Phía sau Giang Sách Lãng là ánh mắt trời chói chang, anh cười xán lạn.
Mạnh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm giác đêm nay trời sẽ mưa.
“Nghe như thầy không hề để ý đến chuyện này.” Mạnh Lan hơi bực bội, cô không biết tại sao mình lại vô cớ tức giận, có lẽ bởi vì nhìn thấy có người sắp gặp họa mà không biết hối cải.
Đôi mắt Giang Sách Lãng như hồ nước hòa tan dưới ánh trăng, anh cụp mắt suy nghĩ một lát: “Đây là lần đầu tiên tôi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tìm hiểu một người bệnh nhân tâm thần, chẳng phải là một cơ hội tốt sao?”
“Tên điên.” Cô đã nghe qua chuyện của Giang Sách Lãng, năm đó học nghiên cứu sinh ở Mỹ, anh cố ý chọn phụ đạo tâm lý cho tội phạm trong tù. Bây giờ còn hay hơn, đối diện với nguy hiểm mà vẫn cười được.
Mãi đến khi mặt trời lặn, ánh tịch dương chiếu lên người Giang Sách Lãng, hai người mới rời khỏi.
Trên tầng hai, Dương Khải và Trì Lân đã sớm chờ trong nhà ăn. Dương Khải ngày càng đau đầu, cũng nhìn thấy ảo giác nhiều hơn.
Trì Lân sợ gã, người đàn ông này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, anh ta muốn tránh xa gã, ngay cả chỗ ngồi, anh ta cũng chuyển sang phía đối diện.
Hoàng San San vẫn như lúc trước, chuẩn bị một bàn thức ăn.
Cô bé thoạt nhìn rất vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng cười khúc khích.
Giang Sách Lãng vẫy tay, Hoàng San San nhảy nhót chạy đến: “Sao vậy ạ? Chú cần cháu giúp gì sao?”
“Bố mẹ cháu đã về chưa?” Giang Sách Lãng đột nhiên hỏi: “Họ thật sự yên tâm để cháu một mình ở đây à?”
Anh rất phù hợp để nói chuyện với trẻ con, thái độ và giọng điệu đều vô cùng dịu dàng, cũng kiên nhẫn hơn hẳn Mạnh Lan.
Ở Giang Sách Lãng luôn toát ra một loại cảm giác bình tĩnh ấm áp. Nhưng Mạnh Lan biết, bởi vì nhiệt độ cơ thể giảm xuống, cơ bắp và xương cốt của anh chắc hẳn đang đau đớn đến khó tả, cứ như mỗi một tấc trên người đều đông cứng, sau đó bị ngâm trong nước.
Mạnh Lan có thể thấy từng giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán Giang Sách Lãng.
Hoàng San San gật đầu: “Cháu cũng đang định nói với mọi người, nhưng lúc đó không có ai ở đây. Bố mẹ trở về dặn dò cháu hai câu rồi đi mất nữa, họ bảo hôm sau sẽ quay lại. Cháu biết họ bận, nên cũng không gọi mọi người.” Cô bé tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sắc mặt Dương Khải thay đổi, trở nên thâm trầm và tối tăm. Gã cảm thấy Hoàng San San nói thật, nhưng bố mẹ nó trở về lúc nào, gã vẫn luôn ở trên tầng hai, sao chẳng nghe thấy tiếng động gì?
Nhiệm vụ này không giống với mấy lần trước gã từng tham gia, trước đó gã luôn phải mở một đường máu mới có thể sống sót. Nhưng trong bệnh viện tâm thần, một bóng ma cũng không thấy, gã thậm chí đã nghĩ tới chuyện giết Hoàng San San để thử xem sao?
Trì Lân nhanh chóng quan sát biểu cảm của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, sau đó bất động nhìn Hoàng San San.
“Được rồi! Lần sau bố mẹ trở về nhớ nói cho chú nhé!” Giang Sách Lãng cười: “San San ngoan thật, cháu dùng cơm chung với mọi người nha?”
Hoàng San San lắc đầu: “Không cần, cháu ăn rồi ạ!”
Mạnh Lan cảm giác, khuyết điểm duy nhất của nhiệm vụ này nằm ở việc cô cứ thấy bản thân đang bắt trẻ vị thành niên lao động, chẳng lẽ trong nhiệm vụ không có “Luật Bảo vệ trẻ vị thành niên” sao?
Hoàng San San tung tăng rời đi.
Trình Sảng còn đang hôn mê, Bách Liễn tự nhốt mình trong phòng.
Trên bàn cơm chỉ còn bốn người, Trì Lân, Dương Khải, Giang Sách Lãng và Mạnh Lan, tỉ lệ sống sót trong nhiệm vụ hiện giờ đã có thể coi là cao, nhưng trạng thái tinh thần của họ thì không ổn lắm.
Bốn người ngồi trên bàn cơm không nói lời nào, thậm chí không ai bắt đầu dùng bữa.
Giang Sách Lãng cúi đầu nhìn chiếc bát rỗng, bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn đưa anh một miếng bánh trứng. Anh ngước mắt, thấy Mạnh Lan mỉm cười nói với anh: “Ăn nhé, mau ăn đi.”
Đôi mắt Giang Sách Lãng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Một giây sau, anh phát hiện khuôn mặt Mạnh Lan biến đổi vặn vẹo một chút.
Mắt cô trở nên đỏ như máu, hốc máu cũng chảy xuống chất lỏng màu đỏ. Một con mắt lơ lửng trên không xuất hiện trước mặt, cách anh mười bốn centimet, nếu con mắt có thể mỉm cười, nụ cười của nó nhất định vừa châm chọc vừa ác liệt.
Quả nhiên, tên kia đã bắt đầu sử dụng năng lực của gã, gấp gáp như vậy không sợ bị bại lộ sao?
Không giỏi cận chiến, sợ hãi rụt rè, thích bất ngờ xuất hiện và giết người, khả năng cao là kẻ nhát gan, chỉ có thể dựa vào năng lực được thẻ ẩn ban tặng để rình mò người khác. Chẳng qua, bởi vì gã đã giết quá nhiều người, Giang Sách Lãng cũng không dám đánh cược mà đối đầu trực diện với gã, đành phải tìm một biện pháp đẹp cả đôi đường và giải quyết gã, tuyệt đối không thể để tên này quay về thế giới hiện thực.
Huống hồ, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, anh cũng không muốn tay mình dính máu tươi, đen đủi lắm!
Giang Sách Lãng vẫn không ăn, nghiêng đầu nhìn Mạnh Lan.
Mạnh Lan hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Giang Sách Lãng cười, nhưng không trả lời.
- Nhìn vừa rồi “em” gắp đồ ăn cho tôi, động tác đáng yêu hết sức!
Cuối cùng, Dương Khải vẫn phải dùng bữa.
Gã vừa đói vừa khó chịu, thật sự sống không bằng chết. Tuy không nhịn được, nhưng gã luôn tránh xa ba món ăn mà bố Hoàng San San thích. Gã chắc chắn mấy món đó có vấn đề, bằng không bản thân sẽ không phản ứng mạnh mẽ như vậy! Dương Khải chọn các món mình không thích ăn, mau chóng lấp đầy bụng.
Mạnh Lan thì trái lại, do không thấy sức khỏe bất thường nên ăn cơm rất nhẹ nhàng. Nhưng cô không biết tại sao chỉ mỗi mình cô không gặp ảo giác.
Trì Lân cắn hai miếng bánh bao, đột nhiên nhìn Mạnh Lan với đôi mắt ngập nước.
Mạnh Lan hỏi: “Sao vậy?”
Khóe miệng anh ta xệ xuống, cặp mắt này trông rất xa lạ, như một cô gái trẻ ngây thơ. Trong mắt ẩn chứa nét thuần khiết xen lẫn vẻ bi thương. Anh ta chậm chạp mở miệng hỏi một câu: “Chị Bách Liễn đâu, tôi…”
“Bách Liễn?” Giang Sách Lãng nhíu mày.
“Đúng vậy!” Trì Lân cắn môi: “Tôi muốn… tôi muốn đi!”
Giọng anh ta cũng trở nên nhỏ nhẹ, giống hệt tiếng một cô bé. Giang Sách Lãng đột ngột đứng dậy, cùng lúc đó, Trì Lân thình lình lảo đảo té xuống đất.
Lúc Mạnh Lan kéo anh ta dậy, anh ta đã lấy lại tỉnh táo, nghi hoặc nhìn mọi người: “Sao vậy, mặt tôi dính gì à? Sao các người nhìn tôi như vậy?”
Dương Khải cũng phát hiện có vấn đề, hỏi: “Vừa rồi mày muốn tìm người đàn bà kia làm gì?”
Trì Lân sửng sốt.
Người đàn bà nào?
Anh ta nhanh chóng nhớ lại, xoa huyệt thái dương đáp: “Vừa nãy em chỉ thấy chị ta không đến ăn cơm, không có gì đâu. Mọi người cứ tiếp tục ăn, có thể do em quá sợ hãi thôi, thật xin lỗi. Vốn dĩ em cũng đang trị liệu tâm lý, không ngờ đã rơi vào nơi này.”
Dương Khải mất kiên nhẫn, lườm anh ta mắng một câu: “Một phòng toàn bệnh tâm thần! Chuyện này còn dây dưa mãi không xong, mẹ nó, thật xui xẻo!”
Trì Lân cúi đầu không hó hé tiếng nào.
Mạnh Lan chọc chọc cơm trong bát, cúi đầu tự hỏi.
Chẳng lẽ ban nãy Trì Lân cũng bị phân liệt nhân cách? Nhưng tại sao biểu hiện không hề giống những người khác, tại sao anh ta lại kêu tên Bách Liễn, hai người này hẳn không quen biết nhau mới đúng! Hơn nữa, vừa rồi Giang Sách Lãng đột nhiên đứng lên, cảm xúc cũng hơi kích động, không lẽ đã phát hiện ra gì à?
Khi ăn cơm, nhiều lần Trì Lân nhìn về phía Mạnh Lan.
“Có chuyện gì sao?”
Trì Lân hơi do dự, hình như lo rằng mình sẽ khiến Giang Sách Lãng và Mạnh Lan không vui, rối rắm suy nghĩ một hồi, mãi đến lúc Dương Khải phải đập bàn, anh ta mới sợ hãi hỏi: “Chúng ta đều là đồng đội, nếu hai người tìm được gì thì phải chia sẻ với chúng tôi. Sắp qua ngày thứ tư, chúng ta vẫn chưa biết cách rời khỏi nhiệm vụ này, đâu khác nào một cực hình chứ!” Lúc nói chuyện, anh ta lo lắng đến mức chảy ra hai giọt nước mắt, bả vai run run.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Sách Lãng mở miệng: “Đúng là chúng tôi phát hiện ra một điểm mấu chốt, không phải chúng ta gặp ảo giác.”
Trì Lân kinh ngạc: “Không phải ảo giác, không phải ảo giác thì là gì? Không thể nào, tôi rõ ràng thấy một người phụ nữ béo! Chẳng lẽ ý anh muốn nói, nơi này là ranh giới giữa hiện thực và ảo cảnh à?”
Dương Khải mắng: “Mẹ nói, tao biết ngay mà, hai đứa bây có chuyện gạt tụi tao!”
Giang Sách Lãng trả lời: “Mới phát hiện thôi, đừng gấp. Trong đầu chúng ta đang chứa một thứ, nói một cách chính xác thì chúng ta dần sinh ra một nhân cách khác, mà nhân cách này sẽ từ từ chiếm lấy chúng ta. Anh không nghe thấy Hoàng San San nói lát nữa bố mẹ em ấy đã trở lại sao? Bởi vì sau khi trở về, họ đã chết rồi, chính là Trương Tuấn Phàm và Lưu Hiểu Hiểu đấy, điểm này không cần tôi giải thích thêm chứ.”
Dương Khải nghiến răng, gã nhéo phần thịt giữa mày cho đến khi nó bắt đầu sưng đỏ: “Nghĩa là, chúng ta đang lặp lại những việc đã xảy ra lúc bọn họ còn sống?”
Giang Sách Lãng gật đầu: “Đúng vậy, tôi tin đáp án sẽ dần được tiết lộ, nhưng tôi vẫn chưa tìm được cách để chúng ta thoát chết. Hiện tại tôi đang gặp nhiều ảo giác hơn, vừa rồi còn thấy một người phụ nữ mập chạy qua từ cửa sau.”
Tình huống trước mắt đã có thể giải thích được.
Trước khi chết, Lưu Hiểu Hiểu bảo mình có hai đứa con, nhưng trên thực tế, cô ta không hề có con, lúc đó cô ta đã bị nhân cách vợ Hoàng Tử Văn thay thế. Vợ của Hoàng Tử Văn bị trầm cảm sau sinh, về sau mắc chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng bị hại, vẫn luôn trị liệu ở bệnh viện tâm thần. Đây cũng là lý do tại sao Hoàng Tử Văn có thành tích xuất sắc nhưng phải mang thành quả nghiên cứu của mình đến bệnh viện tâm thần làm việc, ắt hẳn vì để chữa trị cho vợ mình.
Tuy vậy, người tính không bằng trời tính, sau khi thí nghiệm thành công, ông ta bị bắt giam tra xét, sau khi được phán vô tội và thả ra thì trở nên nghèo túng và lưu lạc không nhà. Gia đình họ được viện trưởng trợ giúp nên đã quay về bệnh viện tâm thần, nhưng bệnh tình của vợ ông ta đã chuyển biến xấu hơn vì trị liệu không ổn định trong thời gian dài. Bà ấy thường xuyên trốn trị liệu, hoang tưởng thành chồng muốn giết mình, nỗi sợ hãi chồng chất, cuối cùng đốt lửa tự thiêu.
Mạnh Lan nhớ tới nhật ký của Hoàng Ái Ái mà họ tìm được trong phòng khách.
*
[Ngày 14 tháng 3.]
Mình nhận ra một điều, hình như mẹ không bình thường lắm.
[Ngày 16 tháng 3.]
Mẹ lầm bầm lầu bầu ở góc tường, bà nói bố không thích bà, bố ước gì bà chết.
[Ngày 18 tháng 4.]
Chị đang đứng ngoài cửa gào thét. Chị ấy bảo mình không nên tồn tại, nếu không phải do mình, mẹ cũng sẽ không rời đi!
*
Khoan đã.
Không đúng, suy đoán vừa rồi của mình có sai sót.
Chắc hẳn Hoàng Ái Ái đã gặp chuyện, khiến bệnh của người mẹ tệ hơn, cuối cùng dẫn tới thảm kịch.
Dương Khải hiểu ý anh, uống một ngụm nước lạnh rồi đáp: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ, có lẽ bốn người nhà họ Hoàng đã chết.”
Khóe mắt gã nhìn thấy phía sau.
Hoàng San San!
Hoàng San San dựa vào khung cửa mỉm cười nhìn bọn họ!
Giọng cười của trẻ con vang lên: “Mọi người đang nói gì vậy! Sao gia đình em chết được! Gia đình em là gia đình hạnh phúc nhất mà!”
Giang Sách Lãng cũng không sợ hãi: “Không có gì đâu, đang kể chuyện ma thôi, cháu muốn nghe không?”
“Không muốn không muốn!” Hoàng San San che lỗ tai: “Ngày nào Hoàng Đồng Đồng cũng kể mấy chuyện ma quỷ dọa cháu! Sợ muốn chết!”
Hoàng San San chạy đi, chỉ để lại tiếng bước chân của cô bé.
Buổi tối, mọi người về phòng.
Tất nhiên, Giang Sách Lãng không ngủ chung với Dương Khải.
Đối với mấy chuyện thế này, anh cũng không muốn giữ lời.
Tuy nhiên, Trì Lân đã bất cẩn bị Dương Khải bắt đi, cho dù chết, Dương Khải cũng muốn kéo theo một kẻ lót đường!
Mạnh Lan cố ý khóa cửa kỹ, rồi chuẩn bị đồ ăn cho Trình Sảng, sợ nửa đêm cô ấy đói bụng và tỉnh dậy. Tình trạng sức khỏe của Trình Sảng vẫn ổn, thức dậy lúc rạng sáng đã ăn một tí, sau đó cô ấy mơ màng ngủ tiếp.
Giang Sách Lãng nằm trên giường, người ở giường bên cạnh đã chết. Tiếng bước chân của Hoàng San San truyền tới từ cầu thang, ngày qua ngày cô bé đều xuống dưới tầng một.
Phòng hồ sơ tầng một vẫn luôn bị khóa, xem chừng là phòng trị liệu rồi. Giang Sách Lãng để tay lên chốt cửa, anh phân vân một chốc, chợt nhớ đến lời nói lúc chiều của Mạnh Lan, quyết định vẫn không nên liều mạng ra ngoài vào ban đêm.
Anh uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ, đoán rằng tác dụng cũng tương tự như hôn mê, chìm sâu vào giấc ngủ.
Đêm nay cực kỳ yên tĩnh.
Tĩnh mịch đến độ khiến người ta sợ hãi.
Dương Khải nằm trên giường, loay hoay đủ cách nhưng vẫn không ngủ được, gã đau đầu tới mức sắp nứt ra, bên trong dạ dày cũng quặn thắt. Gã cào bức tường làm rách ra từng đường: “Mẹ nó! Sao mày không đau chứ!”
Gã thấy Trì Lân ngồi im lặng bên mép giường, càng nghĩ càng bực bội, đều bị nhân cách khác chiếm lấy cơ thể, dựa vào đâu mà Trì Lân có thể chịu đựng, còn mình thì không thể! Đáy mắt người đàn ông như bốc lên ngọn lửa, gã ghen ghét nhìn Trì Lân, như thể một giây sau sẽ lao tới bóp chặt cổ anh ta.
Trì Lân nhỏ giọng: “Em, em cũng rất đau… có lẽ vì em… thường xuyên bị thương…”
Trên cánh tay anh ta chằng chịt vết sẹo lớn nhỏ, vết bỏng tàn thuốc, vết dao cắt, thậm chí còn nhiều vết thương do bị đánh đập khác. Đây là vết thương khi anh ta bị bạo lực học đường.
Trì Lân yếu ớt cuộn tròn người trong góc, đôi mắt như chú nai con hoảng sợ, lo sợ mình sẽ đụng chạm đến người đàn ông kia. Thế nhưng, thật ra anh ta đang nghiến răng nghiến lợi, âm thầm tính toán.
Anh ta không đau.
Cũng không gặp ảo giác gì hết.
Nhiệm vụ đầu tiên của anh ta là tham gia cùng lũ bạn học đã bắt nạt mình, anh ta đã giết chết họ trong nhiệm vụ. Kể từ đấy, cảm xúc âm u tựa như măng mọc sau mưa, anh ta không thể kiềm chế nỗi kích động muốn sát hại người khác, mặc kệ đó là người tham gia nhiệm vụ hay là bạn học.
Giết chóc sẽ gây nghiện.
Nhưng giết chóc cũng sẽ mang đến cảm giác vui sướng.
Mỗi khi anh ta tàn sát hết người tham gia nhiệm vụ, càng chiếm được vô vàn năng lượng, anh ta càng ham muốn nhiều hơn.
Anh ta có một danh sách theo dõi, ban đầu anh ta chỉ quan sát cuộc sống của những người làm nhiệm vụ. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không kiểm soát nổi, bắt đầu ra tay với từng người trên danh sách.
Mạnh Lan chính là cái tên mới nhất xuất hiện trên danh sách, theo dõi cô ta chưa được nửa ngày, rốt cuộc an ninh ở nơi của người phụ nữ này quá nghiêm ngặt, anh ta khó lẻn vào. Chẳng qua thế giới Thần Ẩn thật sự đã trao anh ta một cơ hội tốt, đẩy Mạnh Lan vào cùng một nhiệm vụ với anh ta.
Ai trên danh sách cũng là nhân vật quan trọng, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua thời cơ bổ sung dưỡng chất này! Mạnh Lan và Giang Sách Lãng chắc chắn đều sở hữu năng lượng của thẻ ẩn, anh ta muốn giữ hai người này đến cuối cùng, giành được năng lượng, họ sẽ trở thành dưỡng chất của mình.
Trì Lân suy đi tính lại, không nén nổi niềm vui sướng.
Trông Dương Khải có vẻ kinh nghiệm phong phú, nhưng chỉ là tên ngốc to con.
Quả thực Trì Lân rất khinh thường gã, gã chưa nhìn thấu bản chất của anh ta. Mấy ngày nay, Trì Lân luôn cẩn thận từng chút một, ăn thứ gì cũng nôn ra hết, anh ta mang theo thanh nén protein và nước tăng lực, chỉ nuốt qua loa vài chiếc bánh hấp và dưa chua để duy trì sức khỏe.
Sao có thể ăn uống thỏa thích như bọn người này chứ? Thậm chí còn để sinh ra nhân cách phụ nữa!
Vào buổi sáng sau khi đến bệnh viện, lúc Dương Khải bắt anh ta ăn thử, anh ta không thể từ chối, may mắn không gặp chuyện bất trắc. Chẳng qua, Dương Khải xem mình như chuột bạch, mình cũng phải lấy gã ra làm chuột bạch!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Buổi tối hôm đó, anh ta khiến Lưu Hiểu Hiểu gặp ảo giác, vậy nên cô ta đã ăn đầu tiên.
Trì Lân vẫn tiếp tục giả vờ sợ hãi, nhưng anh ta biết thật ra đã đến lúc hạ màn rồi, anh ta cần mượn tay Dương Khải. Anh ta nhìn Dương Khải đang đau đớn, dụ dỗ: “Anh Dương Khải, em có một biện pháp có thể cứu anh… Anh muốn nghe chăng…”
*
Đêm khuya.
Hai người bàn chuyện rất lâu.
Dương Khải ở giường bên cạnh đã đau đớn đến ngất xỉu, chỉ còn mỗi Trì Lân đang ngắm nghía thẻ ẩn của mình. Trên thẻ ẩn loáng thoáng xuất hiện hoa văn, tượng trưng cho năng lượng trong anh ta.
Anh ta đã sở hữu con mắt thứ ba, bất cứ ai nhìn vào con mắt này sẽ gặp ảo giác, mà con mắt này cũng có thể theo dõi người khác, tuy thời gian mỗi lần theo dõi không dài.
Thật ra anh ta phát hiện, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm sau, trạng thái của mọi người không bình thường. Dương Khải đã sinh ra nhân cách phụ, cũng như có cảm giác muốn bám theo Lưu Hiểu Hiểu và Trình Sảng, mà hai người phụ nữ đó thường xuyên tránh né Dương Khải, Trương Tuấn Phàm và Giang Sách Lãng.
Anh ta hỏi Giang Sách Lãng đã phát hiện thấy gì, Giang Sách Lãng nói dối. Anh ta bèn dùng con mắt thứ ba theo sau Giang Sách Lãng vào phòng bố mẹ Hoàng San San, từ đó phát hiện ra thuốc tâm thần, chứng minh suy đoán của bản thân.
Phân biệt đối phương có đang nói dối hay không, là năng lực thứ hai của anh ta.
Năng lực này, anh ta cướp được từ tay Triệu Triệt, tuy không quá ổn định, nhưng cũng rất hữu dụng.
Anh ta còn có năng lực thứ ba.
Năng lực đẩy ngược đòn trí mạng, lúc giết tên kia anh ta đã suýt mất mạng, may thay anh ta vẫn giữ lại con át chủ bài. Nếu bọn chúng dám động vào mình, nhất định sẽ chết không còn chỗ chôn.
Trì Lân khoanh chân nằm trên giường, lật sang mặt sau của thẻ ẩn.
Hai chữ đỏ như máu thình lình hiện ra: [Chẩn đoán.]
Không giống với [Hoàng Ái Ái không nên tồn tại] của mọi người.
Nếu là không nên tồn tại, vậy thứ bất thường nào đấy nhất định đã được sản sinh!
Trì Lân cười đắc ý, Giang Sách Lãng rất thông minh, nhưng ta mới là con cưng của trời, manh mối khác với họ! Ta đã sớm biết phương hướng của đáp án rồi!
Trì Lân suy đoán, có thể do năng lượng của anh ta quá nhiều, dẫn đến việc thẻ ẩn có biến đổi. Kể từ nhiệm vụ trước, chất lượng thẻ ẩn của anh ta tăng lên, lần đầu anh ta biết được, hóa ra nội dung trên các thẻ ẩn vẫn có thể khác nhau. Anh ta giả vờ vào vai thỏ trắng suốt cả quá trình, rốt cuộc cũng giết hết đồng đội, nhưng đã để lọt mất Lưu Hiểu Hiểu.
Thế nên mới vừa tiến vào nhiệm vụ kỳ này, khi nhìn thấy Lưu Hiểu Hiểu, anh ta sửng sốt ngay.
Chẳng ngờ người phụ nữ này có thể sống sót khỏi nhiệm vụ lần trước!
May mắn người trong giáo hội sẽ giúp mình thay đổi ngoại hình theo định kỳ, bằng không, buổi tối đầu tiên tuyệt đối sẽ biến thành bãi chiến trường đẫm máu mất. Trì Lân hết sức hài lòng với kế hoạch dự phòng của mình.
Ả Lưu Hiểu Hiểu đáng chết kia còn bắt mỗi người viết xuống gợi ý trên thẻ ẩn, làm anh ta thực sự hoảng sợ, còn tưởng cô ta đã nhận ra mình. Nếu lúc đấy xảy ra xung đột, anh ta căn bản không thể địch nổi ba người đàn ông. Anh ta thành thạo tra tấn từ từ, khiến con mồi tuyệt vọng rồi tự sát, chứ không phải đối đầu trực diện, dùng nắm đấm để tấn công.
Nếu không phải có thể nhìn lén nội dung mà người khác viết xuống, nhất định anh ta đã bị bại lộ rồi! Căn cứ vào lời nhắc nhở của thẻ ẩn, anh ta đã sớm đoán được hẳn có liên quan đến bệnh tật, chẳng qua để biết phương pháp trị liệu cụ thể, anh ta vẫn cần một vài trợ giúp nho nhỏ từ Dương Khải.
Mục tiêu của Trì Lân rất đơn giản, tàn sát hết toàn bộ thành viên trong nhiệm vụ này, biến bọn họ thành [Dưỡng chất] của mình, rồi anh ta sẽ trở thành thành viên trẻ tuổi nhất và tài năng nhất giáo hội, sẽ được tán thưởng lẫn kính nể!
Anh ta xoa xoa cẳng chân.
Đêm tối u ám, trong không khí tràn ngập mùi nấm mốc và máu tươi, nhưng Trì Lân chỉ thấy mỗi ánh sáng chiến thắng rực rỡ. Rất nhanh thôi, hoa văn trên thẻ ẩn của anh ta sẽ hoàn chỉnh, sẽ nhuộm màu sắc lộng lẫy, anh ta sẽ sở hữu nguồn năng lượng bất khả chiến bại!
Trì Lân đánh một giấc ngon lành.
Bên giường khác.
Dương Khải mơ thấy một giấc mộng rất dài, gã chứng kiến Hoàng Tử Văn lấy xác chết làm thí nghiệm, sử dụng thiết bị trong phòng trị liệu để điều trị bệnh phân liệt.
Gã không có thời gian tìm kiếm Hoàng Ái Ái, gã phải tìm cách loại bỏ nhân cách phụ ra khỏi người mình trước!
Trực giác của gã đã lên tiếng, hôm nay gã sẽ chết, chiều nay khắp người gã sẽ thối rữa rồi bỏ mạng, một cái chết giống hệt Trương Tuấn Phàm!
Bằng cách nào đó, điều này lại giống với nhắc nhở của Trì Lân trước khi ngủ.
