn chắc, cuối cùng rơi vào trong rừng cây màu đen tươi tốt giữa chân anh.
Trong đó ẩn núp một cây côn thịt mềm mại, kích thước cây thịt vô cùng to lớn.
Mạnh Lễ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, chỉ mặc nội y đứng ở cửa phòng tắm.
Khăn tắm khô vắt trên giá ở bồn rửa tay bên ngoài, cửa đã bị Liễu Nhứ chặn lại, Mạnh Lễ muốn lấy cũng không lấy tới.
Anh chỉ đành ở trần truồng như vậy, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, trầm giọng chất vấn: “Cô là ai? Sao vào đây được?”
Liễu Nhứ ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đẹp trai đó của anh, trong đầu đột nhiên lóe lên vài hình ảnh mơ hồ, từ từ chồng lên khuôn mặt trong ký ức.
Chỉ ngẩn người khoảng mười giây, cô đột nhiên bổ nhào về phía trước, nắm lấy cây thịt to lớn trong quần của người đàn ông, phồng miệng, lẩm bẩm: “Tiêu Bạch, thứ này của anh to thật đấy, to như trong mơ vậy.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận