Sau Khi Rơi Xuống Núi Ta Từ Hôn FULL
Ta biết mình có khe hở để giữ mạng ——
Nếu không thì phi tiêu tối qua đã có thể trực tiếp g.
i.
ế.
c c.
h.
ế.
t ta rồi.
Nguyên nhân còn chưa ra tay…
Ta đoán, có lẽ là bởi vì người cha làm Hộ bộ thượng thư, người mẹ có xuất thân quận chúa kia của ta?
Đương kim Thánh thượng đã cao tuổi, sức khỏe yếu nhưng lại chậm chạp chưa lập Thái tử.
Tam hoàng tử Ôn Cảnh và Lục hoàng tử Ôn Kỳ Ngọc là người có hi vọng đoạt đích nhất.
Nếu như lúc này Ôn Kỳ Ngọc có thể được Hộ bộ thượng thư cha ta giúp đỡ, đương nhiên là như hổ thêm cánh.
"Nghe cũng không tệ.
"
"Chỉ là lệnh tôn từng công khai ủng hộ Tam ca của ta ở trên triều đình.
"
"Vân tiểu thư dựa vào đâu mà khiến ta tin tưởng lệnh tôn sẽ thật lòng thật dạ thay đổi trận doanh, đứng bên phía bản Vương?"
Ôn Kỳ Ngọc cong môi cười nhạt, vẻ mặt không phân biệt được vui buồn:
"Chỉ dựa vào việc ngươi mở miệng thôi sao?"
8.
"Thần nữ…"
Thành ý đã chuẩn bị từ trước khi đứng trước mặt câu hỏi này lại đột nhiên mất đi độ tin cậy.
Ta há to miệng, muốn nói Tam hoàng tử dùng người không khách quan, tâm tư âm tàn, bản thân cha ta gần đây đang cân nhắc tìm một minh chủ khác.
Nhưng hoàn toàn chính xác, lời hứa hẹn đơn thuần trống rỗng này hiện giờ không có chút trọng lượng nào.
Trừ phi…
"Thông gia.
"
Ôn Kỳ Ngọc nhàn nhạt mở miệng, chỉ ra cách phá vỡ cục diện.
Ánh mắt ngước lên, vừa lười biếng vừa bá đạo:
"Nếu như bản Vương cưới Vân tiểu thư, lệnh tôn đương nhiên sẽ ngầm thừa nhận đứng bên phía bản Vương.
"
"Không cần chứng minh, hoàn toàn có thể tin.
"
"Chỉ là…"
Ôn Kỳ Ngọc nói, dừng lại một chút, nhẹ nhàng đặt chén trà lên trên bàn.
Nhíu mày liếc ta một chút, vẻ mặt ẩn ý sâu xa:
"Bản Vương nghe nói, Vân tiểu thư và công tử nhà Tiết Thừa tướng đã có hôn ước từ thuở nhỏ?"
"Mà trong nửa tháng này, ta thấy Vân tiểu thư dường như cũng không có dự định từ hôn.
"
"Đây là định sau khi khinh bạc bản Vương, vẫn gả cho Tiết Vọng sao?"
"A, thật sự là mối tình thắm thiết, si tình không thay đổi.
"
"Nếu như thế, vậy bản Vương cũng không tiện miễn cưỡng.
"
Ta thật sự có hơi khóc không ra nước mắt.
Ta có thể nói là ta muốn hủy hôn nhưng Tiết Vọng mãi không tới cửa, mà ta còn không dám đi ra ngoài sao?
Nhưng từ hôn rồi gả cho Ôn Kỳ Ngọc, ta lại không dám!
Đời nào cũng có quan viên đứng sai phe trong cuộc chiến đoạt đích giữa các hoàng tử.
Chỉ cần khi tân Hoàng đăng cơ, quy thuận đủ thành khẩn, phần lớn đều có cơ hội giữ được mạng sống.
Nhưng nếu ta trở thành Lục Hoàng phi, vậy thì tình hình sẽ khác rồi.
Tương lai một khi Ôn Kỳ Ngọc đoạt đích thất bại, cả nhà chúng ta hẳn phải c.
h.
ế.
t không thể nghi ngờ!
"Xem ra hôm nay Vân tiểu thư vẫn chưa nghĩ ra nên cho bản Vương một công đạo như nào rồi.
"
Ánh mắt Ôn Kỳ Ngọc liếc qua mặt của ta, thấy ta dường như cũng không định mở miệng, đột nhiên cong môi cười.
Nụ cười tuấn tú câu hồn nhưng lại dọa tâm hồn người ta, không có chút nhiệt độ nào:
"Vậy thì theo cách của bản Vương để thanh toán món nợ đêm đó, như thế nào?"
"Người đâu!"
9.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Ám vệ mặt lạnh mặc áo đen dẫn theo một ông cụ đeo hòm thuốc chậm rãi đi vào.
Ôn Kỳ Ngọc quay đầu, nhíu mày nói với ta:
"Hôm trước thuộc hạ của ta đã tra xét tất cả tiệm thuốc trong thành, cũng không phát hiện ghi chép Vân tiểu thư mua thuốc tránh thai.
"
"Thế nào? Vân tiểu thư khẩn trương thái quá nên quên mua sao?"
"Hay là tin tưởng vững chắc đêm đó không mang thai được?"
"Không có! Thần nữ uống rồi!"
Ta sợ đến mức sắp chảy mồ hôi lạnh, vô thức giải thích:
"Thần nữ sai người mua hộ thuốc tránh thai…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...