Sau Khi Rơi Xuống Núi Ta Từ Hôn FULL


Bước chân bỗng nhiên dừng lại, ta không nhịn được che mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Kỳ Ngọc.

 
Dùng ánh mắt ra hiệu: Ngài không quản à!
 
Ôn Kỳ Ngọc lại mím môi nhẹ nhàng cười, nhún vai:
 
"Thanh Phong võ nghệ cao cường, ta cũng không dám quản.

"
 
Trong lúc nhất thời, ta thậm chí tức đến bật cười, ngước mắt hờn dỗi:
 
"Ngài rõ ràng cố ý…"
 
Lời nói khựng lại im bặt.

 
Nụ cười của ta cứng lại trên mặt một chút, sau đó biến mất.

 
Ôn Kỳ Ngọc nghi hoặc nhướng mày, quay đầu nhìn lại theo tầm mắt của ta ——
 
Cửa sổ phòng bao tầng hai của tửu lâu đối diện mở rộng.

 
Tiết Vọng sắc mặt u ám ngồi bên cửa sổ, ánh mắt u ám âm trầm.

 
Cũng không biết đã ngồi đó nhìn chúng ta bao lâu rồi.

 
"Lục đệ, Lục đệ muội cũng tới đi dạo ngày Hoa Triêu à.

"

 
Một bên khác trên cửa sổ, Tam hoàng tử cười xuất hiện.

 
Nhìn hai chúng ta ẩn ý sâu xa:
 
"A, không đúng, là Lục đệ muội tương lai.

"
 
"Dù sao cũng còn chưa thành hôn đâu, ngài nói đúng không, Tiết công tử?"
 
Tiết Vọng mấp máy môi, ánh mắt đảo qua tay Ôn Kỳ Ngọc nắm tay của ta.

 
Trong mắt hình như có cảm xúc gì đó hoàn toàn vỡ tan.

 
Nhưng lại dường như không có gì cả.

 
18.

 
Tiết gia luôn luôn trung lập, đứng về phía Tam hoàng tử.

 
Tin tức này, là cha nói cho ta biết.

 
Mà trước đó Tiết bá phụ cũng không biết chuyện, là do Tiết Vọng tự tiện chủ trương.

 
"Hôm nay sức khỏe của Thánh Thượng càng thêm suy yếu, sợ là ngày đại nạn nhanh đến rồi.

"
 
"Cuộc chiến đoạt đích sắp phân thắng bại rồi, lúc này Tiết Vọng dính vào là điên rồi sao?"
 
Nói xong, ta ngước mắt nhìn râu ria hoa râm của cha ta một chút, có hơi áy náy.

 
Nếu không phải ta thất trinh trước hôn nhân, bị ép buộc chung một chỗ với Ôn Kỳ Ngọc.

 
Hiện tại cha cũng không cần đứng trước cửa ải sinh tử nguy hiểm như vậy.

 
"Ca Nhi, chuyện trên triều đình không phải đơn giản như con nghĩ đâu.

"
 
"Cha lựa chọn Kỳ Ngọc, tự có tính toán của cha, cũng không phải tất cả đều vì con, con không cần tự trách.

"
 
Cha lại cười vỗ đầu của ta, từ ái nói:
 
"Chỉ là…"
 
"Tiết bá phụ con hy vọng con có thể giúp đỡ đi khuyên Tiết Vọng một chút.


"
 
"Hiện tại sợ là chỉ có con mới có thể khuyên được đứa bé kia.

"
 
Ta không khỏi sửng sốt: "Con sao?"
 
"Ừm.

" Cha gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài: "Đứa bé Tiết Vọng kia vốn trầm mặc nội liễm, chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng.

"
 
"Trước đó Tam hoàng tử nhiều lần lôi kéo nó, đều không thành công.

"
 
"Lần này đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định đứng bên phía Tam hoàng tử, Tiết bá phụ của con hỏi mãi cũng không hỏi ra nguyên nhân.

"
 
"Chỉ biết là ngày mà nó đổi ý đồng ý hợp tác với Tam hoàng tử, là ngày Hoa Triêu.

"
 
Vẻ mặt bỗng chốc khựng lại.

 
Ta mê man chớp mắt.

 
Ngày Hoa Triêu sao?
 
19.

 
"Đúng, là hôm đó.

"
 
Tiết Vọng chán nản ngồi trước bàn sách, đã uống hơn nửa số rượu trong bầu rượu trên bàn.

 
Say khướt ngước mắt lên nhìn ta, ý cười đắng chát:

 
"Trong khoảnh khắc Ôn Kỳ Ngọc hôn muội.

"
 
"Trong khoảnh khắc hắn nắm tay muội.

"
 
"Ta đã nhìn thấy lòng mình rất rõ ràng.

"
 
"Ta chưa từng có một suy nghĩ rõ ràng trong đầu như vậy, ta, muốn, giết, hắn.

"
 
"Ta muốn cướp về tất cả những chuyện vốn nên là ta làm với muội!"
 
"Cho nên khi Tam hoàng tử nhắc nhở ta, nói rằng các ngươi còn chưa thành thân, ta động lòng, đồng ý đề nghị hợp tác của ngài ấy.

"
 
Bầu rượu ầm ầm rơi xuống đất, vỡ tung mảnh vụn đầy đất.

 
Tiết Vọng bỗng nhiên tiến lên kéo cánh tay của ta lại.

 
Công tử văn nhã trước giờ ôn nhuận hòa nhã, sạch sẽ khiêm tốn, lúc này lại giống như một tên điên rơi vào chấp niệm:
 
"Chỉ cần Tam hoàng tử thắng cuộc chiến đoạt đích, leo lên hoàng vị.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận