Trùng hợp Cố Diệp cũng tới đồn cảnh sát tìm tài liệu, đã thấy Mạnh Lan đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng đàm phán.
Cố Diệp gõ cửa, chỉ vào Mạnh Lan: “Bạn tôi.”
Cảnh sát thụ lý vụ án gật đầu: “Đội trưởng Cố à, chúng tôi đang lấy lời khai thôi.
Vừa rồi cô Mạnh Lan báo cảnh sát nói có người theo dõi cô ấy, chúng tôi đã bắt được kẻ tình nghi.
Phần lời khai cũng xong rồi, cô Mạnh ký vào đi, tôi phải báo cáo đây, hai người cứ nói chuyện.”
Mạnh Lan ký tên.
Nghe được hai từ “theo dõi”, gương mặt Cố Diệp trở nên u ám.
Thấy đồng nghiệp đã rời khỏi, anh khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy? Em có bị thương không?”
“Không sao, Triệu Triệt theo dõi em, tinh thần anh ta không được bình thường lắm.” Mạnh Lan trả lời: “Vào ngày em về trường, anh ta cũng bám theo em.
Vừa nãy em đã gọi điện thoại cho quản lý an ninh khu chung cư chỗ chúng em, phát hiện ra Triệu Triệt từng lảng vảng trước cửa căn hộ của em; vì trông anh ta không giống dân cư sống ở đó nên đã bị đuổi đi.”
“Bọn anh sẽ tạm giam anh ta trong hai mươi bốn giờ.” Cố Diệp nói.
“Vụ án của Lưu Minh thế nào rồi?” Mạnh Lan hỏi.
“Chẳng tiến triển gì cả.” Cố Diệp thở dài: “Anh nghi ngờ họ bị rối loạn thần kinh hoặc bị ám thị thôi miên, nhưng vậy thì quá khó tin rồi.
À mà, Hạ Vãn Vãn không sợ chứ, cô gái đó nhìn hơi nhát gan nhỉ.”
Bấy giờ, Hạ Vãn Vãn gõ cửa bước vào.
Cô ấy vốn là người không có tố chất tâm lý tốt, nhưng sau bao sự kiện xảy ra trong vài ngày qua, năng lực chịu đựng của cô ấy đã tiến bộ hơn rồi.
Huống hồ, chẳng phải ma quỷ đang theo dõi họ, lại thêm cảnh sát bảo vệ, nên cũng không đáng sợ mấy.
Thấy Cố Diệp, cô ấy cười rạng rỡ: “Anh ở đây luôn ạ.”
“Gọi anh họ là được.”
Mạnh Lan không ngẩng đầu: “Lợi dụng người ta, gớm quá.”
Hạ Vãn Vãn che miệng cười.
Ba người đang định rời khỏi đồn cảnh sát, chợt thấy ba viên cảnh sát chạy vào phòng tạm giam.
Trong phòng tạm giam vang vọng từng tiếng đổ vỡ và gào thét.
Tính chuyên nghiệp do dày công rèn luyện đã giục Cố Diệp sang đó xem liệu mình có thể giúp được gì hay không.
Qua tấm kính, Triệu Triệt đang bồn chồn ngồi trên ghế; cơ thể anh ta run rẩy dữ dội như một kẻ lên cơn nghiện ma tuý.
“Có người muốn giết tôi! Có phải mấy người muốn giết tôi không! Là các người, nhất định là các người!” Triệu Triệt rú lên, hai mắt đỏ ngầu, nhãn cầu lồi ra: “Có phải các người không, các người cũng là người của gã!”
Anh ta nói năng lắp bắp, răng cắn ngay lưỡi, khiến máu trộn lẫn với nước bọt chảy ra từ khoé miệng.
Anh ta vừa tức giận vừa hốt hoảng, hét lên không cho bất kỳ ai đến gần mình, mắt láo liên nhìn ngó xung quanh liên hồi, sợ một con quỷ nào đó sẽ bất ngờ xuất hiện trong góc và bóp cổ anh ta.
“Các cậu kiểm tra nước tiểu chưa?” Cố Diệp hỏi.
“Không có thuốc ạ.” Viên cảnh sát đáp.
“Xét nghiệm tóc anh ta, khi có được lệnh khám thì đến nhà anh ta xem xét thử, đúng lúc đây cũng là manh mối quan trọng cho vụ án của chúng ta.” Cố Diệp nói.
Bộ dạng Triệu Triệt thoạt nhìn không hề giống một người bình thường.
Biết đâu có thể phát hiện ra loại thuốc vi phạm lệnh cấm, vậy đồn cảnh sát sẽ lập được công lớn.
Viên cảnh sát nhanh chóng gật đầu làm theo; những chuyện thế này thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Mạnh Lan kéo Hạ Vãn Vãn đứng tại chỗ: “Có vẻ nơi đây cũng nguy hiểm như nhiệm vụ rồi.”
“Mọi người ai cũng là người bị hại, sao lại phải tàn sát lẫn nhau chứ?” Tâm trạng Hạ Vãn Vãn sa sút: “Chúng ta đều bị số phận định đoạt, cùng nhau đối mặt và tìm cách thoát khỏi nhiệm vụ không phải tốt hơn sao? Sao cứ nhất định phải giày vò nhau như vậy?”
“Nguy hiểm càng cao thì cám dỗ càng lớn, sẽ luôn có người chạy theo như vịt thôi.” Mạnh Lan lôi Hạ Vãn Vãn bước thẳng ra khỏi đồn cảnh sát: “Vào giai đoạn dầu hoả chưa được phát hiện sau cuộc cách mạng công nghiệp, dầu cá voi là nguồn năng lượng tối ưu nhất, ai nấy cũng sẽ dốc hết sức, chèo thuyền hàng nghìn kilomet không màng hiểm nguy đi lùng giết cá nhà táng (*) ở Nam Thái Bình Dương.
Họ sẽ lang thang trong một năm hoặc thậm chí nhiều hơn.
Trước khi gặp cá voi, tất cả những gì họ nghĩ là khi nào họ có thể phất lên.
Lúc con thuyền chở đầy dầu cá voi, suốt chặng đường dài về nhà, họ chỉ mải suy tính xem mình phải giết chết bạn đồng hành thế nào để độc chiếm loại dầu cá voi này.
Vì vậy, làm gì có chỗ nào gọi là chia ngọt sẻ bùi chứ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Cá nhà táng: loài cá voi lớn sống ở tất cả các đại dương trên thế giới, nổi tiếng với thân hình to lớn và mùi hương độc đáo.
Hạ Vãn Vãn cụp mắt, đang định than thở thì phát hiện Mạnh Lan đang kéo cổ tay cô ấy.
Vốn dĩ cô chưa bao giờ chủ động kéo tay ai!
“Sao lại cười?” Mạnh Lan nhận ra Hạ Vãn Vãn đang nở nụ cười ngốc nghếch.
“À, không có gì.” Hạ Vãn Vãn cười ngây ngô, đôi má ửng hồng.
Đêm khuya về nhà.
Cuộc sống tuần tự từng bước.
Mạnh Lan tập yoga trong phòng khách, Hạ Vãn Vãn nấu cơm ở nhà bếp.
Điện thoại di động vang lên.
Cố Diệp gọi tới.
Mạnh Lan đang trong tư thế trồng cây chuối, cô bấm nút trả lời: “Sao thế?”
Giọng Cố Diệp cũng không ổn định, anh thở hổn hển: “Bọn anh bắt giữ Triệu Triệt rồi, sẽ đưa ra tư pháp theo quy trình rồi tiến hành công tố buộc tội.”
“Hiện nay các anh bảo vệ phái nữ đến mức đó à? Theo dõi là bị buộc tội luôn, được nha.” Giọng điệu của Mạnh Lan nghe có vẻ quái gở.
“Không đùa, không phải theo dõi, mà là giết người.” Cố Diệp khiển trách.
Mạnh Lan đang đứng chổng ngược, nghe thế thì rút hai chân xuống khỏi vách tường, cô chống một tay trên thảm yoga, cầm điện thoại di động lên, xoay một vòng ngồi dậy rồi nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Bạn gái Triệu Triệt đã chết hơn một tháng, bị bỏ đông trong tủ lạnh nhà anh ta.
Vốn dĩ bọn anh cho rằng anh ta sử dụng ma tuý nên mới xin lệnh điều tra, nhưng không tìm thấy ma túy mà lại phát hiện ra một thi thể không hoàn chỉnh.
Bạn gái anh ta có mối quan hệ không tốt với gia đình, ngoài ra cô ta còn hành nghề lừa đảo qua điện thoại; vì thế khi cô ta mất tích, chẳng ai phát hiện và báo cảnh sát.” Cố Diệp giải thích.
“Hay đấy.”
“Bọn anh biết được từ bạn bè Triệu Triệt rằng Triệu Triệt quen bạn gái qua mạng xã hội, anh ta đã chi ít nhất 60-70 nghìn tệ cho cô ta trong bốn tháng qua, nhưng cô ta còn muốn lừa thêm tiền bảo hiểm và vét sạch Triệu Triệt.
Theo lời của bạn Triệu Triệt, đã một tháng rồi cậu ấy chưa gặp lại bạn gái Triệu Triệt.
Triệu Triệt bảo đã chia tay, xem chừng lúc ấy đã bị sát hại rồi.”
Mạnh Lan thầm lẩm bẩm, thảo nào Triệu Triệt ghét kẻ nói dối như vậy, vừa nghĩ có người lừa gạt mình thì anh ta sẽ trở nên điên điên khùng khùng.
Có lẽ là vì Tề Hoan muốn tiên hạ thủ vi cường nên anh ta mới giết người, bằng không, một người hèn yếu với tính tình hiền lành như thỏ sẽ không tới mức xuống tay tàn bạo đến thế.
“Bây giờ anh ta không theo dõi em được nữa, nhưng bọn anh vẫn chưa tìm ra manh mối về việc anh ta ám chỉ có ai đó đang đeo bám mình.
Em phải tự bảo vệ mình đấy.” Cố Diệp lo lắng.
Tuy căn hộ nơi Mạnh Lan ở là khu nhà giàu nổi tiếng nhất thành phố, các biện pháp an ninh tương đương với toà nhà chính phủ, nhưng vẫn khiến anh thấy thấp thỏm.
“Đừng gắn flag lên em, anh cứ yên tâm.
Vãn Vãn gọi em ra ăn cơm rồi, tạm biệt.”
*
Triệu Triệt không hề e dè thú nhận chuyện mình đã sát hại bạn gái, nhưng anh ta cũng hùng hồn nhấn mạnh rằng: “Tại cô ta lừa tôi trước, cô ta nói cô ta sẽ không gạt tôi, muốn kết hôn với tôi, chỉ yêu một mình tôi!”
Bạn gái của anh ta rất đẹp.
Vốn tưởng đó là món quà mà ông trời ban tặng cho một người bình thường như mình, ai ngờ người phụ nữ kia nằm trong một băng nhóm, không chỉ lừa tiền mình, mà trong điện thoại di động còn tới tận sáu bảy đối tượng mập mờ! Cô ta ngụy trang mình thành một cô gái tri thức, thuộc gia đình khá giả, sở hữu khí chất của phụ nữ cổ xưa, nhưng ngày ngày lòng dạ chỉ nghĩ cách làm thế nào để tiêu nhiều tiền hơn!
“Ả đáng chết! Ả gạt tôi, con ả lấy tiền tôi, còn muốn lấy mạng tôi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hôm đấy, bạn gái anh ta đăng nhập Wechat trên máy tính của Triệu Triệt, quên không đăng xuất nên anh ta mới biết được mọi chuyện.
Anh ta cầm lịch sử trò chuyện đến đối chất với cô ả, ngờ đâu người phụ nữ kia lại dám trâng tráo nói: “Hóa ra anh phát hiện hết rồi.
Đúng, tôi chính là loại người như vậy đấy.
Anh thậm chí còn chẳng có nổi mấy đồng cắc mà đòi ngủ với đàn bà à! Sinh nhật tôi nhưng anh chỉ tặng tôi mỗi chiếc Swarovski, cho xin đi, thứ một hai ngàn đó dùng để đuổi ăn mày thì có!”
“Nhưng tôi thật lòng thật dạ muốn kết hôn với cô! Cô cũng yêu tôi, chúng ta kết hôn sống qua ngày không được sao!” Triệu Triệt gào thét, kéo vạt áo của cô ả.
Anh ta vốn là người hiền lành, luôn bấm bụng chịu đựng trong công việc lẫn cuộc sống, nhưng lần này đã chạm đến điểm mấu chốt, anh ta như chảo dầu bị nổ tung, toé ra từng tia lửa lách tách.
“Tôi yêu anh? Anh không nhầm đấy chứ! Tại sao tôi phải yêu anh?! Anh già khú rồi mới lên được chức quản lý hành chính, ngày nào cũng phải gánh việc cho lãnh đạo nhưng lại chẳng kiếm bằng một phần nhỏ số tiền người ta kiếm.
Anh chỉ được cái hiền lành, mà người hiền lành thì có khó tìm đâu? Hay thế này, coi như tôi xin lỗi anh, tôi sẽ trả lại 520 tệ hôm qua anh chuyển khoản cho tôi, hai ta hoà vốn!”
Ả phụ nữ kia quay người, chỉ lắc đầu, hoàn toàn không để ý đến Triệu Triệt đã sụp đổ.
Những đường gân xanh nổi trên gương mặt béo phệ của Triệu Triệt, máu dồn lên não, toàn thân nóng bừng, anh ta lập tức lao tới bóp cổ người phụ nữ kia! Anh ta càng siết càng hung ác, miệng lặp đi lặp lại: “Mày gạt tao, sao mày dám lừa tao! Tao đã nghĩ mày là người duy nhất sẽ không lừa tao cơ mà!”
Từ nhỏ đến lớn, anh ta thường xuyên bị lừa.
Bà lão ở đầu ngõ vì không đủ tiền ăn cơm mà đã lấy 100 tệ của anh ta.
Chỗ tìm việc ban đầu thu phí đào tạo 2400, rốt cuộc vườn không nhà trống.
Anh ta trăm cay nghìn đắng điểm danh giúp bạn cùng phòng, lại bị người ta gọi là thằng ngu.
Anh ta chịu đủ rồi.
Anh ta phải phản kích.
Anh ta không muốn bị người ta coi khinh nữa.
Anh ta không muốn bị gạt nữa!
“Ưm...!Buông tôi ra...!Em sai rồi, em yêu anh...” Đây là câu nói cuối cùng của người phụ nữ kia.
“Mày đang lừa tao.” Triệu Triệt cười lớn: “Mày không yêu tao! Mày đang lừa tao, đang lừa tao ha ha ha ha!”
Anh ta bóp cổ bạn gái đến chết, rồi mua tủ lạnh bỏ cô ả vào.
Người chết sẽ không nói dối.
Người chết mới thành thật nhất.
Anh ta đã có cô ả bên cạnh như anh ta mong muốn rồi.
Trong căn phòng tạm giam sáng ngời, Triệu Triệt dựa vào vách tường.
Anh ta nở nụ cười mãn nguyện khi hồi tưởng về việc mình đã sát hại bạn gái thế nào.
Đang tận hưởng cảm giác chiến thắng mơ hồ đã lâu chưa được cảm nhận, cánh cửa phòng giam từ từ mở ra.
Bạn gái đã chết đứng trước mặt anh ta, đôi mắt lồi ra khỏi hốc mắt, hai má xanh đen.
Cô ả cất giọng âm u: “Tao đang quan sát mày đây, tao đang nhìn mày.”
“Tại sao anh lại giết em chứ?”
“Chẳng phải anh nói anh yêu em ư?”
“Là tao theo dõi mày đấy! Là tao đang nhìn mày!”
Triệu Triệt trợn trừng mắt, toàn thân co giật: “Cảnh sát! Cảnh sát! Có ai không!”
Cảnh sát trực tại phòng giám sát nhận ra điều không ổn, lập tức xông vào phòng tạm giam, nhưng nơi đó chỉ có Triệu Triệt đang co ro trong góc tường: “La cái gì mà la! Đây là đồn cảnh sát, không phải nhà anh đâu!”
Hàm răng Triệu Triệt va vào nhau lập cập, đôi môi run lẩy bẩy: “Là bạn gái tôi đang theo dõi tôi, đang theo dõi tôi đấy...”
Cảnh sát là người theo chủ nghĩa vô thần, cho rằng mấy lời nói nhảm này xuất phát từ vấn đề tâm lý của nghi phạm sau vụ giết người.
Viên cảnh sát chỉ hừ, tức giận chỉ ngay Triệu Triệt: “Ở yên đó, đừng có hô to gọi nhỏ nữa đấy!”
Bỗng nhiên.
Triệu Triệt im bặt.
Anh ta nhìn đăm đăm phía sau cảnh sát, rồi lùi hai bước, hỏi: “Cô, tại sao cô lại tới đây?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...