Da thịt của Dương Khải đau đớn như thể đang bị xé nát, gã ngồi dậy nhìn chòng chọc Trì Lân. Thể lực hiện tại của gã không đủ để xuống tay với Trì Lân, nhưng gã vẫn có thể khống chế anh ta, làm anh ta không thể từ chối yêu cầu từ gã, như việc thử bữa cơm sáng hôm qua vậy. Tuy Trì Lân kháng cự, nhưng anh ta cũng đành cầm muỗng, nuốt xuống thức ăn! Bởi vì Dương Khải có năng lực [Ra lệnh] cho người khác, dù mỗi ngày gã chỉ có thể sử dụng đúng một lần.
“Này…” Dương Khải nhìn về phía Trì Lân.
Trì Lân giả vờ lo lắng, hỏi: “Anh Dương Khải, sao vậy? Cần em giúp anh làm gì sao?” Anh ta run bần bật, bổ sung thêm một câu: “Không phải anh muốn giết em đó chứ! Anh bị nhập rồi đúng không, anh đừng như thế mà! Em không phải Lưu Hiểu Hiểu hay Trình Sảng, anh, anh, anh…”
Dương Khải dừng một chút, cổ họng và dạ dày của gã như đang loét ra từng mảng, đầu óc nóng rát khiến mỗi lần gã thốt ra một câu đều phải hít hà một hơi: “Không có! Tao cần mày giúp…”
“A! Em nhớ ra rồi, vừa nãy Mạnh Lan có gọi em, em sang tìm chị ấy đây!” Trì Lân xoay người xuống giường, không đợi Dương Khải nói hết câu đã vội vàng chuồn ra ngoài.
Trì Lân trợn mắt.
Quá mạo hiểm, vừa rồi Dương Khải đang nói dối, gã muốn giết người.
Trì Lân quyết định trốn trước đã, anh ta qua phòng của Lưu Hiểu Hiểu, bước vào rồi khóa trái cửa.
Buổi sáng.
So với Lưu Hiểu Hiểu trước đó, tinh thần của Trình Sảng khá hơn hẳn, hôm qua Giang Sách Lãng đã “siêu độ vật lý” có hiệu quả.
Mạnh Lan đến nhà bếp xem Hoàng San San chuẩn bị bữa sáng thế nào, Trình Sảng ngồi ở nhà ăn một mình.
“Chị Mạnh Lan, sáng nay chị muốn ăn gì?”
Mạnh Lan lắc đầu, cô ngồi xổm xuống hỏi Hoàng San San: “San San, em có thể kể chị nghe buổi tối em xuống lầu để làm gì không?”
Hoàng San San sửng sốt, nụ cười trên mặt tắt ngấm, lạnh nhạt đáp: “Em chưa bao giờ xuống lầu vào buổi tối, em sẽ không bước xuống đấy.”
“Thật sao? Bố sẽ không mắng em đâu.” Mạnh Lan học theo Giang Sách Lãng, vuốt ve đầu cô bé.
Hoàng San San quay đầu bỏ đi.
Đúng lúc này Giang Sách Lãng bước vào, Hoàng San San nhướng mắt nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Chú cũng bị bệnh à, cần nhờ chị bác sĩ chữa trị không?”
“Bây giờ chưa cần đâu, nhưng chị bác sĩ có thể chữa khỏi cháu đó.” Giang Sách Lãng mỉm cười, nhỏ giọng bảo.
Ánh mắt cô bé sáng lên: “Thật sao?”
“Buổi tối khi phòng trị liệu hoạt động, chị ấy có thể giúp cháu.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan nhíu mày, cô làm gì biết cách thực hiện, sao Giang Sách Lãng lại bán đứng mình rồi!
Hoàng San San vui vẻ nhảy nhót: “Thật sao? Thật sự có thể giúp cháu?”
Nhưng trong nháy mắt, thái độ của cô bé đã thay đổi: “Nhưng cháu không tin, bố cũng bảo có thể chữa khỏi mẹ cháu, mẹ cũng nói có thể chữa khỏi cháu. Em có thể tin chị được không, bác sĩ Mạnh Lan?”
Giang Sách Lãng trả lời giùm cô: “Tất nhiên là có thể.”
Mạnh Lan: …
- Mình cảm thấy hình như mình bị bán rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...